02
Hoạt động điều tra được tiến hành mạnh mẽ trong năm ngày, Khâu ca vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn không tìm được một mẩu tung tích của tên trộm kia. Trở về nói với Hạ Thiên, Hạ Thiên cười lạnh một cái, quay đầu đem chuyện Khâu ca đưa hắn đến quán bar nhảy Disco mách cho Hạ Trình. Đêm đó A Khâu bị Hạ lão đại kéo vào phòng khoá cửa khiển trách nhân viên, sáng ngày hôm sau nằm liệt trên giường nghiến răng nghiến lợi mà gửi tin nhắn cho tiểu Thiên:
"Con mẹ nó, ta có hảo tâm giúp cậu, cậu lại bán đứng ta! Giờ thì tự mình tra đi! Ta mặc kệ!"
Hạ Thiên nhìn tin nhắn, ném điện thoại qua một bên, khinh thường bĩu môi... mặc kệ thì mặc kệ, ta tự mình tìm!
Hắn chắc chắn tên trộm kia là có chủ ý với hắn, không phải chỉ là nhất thời nảy lòng tham. Một khi đã vậy, bản thân đã có thể khiến hắn phạm tội một lần... chắn chắn có thể khiến hắn phạm tội lần thứ hai......
Vì thế Hạ Thiên bắt đầu hát, hát đến trắng trợn táo bạo oanh liệt. Mỗi ngày buổi tối đúng 10 giờ đều đến quán bar 7/94 ca hát, hớp vài ly rượu liền chạy lên giữa sàn khiêu vũ, một bên nhảy múa một bên cởi hờ áo ra, lộ cơ bắp lắc lư khắp nơi, chỉ sợ tên trộm kia sẽ không nhìn thấy. =))))))))))))
Nhưng mà mười ngày trôi qua, đối phương vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Nam thần học sinh xuất sắc họ Hạ đột nhiên cảm thấy thật thất bại.
Buổi chiều học thể dục môn bóng rổ, lúc nghỉ ngơi Kiến Nhất vừa nhìn thấy liền hỏi hắn: "Vẫn không có manh mối sao?"
Hạ Thiên vẻ mặt khổ não sâu sắc mà cởi áo ra, ném qua một bên: "Không có. Không biết tên kia có phải hay không nghe được tiếng gió rú cảnh báo, một mẫu đuôi cũng không thèm lộ, giấu kỹ muốn chết."
Kiến Nhất muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy kỳ quái nhìn chằm chằm Hạ Thiên đánh giá hắn, hỏi một câu: "Mà mày, gần đây sao cứ được dịp là cởi phanh áo ra vậy?"
"......" Hạ Thiên có điểm xấu hổ, "Trời nóng." Nói xong lấy khăn lau qua mặt, lên lại sân bóng.
Lớp số bảy bên cạnh cũng là tiết thể dục. Lúc này nữ sinh đang chạy 800 mét, các nam sinh đang đứng xem ở khán đài thành một hàng, khởi động chân.
Mạc Quan Sơn chọn một vị trí tốt, đối diện với bên sân bóng rổ Hạ Thiên đang chơi. Đám Alpha trên sân chạy tới chạy lui, tranh nhau đoạt bóng, Hạ Thiên trần trụi nửa thân trên mang bóng định ném vào rổ, hắn nhảy cao lên khiến cơ bắp cả người rung chuyển, bàn tay duỗi ra đập mạnh quả bóng, đem bóng ném chuẩn xác vào bên trong rổ ghi điểm...
Mạc Quan Sơn đè xuống chân mình, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
"Đầu trọc!" Mạc Quan Sơn bình tĩnh lại mà nói với người bên cạnh ngồi dưới chân: "Mày nói thử xem có cách nào, có thể làm với Hạ Thiên thêm một lần nữa?"
