Chương 3
Bóng rổ
.
Thiên Kim chán nản vì dạo gần đây cô cảm giác được mình đang bị bỏ rơi. Bạn bè của cô lấy lý do có bạn trai, nên đi chơi cùng bạn trai, không thèm chơi với Thiên Kim.
Càng buồn chán hơn khi nhắn tin cho Chí Thành, nhưng anh không trả lời. Chẳng biết hôm nay Chí Thành có đi học không, đáng lý ra anh luôn đi sớm hơn cô, thế mà hôm nay sắp vào học nhưng vẫn không thấy anh, cô có hơi hụt hẫng.
Nếu anh không đi học thì thật uổng công cho cô dậy sớm chuẩn bị thơm tho rồi. Thiên Kim nhớ như in cái ngày hôm đó, Chí Thành lau sữa trên người cô. Anh thì nghiêm túc làm, gương mặt cực kì chính trực, còn cô ở phía trên lại có những suy nghĩ xấu xa đen tối với Chí Thành, thật là có lỗi.
Đào Thiên Kim tự trách bản thân, cô nhớ lúc vén váy lên là do cô cố ý, nhưng làm như vậy thấy không có tác dụng gì cô cũng thấy rất chột dạ.
Tiếng bước chân hối hả ngoài hành lang đang tiến lại gần lớp học, nó thu hút sự chú ý của cô. Thiên Kim nhướn người qua mặt bàn trống chỗ Chí Thành, xem bên ngoài là ai.
Cánh cửa lớp học mở ra, ồ, là Chí Thành.
Mọi người trong lớp nghe tiếng động thì quay đầu lại nhìn, mấy giây sau thì trở lại như cũ, không nhìn nữa.
Thiên Kim sửng sốt khi thấy Chí Thành mồ hôi lắm lem, chắc anh gấp lắm.
Chí Thành tiến lại chỗ Thiên Kim, ngồi vào chỗ mình. Anh hô hấp nhanh hơn như vừa rất mệt.
Thiên Kim hấp tấp cho tay vào cặp, lấy ra một tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt anh: "Cậu lau mồ hôi đi"
Đôi mắt đỏ lên vì mệt của anh nhìn cô, sau đó thì nhận lấy, giọng anh khàn khàn: "Cảm ơn"
Thiên Kim híp mắt cười, cảm thấy mình vừa làm được một chuyện cực kì có tích sự nha. Thấy anh lau trán, xong đến cằm, rồi cổ, yết hầu anh lăn lăn, cô lập tức ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.
Chờ cho Chí Thành hết mệt, anh không còn thở gấp nữa thì cô mới quay lại hỏi, điệu bộ như làm nũng trước mặt anh, cố tình lung lay cánh tay Chí Thành: "Cậu không trả lời tin nhắn của tớ"
Cô đưa điện thoại lên trước mặt anh, anh nhìn dòng tin nhắn mình chưa từng đọc qua, Chí Thành khẽ cười khi thấy đó toàn bộ là câu từ quan tâm lo lắng cho anh. Một lúc anh không nói gì, chỉ đưa ánh mắt thiếu niên có lỗi sang nhìn cô: "Xin lỗi! Điện thoại tôi... Vừa bị hỏng"
Thiên Kim nghe vậy thì gương mặt cười tắt hẳn, cô thu người lại, không còn làm nũng nữa, lúc này cảm thấy áy náy: "Vậy à? Tớ không biết, biết tớ sẽ không trách cậu đâu, xin lỗi"
Chất giọng ngọt mềm như đâm thẳng vào tim Chí Thành, thấy cô trong chốc lát đã không còn cười đáng yêu giống lúc nãy nữa thì anh điềm tĩnh nói như vuốt ve chú mèo nhỏ: "Ban nãy là do đi đường rơi hỏng. Tôi mau chóng sửa xong thì sẽ trả lời tin nhắn của cậu"
Gương mặt đẹp trai ưu tú ấy của anh còn nỡ một nụ cười nhẹ.
