Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tớ Không Biết Nữa #12. END

Ngày sinh nhật, bạn bè tôi tới đông lắm, lũ chúng nó nói tới là tới thật thậm chí còn đem theo cả những vị khách không mời. Tôi đứng trước cửa bắt tay từng người theo lời của anh Yeonjun dạy, bắt tay rã rời nhưng vẫn còn nhiều tốp người nữa đang chờ đợi ngoài cửa cơ. Mãi đến khi tay bắt mặt mừng xong thì bửa tiệc đã trễ hẳn một tiếng. Tôi nhanh chóng chạy vào phòng bếp và lật đật bê lên những món ăn mà tôi dành cả ngày hôm nay để chế biến.

"Đồ ăn tới đây!" Tôi cầm trên tay hai dĩa thức ăn đầy ụ được trang trí đẹp mắt.

"Ừ đấy, chờ mãi." Cậu bạn ngồi trên ghế sofa vừa lắc lắc lon strongbow vừa nói.

"Thông cảm, tớ không biết là sẽ đông đến thế." Tôi gãi đầu.

"Không ai trách cậu đâu, ai mà chẳng biết Choi Soobin siêu nổi tiếng ở trường."

Tôi nhanh chóng ngồi xuống cùng ăn uống với mọi người thì bỗng đèn tắt, rồi một ngọn nến lung linh được cắm trên đỉnh của bánh kem lấp ló trong màn đêm. Nhìn ngọn lửa toả sáng trong căn phòng tối đen như ngôi sao sáng nhất trên nền trời hôm đó vậy.

Người cầm bánh kem sao mà quen quá, thì ra là cô bé khoá dưới, em vẫn trông thật xinh đẹp và dịu dàng làm mê đắm ánh nhìn của biết bao chàng trai, nhìn em trong chiếc váy trắng lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp thuần khiết của em.

"Choi Soobin, hôm nay A đã đề nghị mua bánh kem này cho cậu đó."

Tôi nhìn em, mỉm cười.

"Bánh xinh lắm, mắt nhìn của em tốt thật, anh cảm ơn em nhé."

Em gật đầu cười lại rồi trao chiếc bánh lại cho tôi. Cả đám reo hò vì khoảnh khắc giữa hai chúng tôi nhưng tôi nhanh chóng thổi bay không khí đó bằng ngọn lửa lung linh của nến.

"Chúc mừng Choi Soobin tròn 18 tuổi!!"

Mọi người đồng thanh, điều đó lại khiến tôi bật cười rồi vài giây sau lại xúc động muốn khóc. Thật tốt khi ngày sinh nhật của mình được nhiều người nhớ đến, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều.

Tiệc tàn, cả đám rủ nhau về hết chỉ còn em và tôi bận bịu dọn dẹp đống chiến trường của hơn mười con người.

"Chúc mừng sinh nhật anh nhé."

"Anh cảm ơn."

"Anh ơi! Em muốn cảm ơn anh."

"Vì cái gì?"

"Cảm ơn vì đã từ chối em, tuy đau lòng thật đó nhưng mà cảm giác thích ai đó thật sự không tệ chút nào."

"Em nói phải, thích ai đó như đang sống trên thiên đường vậy, ở bên cạnh người đó luôn mang lại cảm giác ấm áp của gia đình, từ lâu anh đã xem người đó là mảnh ghép còn thiếu của trái tim mình."

"Nghe vậy thì vui cho anh quá, mong rằng anh và người đó sẽ ở bên cạnh nhau thật lâu."

Tiễn em về, tôi lại chạy lên phòng, lần này tôi không chờ anh nữa mà anh lại đang ngồi chờ tôi, hình như anh chờ lâu lắm rồi thì phải.

"Em xin lỗi, anh đợi lâu lắm rồi phải không."

"Anh vừa tới thôi."

Anh lại nói dối.

"Choi Soobin, lên mái nhà ngắm sao đi."

"Sao hôm nay tự dưng anh lại muốn ngắm sao thế?"

"Hôm nay anh có nhiều điều muốn nói với Soobin nên anh lựa chọn nơi bình yên nhất của hai đứa."

"Dạ được."

Lần này, tôi kéo tay anh luồn qua cửa số và leo lên mái nhà, tôi không để cho anh xuyên qua tường như bao lần khác nữa, tôi muốn chứng minh sự tồn tại của anh cũng giống như bao người.

Ngồi trên mái nhà, cái rét của mùa đông nhanh chóng khiến tôi run bần bật, anh thấy thế thì nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tay anh đan vào tay tôi rồi anh khẽ cất lời.

"Choi Soobin, chúc mừng sinh nhật em, Soobin của chúng ta tròn 18 tuổi rồi nhỉ?"