Đầu trọc vội vã quay lên: "Đại ca, anh đừng nên. Không phải anh nói Hạ Thiên ở quán bar đang rêu rao mời gọi để bẫy anh sao? Đại ca, hay là anh đi tìm Alpha khác......"
"Nhưng mà," nhìn Hạ Thiên ở trên sân bóng với cơ thể cao lớn săn chắc, vài giọt mồ hôi mát mẻ chảy dọc theo đường cong cơ bắp hắn, Mạc Quan Sơn trong lòng thầm than một tiếng, cả người dựa vào lan lan can giống một sợi mì mà từ từ trượt dài xuống: "Alpha ở đâu so được với nó......"
Nhớ tới đêm đó hai người lửa nóng triền miên, Hạ Thiên sức lực cứ như lấy không hết dùng không cạn, cánh tay rắn chắc hữu lực, bàn tay nóng bỏng thô ráp, hắn cúi đầu ở bên gáy Mạc Quan Sơn trầm thấp thở dốc...... Thiếu niên tóc đỏ chân cẳng mềm đi, chật vật mà túm lấy lan can bò dậy, vẻ mặt ác liệt vô cùng: "Không được, không được! Tao phải chơi thêm một lần nữa, đm tao nhất định phải chơi nó thêm một lần nữa thôi!"
"Mới vừa khai trai liền ăn" chính là Mãn Hán toàn tịch, nếm được mỹ vị rồi những đồ vặt vãnh ven đường làm sao có thể để vào mắt được nữa? Tục ngữ nói, phú quý hiểm trung cầu*, vì sướng, bằng bất cứ giá nào!
*Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo
Đêm cùng ngày, Hạ Thiên như thường lệ đến bar 7/94.
Khách quen trong quán bar đều đang đợi hắn. Vị này nhan sắc không phải dạng vừa, vai rộng eo dai chân dài, quần áo phong phanh, cơ ngực cơ bụng luôn lấp lánh ánh một tầng mồ hôi mỏng, có mù mới không thưởng thức. Bất quá hôm nay soái ca giống như không có hứng thú, uống hai ly rượu liền ngồi bất động bên quầy bar, chỉ nắm chặt cái điện thoại phát ngốc.
Có người hiểu chuyện đi tới, nói Hạ thiếu gia, sao lại không ra nhảy?
Hạ Thiên mặt dài ra: "Dù sao nhảy cũng không có ai xem, không muốn nhảy!"
Người kia kinh dị, sao lại không ai xem? Mọi người đều như muốn điên rồi kia kìa, còn có người ném tiền lên trên sàn, hắn chính là rất được hoan nghênh! Người kia cười cười đang muốn nịnh nót hai ba câu, Hạ Thiên liền đem rượu uống một hơi cạn sạch, xoay người đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong bar 7/94 có phần bị ẩn giấu đi, phải đi qua một hành lang rồi rẽ trái rẽ phải, ở chỗ rẽ còn có vài cái cây xanh cao lớn lờ mờ che khuất không gian. Hạ Thiên đem điện thoại gửi bọn Kiến Nhất một tin nhắn: "Có lẽ nào người đó quả thật chỉ là nhất thời nảy lòng tham?"
Tâm tình đang phiền loạn, sau gáy đột nhiên "Bốp" một tiếng đau đớn.... Hạ Thiên nháy mắt trong đầu loé lên một suy nghĩ, thấy chưa, ta đã nói không phải là nhất thời nảy lòng tham rồi mà?
Tầm nhìn dần dần tối đi, cơ thể lao đao mà ngã về phía trước, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Khi ý thức chậm rãi dần được khôi phục, Hạ Thiên choáng váng, cảm giác có người đang đùa nghịch tiểu đệ chính mình.
Môi trường xung quanh không sáng lắm, trên đôi mắt bị che phủ đi bằng vải trắng, chóp mũi còn ngửi được mùi hương cam quýt nhàn nhạt......