Trái tim Thiên Kim đập mạnh như văng khỏi lòng ngực, anh cười đẹp quá, đẹp đến xiêu lòng. Hai má đỏ lên, cô cúi xuống gật đầu hai cái, không nói gì.
**
Thiên Kim hào hứng ngắm nhìn mình trong gương, cô mặc một chiếc áo croptop đỏ, bên dưới là chiếc váy xếp ly đen. Áo ôm sát nên khoe trọn đường cong tuyệt hảo của bộ ngực căng tròn. Chiếc váy đen càng tôn lên làn da trắng ngần dưới chân.
Gương mặt, đầu tóc, quần áo và cả mùi hương, mọi thứ thật hoàn hảo. Thiên Kim đeo tất vào xong, sau đó liền chạy xuống nhà.
Chí Thành ngồi trên ghế sô pha chờ cô, anh đang bấm điện thoại. Nghe tiếng động ở cầu thang thì quay lại nhìn.
Anh có hơi mở to hai mắt, như bị điện giật, anh cứng đờ nhìn cô. Nhìn từ trên xuống, từ dưới lên, anh không biết đây là lần thứ mấy anh bị cô hút hồn rồi. Môi Chí Thành hơi mấp máy, anh nuốt nước bọt: "Khát quá"
Cô chạy tới chỗ anh ngồi, sau còn xoay một vòng cho anh ngắm nhìn tổng thể. Giọng nhẹ nhàng cất lên: "Chí Thành, cậu thấy tớ thế nào?"
"Đẹp lắm" anh đáp.
Đây là lời nói thật lòng, nhưng chưa sâu tận đáy lòng. Bởi vì tận đáy lòng anh toàn là câu từ đen tối, không nên thốt ra. Đại loại như: "Em đẹp lắm, mông đẹp, ngực đẹp, mọi thứ trông thật dâm đãng,..."
Chí Thành nuốt ực xuống.
Được anh khen, cô cực kì hài lòng.
Mẹ Thiên Kim từ trong bếp bước ra, nhìn con gái rồi nhìn Chí Thành, bà nói: "Hiếm khi mới thấy ngày lễ mà hai con đi chơi cùng nhau đó"
Cô cười với mẹ. Cả hai đứng lên nói vài câu với bà rồi ngay lập tức ra ngoài.
...
Nhớ lại mấy hôm trước, đêm đó Chí Thành sửa điện thoại xong thì nhắn tin cho cô.
[Chí Thành: Điện thoại sửa rồi đây!]
Hiếm khi anh mới chủ động nhắn cho cô nên cô rất vui vẻ, ngay lập tức nhắn lại.
[Thiên Kim: Vậy sao? May quá]
[Thiên Kim: Tớ chờ tin nhắn cậu rất lâu]
[icon mặt khóc]
Chí Thành chưa kịp gõ tin nhắn trả lời thì cô ngay lập tức nhắn tiếp.
[Thiên Kim: Tớ buồn, không biết nhắn với ai]
[Chí Thành: Tại sao lại buồn? Không có tôi, cậu cũng không nhắn với bạn cậu sao?]
[Thiên Kim: Tớ có, cơ mà họ có bạn trai nên không nghe tớ tâm sự, không còn đi chơi với tớ nữa]
Chí Thành đọc đến đây, tay anh khẽ run, tự nhiên tức giận vì điện thoại mình bị hỏng, khiến cô buồn.
[Chí Thành: Vậy giờ cậu tâm sự với tôi đi, tôi nghe cậu]
Làm sao có thể tâm sự với người mình thích về chuyện tình cảm được cơ chứ.
[Chí Thành: Còn nữa]
[Chí Thành: Họ không đi chơi cùng cậu, thì tôi, tôi sẽ dắt cậu đi chơi]
[Chí Thành: Đừng buồn nữa]
Anh cứ liên tục nhắn như sợ bị cướp lời, bên kia Thiên Kim thấy anh nói vậy thì vui vẻ. Chưa từng nghĩ Chí Thành lạnh lùng này lại chịu dìu dàng dắt cô đi chơi.
