7. Hắn là người xấu !
Đã kết thúc một học kì đầu tiên, giáo viên đọc tên các học sinh đáng được tuyên dương và phê bình các học sinh có thành tích tụt dốc để nhắc nhở.
Bình thường Trương Nhuận rất ghét phần này, lúc nào cũng bị kêu tên nhắc nhở.
Lần này, tâm trạng cực kì tốt, ngóng trông đến lượt tên mình được xướng lên, vì Trương Nhuận biết mình đã cố gắng rất nhiều trong học kì này.
Giáo viên cầm phiếu thông báo điểm thi đọc rõ to từ trên xuống.
- Lớp chúng ta có những tiến bộ, cô rất hãnh diện phải kể đến như Trương Nhuận.
Nói đến đây, ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào Trương Nhuận, nụ cười đặc trưng và vẻ mặt kiêu hãnh.
Cả lớp chỉ biết ồ lên tán thưởng.
- Trương Nhuận lọt vào top 20 của học kì này. Em cố gắng lên nhé !
- Xin cảm ơn cô và các bạn đã hỗ trợ em trong học kì qua. Em sẽ cố gắng hơn nữa ạ. - Trương Nhuận tươi cười đáp lại.
- Bên cạnh đó, có một học sinh khiến cô rất thất vọng. Cô không nghĩ lớp trưởng của chúng ta, hạng nhì trong khối mấy kì liên tục thì học kì này lại tụt 10 hạng. Cô hi vọng rằng, nếu Giang có những khó khăn gì thì có thể gặp cô để giải quyết bất cứ lúc nào. Hãy cố gắng lần cho học kì sau thì mới nâng cao thành tích được !
Mọi ánh mắt lần này lại hướng về Giang, đúng như cô vừa nói, Giang là lớp trưởng, một học sinh đứng nhì của khối lại tụt hạng một cách thê thảm.
Nhiều lời đồn to nhỏ từ các bạn trong lớp khiến Giang chỉ biết cúi gầm mặt xuống.
Hồng Tĩnh Văn ghé sát tai Trương Nhuận.
- Tớ thắc mắc thật đấy, nghe lỏm được vài thông tin. Sau giờ ra chơi chắc chắn có tin tức, cậu có muốn nghe không ?
Tay Trương Nhuận đang cầm điện thoại, vẫn nhìn lâu cái màn hình nền đã lưu hình hồi thơ ấu của Lô Tĩnh rồi bất giác mỉm cười.
- Nếu tớ khoe với chị ấy, chị có cười tươi như thế này không nhỉ ?
- Yah ~ cậu điên rồi ! Vớ va vớ vẩn.
Thật cái con người này, mới qua nhà người ta có 1 ngày mà như hồn siêu phách tán.
Hồng Tĩnh Văm rõ ràng đang hăm hở chia sẻ câu chuyện, vậy mà chẳng thèm để ý.
•
Chuông reo báo giờ ra chơi vừa vang lên, Trương Nhuận hăm hở chạy đến lớp chị khoe thành tích.
Nghe thấy Trương Nhuận chia sẻ thành tích của mình đầy tự hào, Lô Tĩnh nhón chân lên để vuốt đầu người cao hơn mình như thể " Em giỏi lắm ! Chị tự hào về em. "
- Đưa điện thoại chị cho em đi ! - Trương Nhuận xòe tay ra.
- Để làm gì ? - vẻ mặt Lô Tĩnh khó hiểu nhưng vẫn đặt điện thoại lên tay Trương Nhuận.
- Hôm qua quên nhắc chị gắn số em vào mục gọi hỗ trợ.
Lô Tĩnh có vẻ nhớ ra gì đó, nhanh chóng giựt điện thoại lại nhưng bị Trương Nhuận - người cao hơn đưa điện thoại lên cao.
Mở ra mục phím nhanh, Trương Nhuận hơi khựng lại khi thấy số 1 - Hoàng.
Cả hai không nói gì cả, cho đến khi Trương Nhuận mở miệng phá tan bầu không khí không mấy vui vẻ trong lúc này.
- Em lưu số của mình là số 2 rồi nha ! Nhớ gọi cho em lần sau đó ! Sắp hết giờ giải lao, em về lớp.
Nở một nụ cười gượng gạo, bao nhiêu đó cũng khiến Lô Tĩnh suy nghĩ.
Cô có nhẫn tâm thật không hay do mình suy nghĩ quá nhiều ?
•
Vừa đến lớp với vẻ mặt không mấy vui vẻ gì, Hồng Tĩnh Văn đã nhào tới thông báo thông tin mình vừa nghe được.
- Trời ơi sao giờ này mới về, tớ đợi cậu nãy giờ !
Trương Nhuận vẫn chẳng để tâm nhiều vào lời nói của Hồng Tĩnh Văn, thở dài rồi nói.
- Cậu lại có chuyện nghe ngóng rồi sao ?
- Chuyện của Giang không phải thường đâu, nghe nói cậu ấy đã bị tên Hoàng dụ lên giường đó ! Nghe nói hình như cũng có thai gì rồi...
- Cậu nói có thật không vậy ?
Nhìn sâu vào ánh mắt của Hồng Tĩnh Văn, ánh mắt đầy lo lắng.