Theo bản năng mà giãy giụa một chút, Hạ Thiên phát hiện hai tay hắn đều bị trói về phía sau, hai chân mở rộng ra ngồi ở chỗ nào đó...... cảm giác như là trên bồn cầu nhà vệ sinh, người kia quỳ gối giữa hai chân Hạ thiên, đeo cho hắn cái bao cao su.
"Này!" Hạ Thiên thanh âm khàn khàn nói: " Còn đủ sức kiên nhẫn mà dùng đồ bảo hộ à!"
Đối phương không nói lời nào, vẫn tiếp tục chuẩn bị cho tốt đồ bảo hộ, nín thở mà trèo lên trên người hắn, chậm rãi ngồi xuống. Cảm giác được vách trong ấm nóng bao bọc dần dần không chừa một inch nào, Hạ Thiên trên da tê dại, khớp hàm cũng không tự chủ được mà nghiến lại, cả người căng chặt: "...... chết tiệt!"
Người nọ thở hổn hển và dần dần ngồi xuống đến cùng, Hạ Thiên cảm giác được cặp mông nóng bỏng của đối phương đè trên đùi hắn, toàn bộ cơ thể có chút nặng. Đánh giá tên trộm này đại khái khoảng 120 cân trở lên, hắn trầm thấp thở sâu một hơi, vừa muốn mở miệng: "Mau thả......" Đối phương lại vịnh chặt lấy bờ vai hắn, bắt đầu nhấp nhô luân phiên lên xuống. Hạ Thiên nửa tháng chưa làm, lúc này bị xâm nhập mãnh liệt, nửa câu sau cũng không nói được nữa, hơi thở trầm thấp gian nan, cảm giác như giây tiếp theo liền bị tiểu yêu tinh này kẹp đến bắn ra......
Trong WC rất an tĩnh, ánh đèn mê mang, bốn phía tràn ngập hương vị hoa oải hương tươi mát. Hai người nghiến răng nghiến lợi mà nín thở làm tình, tên trộm này thể lực không tồi, ở phía trên nhấp lên nhấp xuống hơn mười phút, sức lực vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại. Hạ Thiên nhịn xuống kích thích ngửa đầu nặng nề thở gấp, cố gắng nhìn xuyên qua làn vải trắng để thấy được diện mạo đối phương, nhưng tốn công vô ích.
Không bao lâu, người nọ ngừng lại, hô hấp không đều mà cúi đầu ngồi nặng nề trên người hắn, mùi hương cam quýt tản bay bốn phía. Hạ Thiên cười rộ lên, thấp giọng dụ dỗ: "Mệt rồi? Không bằng ngươi thả ta ra, ta bảo đảm sẽ thật chu đáo mà thao ngươi."
Đối phương không nói lời nào, cũng không có động tĩnh gì. Hạ Thiên đợi một lúc lâu không thấy có đáp lại, nói tiếp: "Lần trước ngươi thử qua, thể lực của ta rất tốt. Ngươi thả ta ra, lần này ta cũng sẽ làm ngươi hài lòng."
Vẫn chỉ bốn phía trầm mặc, người nọ vẫn ngồi ở trên người hắn thở gấp, Hạ Thiên nghe hô hấp đối phương bỗng yên lặng, nuốt một ngụm nước bọt, còn tưởng rằng đối phương muốn mở miệng. Kết quả người này ngón tay căng thẳng, bóp chặt lấy bả vai hắn bắt đầu trên dưới nhấp xuống, tự mình tiêu khiển Hạ Thiên. Hạ Thiên nổi giận, lập tức căng người dùng sức mà nâng eo lên, đem đối phương không kịp phòng ngừa mà cắm sâu vào phát ra một tiếng hét: "......Ah!!"
Thanh âm khàn khàn mang theo sự kiềm nén, nghe hoàn toàn không quen thuộc, hẳn là không phải giọng gốc.