[Thiên Kim: Được, tớ không buồn nữa]
[Chí Thành: Ngoan]
...
Như đã nói, nghỉ lễ Chí Thành dắt cô đi chơi, à không thật ra là đi xem anh chơi bóng rổ. Chí Thành sớm đã hẹn với bạn mình đi chơi bóng rổ, nhưng không thể để Thiên Kim buồn một mình được nên anh đã đưa cô theo.
Chí Thành đưa mắt xuống nhìn thiếu nữ đi sát cạnh mình, anh nói: "Xin lỗi, tôi đã hẹn chơi bóng rổ cùng họ, không thể từ chối được"
"Hửm, tại sao lại xin lỗi? Được xem Chí Thành chơi bóng, tớ cũng rất vui đó"
Cô gái nói với anh, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Câu nói không chút khách sáo, không chút gượng gạo, có lẽ đây là lời nói thật lòng.
Chí Thành khẽ cười gật đầu.
"Em lại làm tôi yêu em hơn nữa rồi, sau này nhất định bắt em trả giá"
...
Chí Thành ném trọn cú 3 điểm tuyệt đối, điểm số chênh lệch giữa hai đội tất cả nhờ cú đó của Chí Thành. Ai nấy xem cũng phải tròn mắt khen ngợi.
Các cô gái không biết từ đâu đã đứng xem rất lâu, họ hô hào vỗ tay cổ vũ anh. Có lẽ đã nhắm trúng Chí Thành. Nhiều cô còn mang theo cả nước đến.
Nhờ hôm nay anh đưa cô đến đây, cô mới chứng kiến được cảnh anh được các cô gái yêu thích đến mức nào. Họ còn biết cả tên Chí Thành cơ đấy. Thiên Kim thấy có hơi lo vì không biết được lại có nhiều tình địch đến thế.
Chẳng biết anh có ưng cô nào không nữa, chứ Thiên Kim thấy ai cũng đẹp.
Có điều cô không biết, Chí Thành là thấy cô đẹp nhất. Lần đầu gặp đã bị người đẹp mê hoặc. Sau đó liên tục mơ thấy được làm tình cùng cô thì anh đã tự nhủ rằng đời này kiếp này nhất kiến chung tình với mỗi cô.
Trận đấu kết thúc, đám đông ùa về Chí Thành ăn mừng. Người đưa khăn, người đưa nước.
Thiên Kim trên tay cũng cầm hai thứ đó, nhưng không dám đi lại.
Chí Thành không nhận của bất kì ai, mà luồn lách đi đến nơi thiếu nữa mặc áo đỏ kia. Lấy khăn trên tay cô lau mặt, lấy nước trên tay cô uống. Như muốn khẳng định anh đã có người thương, mong sau này đừng làm phiền. Mấy cô gái kia hụt hẫng, sau đó chữa quê bằng cách phát nước cho các thành viên còn lại.
Thiên Kim thu vào mắt toàn bộ hành động, thân ảnh của anh. Cảm giác mình là người chiến thắng.
Chí Thành uống nước, yết hầu lăn lăn, mồ hôi còn vươn trên mái tóc.
Cô chờ anh uống xong thì nói: "Chí Thành, cậu chơi giỏi lắm đó, lúc ném thì rất ngầu! Chí Thành là số một"
Được cô khen, gương mặt anh càng trở nên thoải mái. Chí Thành nghĩ, dắt cô theo xem anh chơi quả thật là ý định sáng suốt. Những người bạn của anh trong lúc phòng thay quần áo đã không ít lần hỏi han xem cô có phải bạn gái anh không, Chí Thành không trả lời được, nhưng mọi người đều ngầm nhận là như vậy. Còn luôn miệng khen cô rất xinh đẹp nữa chứ, Chí Thành tự hào.
