Chương 30: Cơn bão bất ngờ
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng sớm len qua khung rèm trắng, phủ lên căn phòng một màu vàng nhạt ấm áp. T/b thức giấc trong vòng tay quen thuộc của Jungkook, hơi ấm của anh vẫn vương trên làn da, hơi thở đều đặn áp sát bên tai.
– Dậy chưa, vợ? – Anh khẽ hỏi, giọng còn vương chút khàn sau giấc ngủ.
– Chưa... – Cô lười biếng dụi mặt vào ngực anh, bàn tay vô thức đặt lên bụng, nơi sinh linh bé nhỏ đang yên lặng.
Jungkook mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô rồi ngồi dậy. Hôm nay anh có buổi họp quan trọng ở công ty – chỉ kéo dài nửa ngày – nên không thể ở nhà. Trước khi rời giường, anh cúi xuống hôn bụng cô một cái thật lâu:
– Hai mẹ con ở nhà phải ngoan, nhớ không?
– Em đâu phải trẻ con... – T/b cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn có chút lưu luyến.
Anh rời nhà trong ánh mắt tiễn đưa của cô, hứa sẽ gọi điện khi tan họp. Buổi sáng tiếp tục trôi qua êm đềm. T/b ở nhà, chuẩn bị bữa trưa nhẹ và đọc sách. Nhưng khi đứng dậy lấy nước, một bước chân hụt khiến cô khựng lại.
Một tiếng "bịch" vang lên, cơ thể cô ngã nghiêng, tay bản năng ôm lấy bụng. Cơn đau bất ngờ ập tới dữ dội, như có ai bóp chặt lấy phần dưới bụng. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, mồ hôi túa ra, đôi chân mềm nhũn.
– Không... không thể nào... – T/b thều thào, bàn tay run rẩy tìm điện thoại.
Chỉ kịp bấm số gọi cấp cứu, tầm mắt cô nhòe đi bởi nước mắt và hoảng loạn. Những cơn co thắt liên tiếp khiến cô gần như không đứng nổi.
...
Khi Jungkook nhận được cuộc gọi từ quản lý báo tin, anh đang ở giữa buổi họp. Không một giây do dự, anh lập tức đứng bật dậy, bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của mọi người, giọng gấp gáp:
– Chuẩn bị xe, đưa tôi đến bệnh viện ngay!
Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Cảm giác sợ hãi và bất lực dồn dập ập tới khi xe lao đi giữa tiếng còi inh ỏi.
Khi tới bệnh viện, T/b đã được đưa thẳng vào phòng sinh. Jungkook chỉ kịp nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô trước khi cánh cửa đóng lại. Anh đứng ngoài, bàn tay siết chặt, bước đi đi lại lại như kẻ mất phương hướng.
Cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra, ánh mắt nghiêm trọng:
– Thai phụ mất máu nhiều, tình trạng rất nguy hiểm. Có thể chúng tôi chỉ giữ được một trong hai...
Jungkook chết lặng, bàn tay anh run bần bật. Chỉ mất một giây để anh siết chặt nắm đấm, giọng khàn đặc nhưng kiên định:
– Giữ... vợ tôi.
Bác sĩ gật nhẹ rồi quay vào, để lại Jungkook đứng giữa hành lang lạnh lẽo. Trong lòng anh, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn nhịp tim hỗn loạn và lời cầu nguyện lặp đi lặp lại:
"Làm ơn... hãy bình an cả hai mẹ con..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com