Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2.1 - ''Thật vậy không ạ?!''

-----------''Thật đó táu :))''

xin lỗi phần này mình viết lỗi nên ko đc ha cho lắm


  Cô gái 16 tuổi. Đôi má ửng hồng. Chân đeo dép tổ ong ''1300 lỗ''. Háo hức chạy thẳng qua chiếc cổng hoa giấy, hòa vào ánh bình minh ấm áp.

  Nơi đây là một vùng phía Bắc, bốn bề đều là núi. Được cái cảnh chí viên mãn, thanh thủy hữu tình.

  Chạy nhưng nụ cười tươi không bao giờ vụt tắt. Một tâm hồn trong vắt như những giọt sương vừa đọng lại nên những tán cây tươi mát. Bước chân hướng thẳng đến một căn nhà nhỏ ở tận cuối thôn.

  Bước tới cửa căn nhà, miệng thở hồng hộc vì vừa chạy qua con đường đất vừa nhỏ lại ổ gà chằng chịt, cô nhẹ nhàng quay lại, vẫn nở nụ cười như mọi ngày.


''Chào các cậu!'' 

Chỉ là một căn nhả nhỏ thôi nhưng đây chính là trường học *, chính là nơi nuôi lớn ước mơ của một cô gái bé nhỏ cũng như tất cả những cô cậu bé luôn mang trong mình một hi vọng như một ngọn lửa tuy nhỏ nhoi nhưng lai vô cùng ấm áp.


  Cô gái nhỏ ngồi xuống. bây giờ vẫn còn khá sớm nhưng gần như dân số 10 cá thể đã tập hợp đủ hết. Họ đều là những học sinh ưu tú nhất của cả xã này... hoặc ít nhất là những người kiên trì. Cô nhìn xung quanh cả lớp một hồi rồi quay ra phía cửa sổ với một ánh mắt hồn nhiên nhưng đâu đó là một nỗi buồn bã̉ tiếc nuối. Cái ''đâu đó'' ở đây vừa là ngẫm lại cơn mơ ngày hôm qua vừa là vì... đây là một trong những buổi học cuối cùng.


  Không may mắn như các cô cậu bé khác, trong lớp đều là con nhà khá giả, một mình cô chống trọi lại. Ngẫm lại những gì đã trải qua, là những đêm than khóc cầu xin quỳ lại người dì khó tính, là những buổi chiều cày mặt ra đồng, làm lấy làm để để được chấp nhận cái nguyện ước nhỏ nhoi ấy.


  Lại nói đến đây là những ngày cuối cùng, kì thi cách đây 5 ngày có lẽ là cơ hội cuối cùng của cô. Nó quyết định cuộc đời cô vì nếu không đạt bảng đầu, cô sẽ phải ''thức tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền'',. Có thể cô sẽ phải trở về với công việc đồng áng, rồi kết hôn với một thằng đàn ông lạ hoắc, giống như những cô gái nông thôn bình thường nơi đây.

  Tiếng giày quen thuộc ngày càng tiến tới gần hơn. Thầy Tô cầm trên tay vài tờ giấy . Bước và̉o lớp, cả lớp, 10 con người, im thin thít lạ thường, khác hẳn với cái tính hiếu động của trẻ em nông thôn.

  Bây giờ, chỉ cần một lời nói của thầy cũng có thể phá tan cái không khí ấy. Rụt rè. Thầy Tô cầm tờ giấy in màu mới cứng xếp cuối xấp lên nhìn, nhìn cả lớp rồi thở dài. Thầy nói:

" Tất cả các em đã cố gắng rất nhiềụ, nhưng cơ hội thì... ''

Cả lớp như rơi vào sợ hãi, đứa nào đứa đấy đón chờ tin dữ không mấy dễ dàng.

''Thôi vậy thầy đọc cuối giờ nhé, cả lớp mở sách ra học bài mới''

''Cái gì'',''Ooiii Trời đất'',''nam mô a di đà phật!!''-- Cả lớp hùa lên những tiếng nói như ''xé'' lòng, chúng vừa có một phen sợ hụt, trong lòng quở trách cái thói trên ngươi quen thuộc của thầy giáo.

  Có đứa ngồi gần cô quay xang một đứa khác:

'' Đây chỉ là kì khảo sát bình thường, có gì đâu mà phải lo sợ!''