"Con mẹ mày chơi tao đến nghiện rồi phải không? Tao như thế này mày mới thật sự hưng phấn có phải không?!" Hạ Thiên nghiến răng nghiến lợi hung hăng mà mắng, eo hông không ngừng kích thích nâng lên hạ xuống, đem đối phương thao đến hít thở không thông, cả người mềm mại, không bao lâu liền gục vào trong lòng ngực hắn. Cảm giác người kia thân thể có chút gầy yếu đang nóng bừng, run rẩy vô lực, Hạ Thiên lòng không khỏi dâng lên một tia yêu thương, thanh âm ôn nhu xuống dần: "Ngoan, thả ta ra, ta sẽ không chạy, ta sẽ chu đáo mà thao ngươi......"
"...... Không cần." Đối phương rốt cuộc mở miệng, vẫn như cũ là cố tình đè thấp đi giọng nói, nghe ra giống như một Alpha. Ngay sau đó cơ thể lại bắt đầu tự nhấp nhô liên tục, lộ huyệt nóng bỏng ướt mềm chứa đựng tinh khí cứng rắn của hắn ấp a ấp úng, Hạ Thiên nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng, cũng không chống đối, liền banh ra eo hông phối hợp lại để đối phương thuận lợi nhấp xuống nuốt trọn hắn. Đối phương dựa vào gần lỗ tai hắn run run ngâm rên, nghe được đến lúc Hạ Thiên muốn bắn, ngoài cửa buồng vệ sinh lại truyền đến một trận tiếng cười nói...
Có người tới.
Đám người ước chừng có khoảng bốn năm người, đã uống đến say chếnh choáng, một bên tiểu tiện một bên lớn tiếng nói giỡn. Trong đó một người đang cười cười, đột nhiên ngửi thấy mùi gì không đúng lắm nói: "Hình như có mùi gì đó, có phải ở đây vừa có người mây mưa?"
Hạ Thiên trầm mặc ngồi trên bồn cầu, nói không nên lời...... bởi tên trộm kia dùng sức bịt lại miệng hắn. Lúc này đối phương đã ngừng động tác, hậu huyệt bởi vì chính chủ đang khẩn trương mà kẹp chặt muốn chết, siết đến Hạ Thiên có chút đau...... Ngoài cửa đám người kia vẫn cứ hi hi ha ha: "Đm, chỗ này mây mưa còn có gì lạ lắm sao? Ngay hai ngày trước tao cũng có chơi qua, đằng ấy quá ư là ướt át."
"Không phải, mùi này rất nồng...... Hình như là một Alpha rất mạnh."
"Omega hương vị nhẹ hơn một chút, nhưng lại không phải là ở trong kỳ phát tình, mức độ này cũng thực dọa người......"
"Không phải vẫn còn ở đây chứ?! Ai ai, có một cái buồng đóng lại......"
Một đám người không có ý tốt mà thò lại gần, xô đẩy mà muốn trèo lên cách vách buồng vệ sinh bên cạnh rình coi...... Đột nhiên gian bên truyền đến một giọng trầm gầm lên: "Liên quan con mẹ gì đến các ngươi, cút mau!"
"Chết, là Hạ nhị thiếu gia!" Mấy người kia sợ tới mức ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng kéo khóa quần lên tông cửa chạy ra ngoài.
Bên trong buồng WC bị khoá, Mạc Quan Sơn nhìn mấy ngón tay còn nguyên dấu răng mới cắn của mình, đổ một thân mồ hôi lạnh: "Mày...... Không phải là muốn tìm ra tao sao, sao lại không cho bọn họ thấy?"
"...... Mày thật ra cũng biết là tao tìm mày à?" Giọng điệu tức giận mà hừ lạnh, Hạ Thiên đẩy mạnh eo lên giống như muốn trừng phạt đối phương, bất mãn nói: "Quên đi, giờ đã biết là mày không muốn lộ diện...... mẹ nó, ít nhất cho tao hôn một cái đi? Bịt mắt là đủ rồi còn bịt nguyên cái đầu lại làm cái gì?! Ngộp quá!"
