Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Sự thật gần được phơi bày

Kết thúc tiết học kéo dài, Trương Nhuận vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt mơ mơ màng màng lúc nhắm lúc mở.

Cảm giác có ai đó nhìn mình, chợt tỉnh ngủ hẳn, giương đôi mắt nhìn lên phía trước.

Giang đang đứng trước bục giảng, cùng giáo viên nói to nhỏ gì đó, có cảm giác đang nói về mình.

Trương Nhuận nhíu mày suy đoán.

- Trương Nhuận ! Nếu em có thời gian hãy phụ bạn Giang đem đống sách này trả thư viện giúp cô nhé !

Vừa tỉnh dậy hẳn, Trương Nhuận lại muốn nằm hẳn xuống bàn một lần nữa.
" Đến lúc về mà còn chẳng buông tha tôi sao ~ T.T Tôi muốn về thật mà. ", thầm oán trách.

Tại thư viện lúc này vắng lặng hẳn, những kệ sách cao tầm 2 mét được phân chia theo từng thể loại.

Trương Nhuận không thích thư viện nhất, vừa yên lặng và lại không được làm ồn.

Mọi người đều chăm chú đọc sách, chẳng ai nói chuyện với ai.

Cảm giác như thư viện là nơi chia cách con người vậy.

Đáng lẽ giờ này, Trương Nhuận đang nằm ườn ở nhà, chờ dì Hân dọn sẵn đồ ăn ra.

Những quyển sách vô vị, vừa đặt từng cuốn lên kệ vừa oán trách.

Giang nắm lấy cổ tay Trương Nhuận ngăn lại.

- Cậu có ghét chúng thì cũng không nên giận dữ với chúng như vậy ~

Giành lấy cuốn sách từ tay Trương Nhuận, rồi nhẹ nhàng yên vị nó vào sách phân loại.

Trương Nhuận thở dài, tựa người vào kệ sách đối diện.

- Nơi này chẳng hợp với tớ chút nào, chẳng phải các thứ trong sách có thì trên mạng cũng có sao ?

- Haha ~ Nếu cầm một cuốn sách trên tay, tớ sẽ trân trọng nó mà lật từng tờ nhẹ nhàng, sự tập trung cao độ, sách giấy không bao giờ làm bị phân tâm cả, chẳng phải tiêu chí đọc sách là phải vậy sao ? Với lại, đọc sách trên mạng, không tốt cho mắt đâu.

Hôm nay, Giang khác với vẻ ríu rít thường ngày, đặt từng cuốn sách lên kệ trên cùng, Giang có vẻ phải với tới rất cao.

Vài ba cuốn sách bị chệch như muốn rớt xuống.

Trương Nhuận nhanh chóng với tới chặn những cuốn sách đó.

Lúc này, Trương Nhuận do hành động quá nhanh nên vô tình ép sát Giang vào kệ tủ.

Giang đột nhiên đẩy Trương Nhuận ra thật mạnh, sau đó ngồi thụm xuống, ánh mắt rối loạn.

Trương Nhuận thấy vậy, cũng ngồi xuống.

- Cậu không sao chứ ? Có chuyện gì vậy ?

- ... Hoàng ! Cậu ta đã... ép tớ vào tường thô bạo và...xé áo tớ.

Rồi bật khóc, đây có thể nói là một sự ám ảnh tột cùng với Giang.

Chưa bao giờ bị đối xử thô bạo như vậy, từ nhỏ những thước phim tình cảm nhẹ nhàng trên phim ảnh đã làm cho Giang luôn mộng mơ, thay vào đó là cuộn băng Hoàng quay lại làm chiến tích của hắn.

Hắn gửi bản sao cho Giang đe dọa rằng, nếu tố cáo ai, hắn sẽ tung đoạn video này lên mạng và cô biết rằng nếu đoạn video đó bị phát tán, người bị chôn vùi, sống không bằng chết sẽ là cô.

Nên từ lúc đó, Giang luôn sống trong sợ hãi.

Giang kể trình tự cho Trương Nhuận biết, không chút giấu diếm, khóc nức nở.

- Nhưng rõ là hắn cưỡng hiếp cậu mà, có lí do gì mà cậu sợ tố cáo hắn ?

- Ba mẹ sẽ giết tớ. Cậu không cần làm lớn chuyện đâu ! Từ lúc đó, hắn hết tìm đến tớ rồi...

- Đừng khóc nữa, tớ sẽ có cách !

Trương Nhuận nói với giọng đầy dứt khoát, kiên quyết phải tìm được cách.

Sắp tới, càng phải đề cao cảnh giác với hắn, quá lo lắng cho Lô Tĩnh, Trương Nhuận càng hối thúc mình phải sớm tóm được hắn. 

Những lần hắn gặp gỡ với gái trong bar, lén hẹn hò trong trường đều bị Trương Nhuận chụp hình lại.

Hắn cảm giác có sự theo dõi, đôi lúc cũng quay đầu lại kiểm tra.