  Với cô thì không, kì khảo sát này là tất cả. Gia đình dì cô không phải như chúng, thích là có thể đi học được, thêm một chút là có thể vào thẳng những lớp đặc biệt như thế này. Đay là cơ hội duy nhất và cuối cùng cô có thể chứng minh với dì mình rằng cho cô đi học là một điều ''sáng suốt''.

  Tuy vẫn háo hức chờ đợi trong chút sợ hãi, cô vẫn không mấy bận lòng. Kì khảo sát này cô đã cố hết sức, chắc chắn điểm cũng không tệ.

  Tiết học ''bình yên trước cơn bảo'' vẫn lằng lặng trôi đi trước những gương mặt căng đét của lũ học sinh mới lớn. Cả lớp chìm vào căng thẳng tột độ. Thầy Tô vẫn lộp cộp viên phấn trên bảng như vô thức.

...

...

...

  ''reng! reng!''

Tiếng chuông nhỏ từ phòng giáo viên gần đó đột ngột vang lên.

10 khuôn mặt ấy giật bắn.

Thầy Tô không nói gì. Quay lại bàn. Cầm tờ giấy lên.

10 ánh mắt chăm chú vào từng cử chỉ của thầy. 

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý

Cô đắc thắng,

chắc chắn cô sẽ được điểm cao nhất, cô sẽ vinh quang lên nhận cái học bổng ''Học sinh hiếu học ''của trường và cô sẽ tiếp tục đi học. Chắc chắn

Như định mệnh, tiếng nói ''định mệnh'' ấy của thầy Tô đã cất lên:

''Thầy đọc điểm nhé, cả thứ hạng''

''Vâng ạ!''

''Nhanh lên thầy ơi!!''

''Em không đợi được nữa!!!''

Những con tim bé nhỏ như bị bóp thắt lại.

Thầy lại cười :

'' Thầy đọc các bạn từ thứ 2 đến thứ 9 trước nhé?!''

''TRỜI Ạ! THẦY THÍCH THẾ NÀO CŨNG ĐƯỢC''

''EM MUỐN ĐƯỢC BIẾT NGAY Ạ, EM HỒI HỘP QUÁ RỒI''

  Bây giờ giọt nước đã chàn ly, cả lớp gào thét, căn nhà cấp bốn như gầm rú những tiếng ''trẻ em tảm thiết''

''Thứ 2, An, Thứ 3,Tâm Hảo, Thứ 4, Tun, Thứ 5, Hoàng Xuân,...''

''Ôi trời ạ!''

''Quỷ tha ma bắt!!''

Mấy đứa được đọc điểm vừa thỏa mãn nhưng cũng cáu bản vì thứ hạng, đột ngột chửi thề (một cách thanh lịch).

''Cuối cùng...''

  Cô giật bắn, chợt nhận ra trong lớp chỉ còn có 2 đứa: cô và một thằng con trai. Tân Khuyển- Một thằng con trai nhà giàu, ba hoa đáng ghét, bố nó là người Hoa, nhà đứng nhất nhì  xã này. Nó cười đểu vào mặt cô, đưa con mắt một mí đáng ghét tia qua đôi mắt cô. Một thứ đáng ghét!

  Nhưng cô trong lòng thanh thản hẳn ra, đưa ánh mắt thách thức lại nhìn nó. Lần này đắc thắng. Nó học ngu nhất lớp, luôn đứng cuối.

 '' Tôi không thể tin nổi, điểm khảo sát đợt này có vấn đề, làm tôi khá bất ngờ...''

CÁI GÌ!?

Một câu nói thôi 

Một câu nói như tiếng sét đánh thắng vào người cô

Cô lo sợ, mắt mở to, đồng tử giãn nở.

Hai người chăm chăm vào khuôn miệng của thầy giáo trẻ:

...'' rất tiếc, Viên Như... em... em''

''Dạ!!!???''- Cô xanh mặt, những giọt nước mắt trực chờ úa ra

Lo sợ.

''...Em là người đạt điểm thấp nhất kì khảo sát này!''

CÁI QUÁI GÌ ĐNAG XẢY RA VẬY!!!!!!!!!!!!!!

...

...

....

...

(Còn nữa)

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú giải cho *: thực ra trường không quá nhỏ, là một dãy nhà cấp 4, đa phần là chỉ có con nhà giàu học, không thì chỉ vài đứa nhà nghèo học không quá lớp 7. Viên Như 16( lớp 9) bạn phải biết ẻm cố gắng như thế nào :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com