Phía dưới bị thúc mạnh lên một cái, Mạc Quan Sơn thở mạnh, do dự duỗi tay đem áo thun cuốn lên cao một chút. Nửa dưới khuôn mặt của Hạ vô sỉ lộ ra đầy duyên dáng, cái mũi cao đã thấm ra một tầng mồ hôi, môi hồng hơi khô nóng, hiển nhiên là bị việc thở dốc kịch liệt lấy đi hết hơi.
Ngơ ngẩn nhìn đôi môi khẩn trương của Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn không tự chủ được mà dựa gần qua, lưỡi liếm một chút thăm dò. Hạ Thiên hô hấp cứng lại, sau một lúc lâu, hắn khàn khàn liếm môi nói: "...... Thêm lần nữa, hôn lâu một chút."
Mạc Quan Sơn chớp chớp mắt, dần dần chóng mặt nhức đầu: "Ờ."
Hai bờ môi ngay sau đó áp vào nhau, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau qua lại, hôn đến khó thở. Hạ Thiên rất muốn ôm lấy đối phương, rất muốn vuốt ve đối phương, bất đắc dĩ hai tay bị trói chặt ở ống nước sau bồn, tránh cho hắn giãy thoát. Cảm xúc mãnh liệt tràn ngập nhưng không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể nảy sinh ác độc mà gặm cắn môi tên trộm xấu xa này, eo dưới dùng sức đẩy lên cao, từng cái đem đối phương khắc sâu, hận không thể làm cho tên trộm này quên không được hương vị chính mình, muốn ngừng mà không được phải thèm khát hắn mỗi ngày mới thôi.
Ở bên này đối phương hô hấp dần dần gấp gáp hơn, dưới thân run rẩy sắp bắn ra, Hạ Thiên quay đầu đi, dùng sức cắn vào gần quai hàm đối phương. Mạc Quan Sơn sướng như lên trời, ôm cổ hắn cả người run rẩy, rên rỉ thở gấp không thôi, hoàn toàn không ý thức được chính mình ở gần quai hàm phía sau lỗ tai có một cái dấu hôn chói lọi rõ rệch.
...... Hừ, Hạ Thiên một bên chuyên nghiệp mà đẩy hông một bên cười lạnh, xem tao lần này tìm được mày như thế nào!
--------
Ngày hôm sau, Hạ Thiên mặc một cái áo thun không vừa người, trên mặt áo in một cái hình đồ án hình học.
"Cái gì vậy Hạ Thiên, bộ mày hết áo để mặc rồi à?" Kiến Nhất thấy kỳ quái hỏi.
Hạ Thiên bộ dáng lão làng mà ngồi vào chỗ ngồi, duỗi chân ra: "Ngày hôm qua tên kia lại tới tìm tao, áo này là nó để lại."
Kiến Nhất cả kinh: "A? Hai người đều đã trao đổi tín vật đính ước, nhưng mày vẫn không biết nó là ai à?"
Hạ Thiên hừ một tiếng, biểu tình căm giận: "Cái gì mà tín vật đính ước! Ngày hôm qua nó đem tao đánh ngất xỉu trói vào trong buồng vệ sinh quán bar mà làm! Sợ tao thấy được nó, liền dùng cái áo này chụp vô đầu tao, mẹ nó...... Tao khuyên dỗ mãi, nó mới để cho tao lộ cái miệng ra!"
"Phốc," Kiến Nhất cười ra tiếng: "Vậy mày có lưu lại giấu vết gì không?"
"Trên quai hàm nó có một cái dấu hôn, lần thứ hai lúc nó không chú ý, tao có gặm thêm một cái sau cổ, thiếu chút nữa là có thể gặm đến tuyến thể sau gáy rồi!"
"Gì?" Kiến Nhất kinh ngạc: "Mày muốn đánh dấu nó?"