"Vâng ạ, em đã trở thành người lớn rồi."

Anh xoa đầu tôi rồi ngập ngừng muốn nói gì đó.

"Soobin à mấy giờ rồi?"

"23:50 rồi anh ạ."

"Vậy là ngày mai Choi Soobin sẽ chính thức trở thành người lớn nhỉ, haha nhớ năm nào còn bé xíu luôn bám theo anh như cái đuôi ấy, giờ đã lớn thật rồi."
Anh vừa nói vừa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

"Giờ em lớn rồi, anh không được đối xử với em như con nít nữa đâu nhé." Đêm nay sao đẹp lắm, nhưng sao trong mắt anh vẫn không thể phản chiếu bóng hình của chúng vậy?

"Anh biết rồi mà, Soobin à khi trưởng thành sẽ có nhiều thứ ngoài kia xảy ra không theo ý muốn của em, nhưng anh mong dù có như thế nào thì em cũng hãy dũng cảm đối diện với nó và luôn giữ trên môi mình nụ cười của em, em nhé."
Anh quay sang vừa cười vừa nói nhưng sao nghe giọng điệu của anh lại chẳng vui vẻ chút nào.

"Anh nói cứ như anh sẽ không ở bên em nữa vậy."

"..."

"Soobin à, anh yêu nụ cười của em lắm.."

Tôi quay sang, thì bỗng giật mình, một thứ gì đó trong tôi bỗng chùng xuống nhanh chóng khiến cho cảm xúc của tôi trở thành mớ hỗn loạn.

"Anh ơi, Cơ thể anh.."

"À ừ, nó đến rồi à, em không cần lo đâu."

Sao anh lại nói như thế chứ, rõ ràng cơ thể anh đang tan biến theo ánh sáng của trăng kia mà.

"Anh ơi.. anh đang biến mất sao? Anh ơi...đừng đi mà.."

"Soobin à, thật tốt khi anh được trông thấy quá trình trưởng thành của em, chắc em cũng nhận ra điều gì đó rồi, phải, anh không phải người bình thường nhưng anh cũng không phải là hồn ma, anh chính là người bạn mà Choi Soobin luôn tưởng tượng ra đây, giờ đây em cũng đã lớn rồi đến lúc chúng ta phải xa nhau rồi Soobin à."

"Anh ơi, làm ơn đừng bỏ rơi em mà.."

"Soobin à, đừng khóc mà, anh mong ngày mai thế giới sẽ đối xử nhẹ nhàng với em."

"Anh ơi..em chỉ muốn anh thôi, anh ơi..." Tôi gào lên, khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi như cách anh vẫn luôn làm, khác với cảm giác ấm áp, hôm nay lại như cái giá lạnh đang ập vào người tôi, tôi không còn cảm nhận được gì từ cơ thể anh hết.

"Xin em đừng khóc, anh xin lỗi.." Anh nói nhưng anh cũng đang khóc mà, nếu anh đã không nỡ sao vẫn chọn cách ra đi...

Trải qua nhiều năm tháng ở bên cạnh anh, tôi đã xem anh như một phần không thể thiếu, nhưng bản thân tôi cũng biết rõ anh sẽ không thể ở bên cạnh tôi mãi mãi, anh sẽ siêu thoát như những hồn ma thông thường nhưng không ngờ nó lại sớm vậy, lại còn theo cách này.

Tôi ước anh là hồn ma hơn vì khi anh siêu thoát trở về cõi vĩnh hằng anh sẽ được mỉm cười hạnh phúc trên thiên đường và sẽ được sống lại kiếp khác, nhưng bây giờ..anh chính là sản phẩm của sự tưởng tượng, tôi lại cảm thấy như mình chính là lời nguyền níu kéo anh lại ở nơi vốn không thuộc về anh. Thôi đành phải chấp nhận, tôi đã lớn, anh phải đi..điều đó đau lòng quá, nhưng anh ơi, nếu điều đó khiến anh hạnh phúc thì em nguyện sẽ thực hiện điều đó, anh ạ.

Tôi cố kìm nén cảm xúc và sự đau đớn đang gào thét cả ở trong đầu và cả trong tim, nó khiến tôi đau đến chẳng thở nổi, nhưng tôi đành phải gật đầu.

"Anh đi nhé, cám ơn anh vì tất cả."

Anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc, gương mặt anh toả sáng cùng với vài giọt nước mắt đã ngưng rơi, tôi nhận ra đôi mắt tôi ví như đại dương đen bây giờ lại long lanh như cả bầu trời sao vậy.

"Thuyền nhỏ ơi đến lúc cập bến rồi."

"Tạm biệt đại dương nhé."

End.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com