Càng ngày Trương Nhuận càng thấy gớm ghiếc cái tên này, lo cho chị vẫn là chính.
Đối tượng hắn nhắm đến thì nhiều vô số kể trước đó, nhưng nếu có chị thì càng phải lo lắng nhiều hơn nữa.
Nếu Trương Nhuận bảo chị đề phòng hắn, chị có cho Trương Nhuận là kẻ thừa nước đục thả câu không ?
- Cũng có lí mà, dạo này Giang học sa sút hẳn ra. Câu chuyện không đúng 100 thì phải đến 90 phần trăm đó.
•
Trong suốt giờ học, Trương Nhuận tâm trí rối bời, không tập trung được việc gì cả.
Ánh mắt cứ quan sát Giang, trong lòng thì lo cho chị.
Hắn vốn xem chị là người thay thế, bên ngoài lại dụ dỗ các nữ sinh khác, lâu lâu thì tìm đến chị.
Hắn không xứng đáng có được tình cảm thiêng liêng ấy của chị.
- Trời ơi, Giang ngất xỉu rồi !
Cả lớp nháo nhào lên chạy đến chỗ Giang xem tình hình.
Giáo viên ra hiệu các bạn trật tự và tản ra.
Trương Nhuận kịp chen vào...
- Giang tỉnh lại đi ! - Trương Nhuận đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Giang nhưng vẫn không có phản ứng gì - Để em đưa bạn ấy lên phòng y tế !
Vì là lớp nữ sinh nên chỉ có Trương Nhuận mới có khả năng bế một người con gái lên, không chần chừ, dù chỉ hơi yếu một chút so với nam sinh nhưng Trương Nhuận vẫn cố gắng đưa Giang rời khỏi nhanh chóng.
•
Lời đồn thổi về Hoàng không phải chưa bao giờ đến tai Lô Tĩnh, chỉ vì quá khéo trong việc nịnh nọt nên mọi khúc mắc trong mối quan hệ hắn đều giải quyết rất tốt.
Đối với Lô Tĩnh, đây có thể nói là lần đầu yêu đương, kinh nghiệm cũng chẳng có, đa phần có Hoàng bên cạnh đều rất vui vẻ, cả hai ít gặp nhưng hắn rất biết cách duy trì mối quan hệ, Lô Tĩnh cần gì hắn đều đáp ứng được, hắn luôn toại nguyện Lô Tĩnh mọi mặt, trừ những lời nói dối.
Chỉ trách Lô Tĩnh ngây thơ, luôn tin hắn, hắn chỉ trực chờ thời cơ.
Đây mới là điều Trương Nhuận cố gắng không cho nó xảy ra.
Mãi thả mình trong những dòng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại reng lên vực Trương Nhuận về với thực tại.
- Hôm nay em có việc bận, có lẽ chắc không đến clb được. Gặp chị sau nhé !
Lần đầu tiên, Trương Nhuận từ chối đến nơi gặp chị.
Hơi có chút buồn nên nhíu mày, bỏ điện thoại vào túi áo khoác.
- Cảm ơn cậu ! Giờ cậu về được rồi, mẹ tớ sẽ đến đón ! - Giang tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại và nghe hết đoạn nói chuyện.
- Cũng không cần phải cảm ơn, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi của Trương Nhuận, có thể đoán là cậu ấy sắp hỏi gì.
- Tớ không có gì để nói cả, phiền cậu ra ngoài giúp !
Trương Nhuận hụt hẫng một chút, đáng lẽ... chỉ cần hỏi một câu thôi, mình chẳng phải sẽ có đáp án sao ? Nhưng sẽ hơi thiếu tế nhị khi hỏi người đang mệt mỏi về sau những thứ đã xảy ra, Trương Nhuận tự biết ý và ra hiệu sẽ rời khỏi.
- Được rồi ! Có gì cần cứ gọi tớ...
* Con cún Hồng Tĩnh Văn ! Hãy điều tra Hoàng giúp tớ, 1 chầu lẩu chờ cậu.
Không quên nhiệm vụ cực kì quan trọng, nhắn cho Hồng Tĩnh Văn tin nhắn cuối cùng rồi mới yên tâm ra về.
Vẫn là Trương Nhuận lo lắng cho chị nhất, nhưng trước tiên phải nghĩ cách tìm ra chứng cứ trước khi gặp chị.
•
Ở clb dancing, mọi người vẫn đang nhộn nhịp luyện tập cho đợt battle sắp tới.
Bầu không khí thiếu một Trương Nhuận, thật khác, chẳng còn màn rượt đuổi nhau như mọi ngày, mà thay vào đó một Lô Tĩnh từ chối tập luyện mà xin phép dọn đồ dụng cụ.
Thực ra tâm trạng sẽ chỉ buồn một chút, nhưng vì chính mắt mình nhìn thấy Trương Nhuận bế bạn học lên phòng y tế, mà lại còn dành cả thời gian sau đó cho cậu ấy.
Trước đó, Trương Nhuận vẫn luôn bên cạnh và quấn lấy mình, sao lại cảm thấy thiếu thiếu khi em ở nơi khác.
Có phải do chị đang nhớ em hay quen cảm giác có em bên cạnh ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com