Anh đưa tay sờ lên mặt cô, cô giật mình bất giác mặt đỏ lên, ấm áp, anh khẽ vuốt ve: "Chờ tôi chơi lâu như vậy chắc cậu đói lắm rồi, thay đồ xong tôi sẽ đưa cậu đi ăn"
Thiên Kim gật đầu ngoan ngoãn đồng ý, cô còn nói: "Tớ cũng muốn uống sữa nữa!"
"Được, tôi mua cho cậu"
Tình hình lúc này càng làm anh nhớ đến giấc mơ liên quan đến sữa đêm ấy. Trong mơ cô cứ luôn miệng đòi anh cho sữa, cứ mút tiểu Chí Thành của anh, ngủ mơ màng anh còn không biết lúc đó bản thân đã xuất tinh bao nhiêu lần.
**
"Thiên Kim, hôm nay chúng ta cùng chơi một trò mới đi"
Anh vuốt nhẹ gương mặt thiếu nữ bên dưới thân mình, cô bé mặc chiếc áo croptop đỏ, nhưng không mặc áo ngực, chiếc áo ôm sát làm lộ lên hai đầu vú nhỏ nhắn. Cô bé mặc váy xếp ly đen nhưng không mặc quần lót, âm hộ sớm đã chảy rất nhiều nước.
Bên má cô còn áp sát vào dương vật của anh. Cô vùi mặt vào nó như chú mèo con, đôi mắt long lanh ngẩng lên hỏi chủ nhân: "Trò gì mới ạ?"
Anh cười ôn nhu: "Trò nhắm trúng"
Mèo con dưới thân có vẻ không hiểu, nghiêng nghiêng đầu chà sát tiểu Chí Thành đang cương cứng.
Anh kiên nhẫn nói tiếp: "Em muốn uống sữa không?"
"Có" Cô gật đầu.
Chí Thành: "Giống như chơi bóng rổ, nhắm, ném trúng rổ. Trò của chúng ta cũng như vậy, Thiên Kim muốn sữa, tôi sẽ cho em sữa, nhưng bằng cách nhắm cho 'sữa' trúng vào miệng em. Có chịu không?"
Hai mắt thiếu nữ sáng ngời, cô bé thích thú nhìn anh, liên tục gật đầu: "Chịu"
Sau đó cô ngoan ngoãn làm theo lời anh chỉ dẫn, xếp hai chân quỳ dưới sàn. Tay đặt lên đùi mình, thiếu nữ há miệng ra chờ sữa của anh. Cô bé còn nói.
"Anh phải nhắm không để sữa của em rơi ra ngoài đấy nhé"
Chí Thành tuốt dương vật của mình đều đặn, anh sung sướng đáp lại: "Em đừng lo, tôi chơi bóng rổ rất giỏi"
Sau một lúc, Chí Thành cũng xuất tinh, anh bắn thẳng vào miệng cô rất nhiều thứ chất được cô gọi là sữa. Đúng như anh đã khoe, Chí Thành nhắm rất giỏi, thật không lệch một chút nào. Nó còn giật giật hai cái.
Thiên Kim bụm miệng nuốt xuống ngon lành, của anh rất nhiều nhưng cô cảm thấy vẫn chưa đủ, cô đưa đôi mắt trong sáng của mình lên nhìn anh: "Chí Thành, em muốn nữa, anh cho phép em nha!"
Chưa kịp trả lời, tiểu Chí Thành của anh đã bị cô tiến tới ngậm lấy. Cô ra sức hút.
Anh cắn răng nhăn mặt, bên dưới sướng đến tê dại: "Khoan... Em từ từ"
Sau khi bắt kịp được nhịp độ của cô, anh mới hưởng thụ nói: "Không ngờ Đào tiểu thư đây lại mê 'sữa' từ dương vật tôi tới vậy"
Tay mân mê đôi gò má hồng của cô: "Em cứ uống bao nhiêu tùy thích, tôi đều cho em"
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com