"Có gì không được?" Hạ Thiên trừng mắt.
"Không phải...... chỉ là, nếu như nó rất xấu thì sao?"
"Tao chăm sóc nó nhiều như vậy! Hiện tại người vẫn chưa tìm được...... Dấu hôn thì quá hai ngày sẽ tan, đánh dấu tốt xấu gì cũng kéo dài hơn một chút!" Hạ Thiên đảo mắt xem thường, đem chân thu lại, quay đầu móc điện thoại ra gửi tin nhắn đến Khâu ca: "Khâu ca, cái người kia cao khoảng 1 mét 8, thể trọng 125 cân, bên phải quai hàm có dấu hôn, sau cổ có vết cắn, anh giúp tôi tìm xem đi."
Chỉ trong chốc lát, có tin nhắn trả lời: "?? Tiểu thiên chú thôi đi được chưa, đã biết kỹ càng tỉ mỉ đến như vậy, sao đến giờ vẫn không bắt được người?"
"Mẹ nó!" Hạ Thiên buột miệng: "Anh có giúp hay là không, để tôi còn đem chuyện mấy em gái mưa của anh nói cho ca ca!"
"?!Giỏi thì cứ nói đi!"
Buổi sáng lên lớp xong, Hạ Thiên tâm tình phiền não, không cùng Kiến Nhất và Triển Chính Hi đi xuống căn tin. Ở lại lớp học chơi game đến nửa giờ, xác định căn tin của trường bây giờ đã vắng vẻ thanh tịnh, hắn lúc này mới đứng lên, không nhanh không chậm mà bước ra cửa.
Trên hành lang không nhiều người lắm. Hạ Thiên chậm rì đi qua, thấy đối diện có một người đi đến...... tóc đỏ, tròng mắt nhỏ, môi mỏng mày nhạt nhăn nhó, là học sinh cá biệt Mạc Quan Sơn.
Đối phương vốn dĩ đang cúi đầu, trong chốc lát ngẩng mặt thấy hắn, bước chân đột nhiên chững lại, gò má bỗng chốc đỏ lên. Bị cái biểu tình khác thường này gây chú ý, Hạ Thiên hoãn lại bước chân vừa định đi qua xem xét, đối phương lại đột nhiên cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Hạ Thiên nhíu mày lại, hắn thấy kỳ quái mà suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên giật mình——Mạc Quan Sơn vừa rồi nhìn xuống chính là nhìn cái áo thun màu trắng trên người hắn!
...... Đù má.
Quay đầu lại, Hạ Thiên thấy Mạc Quan Sơn đi đến cuối hành lang vào trong WC. Khó có thể tin được mà bước nhanh chạy tới, hô hấp nặng nề dần, trong đầu hỗn độn rối loạn: Là nó? Nhưng như thế nào...... nó quả thật là một Omega, làm bồi bàn ở bar 7/94, cao khoảng 1 mét 8, nhìn qua gầy gầy......
Lặng yên không một tiếng động mà bước vào cửa buồng vệ sinh, Hạ Thiên thò đầu ra, thấy Mạc Quan Sơn đưa lưng về phía chính mình, đứng ở bồn rửa tay dùng nước lạnh rửa mặt. Mạc Quan Sơn làn da quả thật trắng hồng, bên phải quai hàm ở phía dưới, ngay cạnh mép tóc đỏ san hô, có một cái dấu vết nho nhỏ màu đỏ nhạt.
Ngay sau đó, Hạ Thiên thấy Mạc Quan Sơn đưa tay lên xé rách miếng dán sau gáy.
Ở vị trí gần tuyến thể tiết mùi hương, có một cái dấu răng cắn, mơ hồ đỏ lên.
Đột nhiên, Mạc Quan Sơn cảm giác có gì đó, nhanh chóng quay đầu lại......
Hạ Thiên dựa ở cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói như cá mập hạt nhân, hướng cậu vẫy tay chào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com