Có lần hắn bước ra khỏi từ trung tâm thương mại, nắm tay một cô gái lại còn hôn nhau say đắm ngoài đường.

Họ bước lên chiếc Porsche trắng rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trương Nhuận từ xa cũng chụp được vài tấm hình. 

Đang lướt xem lại chọn lựa những tấm rõ nhất, bỗng một cánh tay từ phía sau siết chặt cổ Trương Nhuận khiến cô không thể cử động được, giơ cùi chỏ thục ra sau thật mạnh.

Hắn mất đà buông Trương Nhuận ra và ôm bụng kêu đau.

Trương Nhuận toan bỏ chạy thì bị hắn chụp lấy tóc rồi vật xuống, lần này hắn rút con dao dưới chân, định đâm thẳng vào tim Trương Nhuận nhưng cô dùng hết sức chặn tay hắn lại.

Vật một hồi, cảm giác không thể chống cự được, Trương Nhuận đẩy con dao vượt ra ngoài.

Do đạo lực 2 bên quá mạnh, nên con dao sượt qua vai Trương Nhuận chảy máu.

Tận dụng lúc hắn trố mắt nhìn máu chảy, Trương Nhuận đá hắn bật ra xa rồi lồm cồm bò dậy.

Hắn cũng đứng lên, do dùng khẩu trang nên chỉ nhìn thấy được ánh mắt.

Ánh mắt ấy thật đáng sợ, không đoán được động cơ gì mà hắn làm vậy.

- Coi như mày may mắn !

Rồi hắn lập tức rời khỏi.

Vì đây là con hẻm ít người qua lại, nên chẳng ai để ý có người bị thương.

Trương Nhuận đành cố gắng cầm máu đang chảy ở vai, và tự mình đến bệnh viện băng bó.

Về đến nhà, không qua khỏi mắt dì Hân, Trương Nhuận bị tra hỏi đến tận cùng nhưng vẫn quả quyết là do chơi thể thao té.

Những ngày hôm sau cũng không đến clb dancing tập, chỉ nhanh chóng tranh thủ chưa đến giờ họp clb xin phép Minh cho nghỉ vài hôm.

Lúc Trương Nhuận rời đi, từ xa Lô Tĩnh đã thấy hình bóng quen thuộc lâu ngày chưa xuất hiện, vết thương trên vai em ấy cũng làm Lô Tĩnh lo lắng, vội lấy điện thoại gọi.

- Trương Nhuận, hôm nay không đến phòng tập ?

- Em hơi mệt. Em về trước đây ạ !

- Vết thương trên vai em là sao ?

- Vai em đâu bị gì đâu. Em vẫn bình thường, chỉ là em mệt nên nghỉ vài bữa. Vắng em đừng buồn quá nha !

Rõ ràng trên vai băng bó rất nhiều, không thể là vết thương nhẹ.

Lô Tĩnh đâu phải đồ ngốc mà không nhận ra ?

Tối nay, nghe nói ba mẹ Lô Tĩnh trở về nước sau kì công tác kéo dài 1 tháng.

Hoàng ngỏ ý muốn đến nhà ra mắt, tạo niềm tin trong lòng người lớn.

Hắn đến và đem theo chai Chivas đắt đỏ. 

Từ lúc bước vào nhà, luôn cười nói trò chuyện với bác trai, chăm sóc cho Lô Tĩnh trong suốt bữa ăn, phụ bác gái dọn dẹp. 

Từng cử chỉ của hắn đều khiến ba mẹ Lô Tĩnh hài lòng, người có gia thế tốt, biết cư xử và đặc biệt rất yêu thương con gái họ.

Chỉ cần bao nhiêu đó, họ đã đem lòng tin tưởng đây sẽ là chàng rể tốt.

Bà Lô luôn mỉm cười hài lòng và liếc cái nhìn thỏa mãn cho Lô Tĩnh.

Buổi tối hôm đó, Lô Tĩnh ngồi ở ghế đọc sách, cơn gió lạnh thổi vào phòng nên phải đứng lên đóng cửa sổ lại.

Hoa baby trên bàn, đến nay cũng tàn, Lô Tĩnh ngước nhìn vẻ mặt tiếc nuối.

- Dù sao... Hoàng cưa cưa cũng là người tốt, là người mình có thể dựa vào, là người ba mẹ tin tưởng.

-----------------------------

- Xin lỗi cậu chủ ! Tôi chỉ định hù dọa ả một chút thôi, nhưng... do cô ả chống cự nên đã gây thương tích ở vai cô ta.

Lúc đầu, Hoàng ra lệnh chỉ làm cho Trường Nhuận sợ hãi chứ hoàn toàn không có chủ ý gây thương tích. Nhưng nghe tên sát thủ thuật lại như vậy, cũng có chút thú vị, hắn nhoẻn cười nửa miệng. Mắt sắt lạnh, buông ra những lời sát khí.

- Không sao, coi như cảnh cáo cho cô ta đừng xen vào chuyện người khác nữa. Con nhỏ lắm chuyện, để coi nó thân thủ bất phàm như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com