on
Đến cuối cùng thì loại định mệnh không ngờ tới nhất lại đưa họ về bên nhau ở chính quán bar mà hai người gặp nhau lần đầu tiên. Đức Tuấn không thường hay tới quán bar này vì cách khá xa nhà cậu. Nhưng tối nay cậu cần một sự thay đổi ngoại cảnh vì Tư Thành đã dọa sẽ đưa cậu tờ rơi của AA (Hội nghiện rượu ẩn danh) nếu cậu còn dám bén mảng đến quán bar anh làm lần nào nữa. Thế nên giờ đây Đức Tuấn, trong bộ đồ “câu dẫn” của cậu cùng một chai Heineken đang chảy đều trong huyết quản, trở lại quán bar này. Nói theo cách khác, trở lại nơi là khởi đầu của mọi thứ.
May là cậu chỉ có một chai trong tay, bởi nếu uống nhiều hơn cậu chắc chắn sẽ nôn thẳng xuống sàn khoảnh khắc cậu chạm mắt Quán Hanh mất. Và đúng lúc hai người nhận ra nhau, Quán Hanh thậm chí còn có phần ngạc nhiên hơn cả cậu, mắt anh còn mở rộng hơn rồi anh trèo qua chân người bạn ngồi kế bên, ra khỏi quầy rượu, cố gắng rời quán bar nhanh nhất có thể.
“Không, Quán Hanh, đợi đã!”, Đức Tuấn gọi với theo, chạy thật nhanh để bắt kịp anh.
Có vẻ Quán Hanh say hơn anh nghĩ, nên không mất quá lâu để cậu bắt kịp anh. Quán Hanh thở dài. “Đã lâu không gặp, Đức Tuấn. Em muốn gì ở tôi?”
Đức Tuấn, đã dùng hết sức mình để đuổi theo anh với mong muốn ít ỏi được gặp lại anh lần nữa, muộn màng nhận ra rằng cậu chẳng chuẩn bị một kế hoạch nào sất. Cậu không biết phải nói gì. Cậu không vạch ra chính xác các chi tiết từ trước. Vậy nên cậu chỉ đơn giản nói ra những điều còn vướng bận trong lòng–nếu đây là lần cuối cùng cậu được nói chuyện với Quán Hanh, vậy thì ít nhất đó là những gì cậu có thể làm. Hít một hơi thật mạnh, Đức Tuấn đối diện với ánh mắt anh và nói, “Em muốn anh quay lại, quay về bên em.”
Quán Hanh có chút nao núng, anh rời ánh mắt khỏi cậu. Giọng anh dường như đang tan vỡ thành trăm mảnh. “Không, em không cần tôi. Thứ em cần là một cơ thể để thỏa mãn em, Đức Tuấn. Và trong kia có hàng đống người thỏa mãn thứ em cần.” Anh chỉ tay về phía quán bar.
“Quán Hanh, em thực sự muốn anh. Em cần anh.” Đức Tuấn không biết giải thích những cảm xúc của mình như thế nào, không biết làm thế nào để gắn chặt nó vào tim Quán Hanh như cách nó đang găm vào tim cậu đau nhói. “Vài tuần qua với em thực sự trống rỗng khi không có anh. Em còn chẳng nhận ra có bao nhiêu thứ em muốn cho anh thấy, muốn làm cùng anh cho tới khi anh đi mất.”
“Không thể nào,” Quán Hanh thì thầm, lời anh nói nhẹ đến mức Đức Tuấn tưởng như anh đang tự nói với chính mình. “Đức Tuấn, em có chắc đây không phải lời em muốn nói trong lúc say không? Hay chẳng qua em chỉ đang cố vượt qua cuộc tình với Húc Hi thôi?”
“Em chỉ mới uống một chai Heineken, nên em khá chắc là không có sự tham gia của cồn ở đây đâu” Đức Tuấn cười lớn. “và em không nghĩ là em chỉ đang cố vượt qua cuộc tình với Húc Hi đâu. Được rồi–em thừa nhận là trước kia thì có, chỉ là trước kia thôi. Nhưng đó là từ lần đầu chúng ta gặp nhau, em hứa! Em không còn tình cảm với cậu ta nữa rồi. Từ rất lâu rồi, một chút cũng không.”
Đệch, Đức Tuấn còn chẳng nghĩ về cậu ta cả thế kỉ rồi cũng nên, đống cảm xúc với Quán Hanh tệ đến thế cơ đấy. Cậu nhìn lên Quán Hanh, mắt cậu nheo lại vì điều chỉnh tầm nhìn bởi ánh đèn mờ ảo ngoài quán bar. Chỉ một đốm sáng đèn đường chiếu vào khuôn mặt anh nhưng Đức Tuấn có thể nhìn thấy một tia hi vọng trong vòm mắt đang tối đen ấy. “Em xin lỗi, Quán Hanh,” cậu nói, và cậu thực sự cảm thấy như vậy, cảm thấy có lỗi với anh, rất nhiều. “Trước kia em có thể còn nghi ngờ nhưng bây giờ, em chắc chắn rồi.”
“Ý em là sao?”
Và đây, giây phút của sự thật. “Em chắc chắn là em phải lòng anh. Nhiều lắm. Và em nhớ anh. Nghe có kì cục quá không?”
Quán Hanh hơi không vững, và Đức Tuấn kéo anh lại. Thật ngu ngốc, cậu mới chỉ đặt một tay lên tay anh và đã cảm tưởng như có thể ngất đi chỉ với chút động chạm nhỏ này. Cuối cùng, anh nói, “Không, không hề. Không kì cục chút nào vì tôi cũng nhớ em.”
“Vậy tại sao anh lại rời đi?” Đúng hơn là “biến mất”, Đức Tuấn nghĩ. Hoàn toàn biến mất vào thinh không, đột nhiên đến mức bỏ cậu lại với ảo tưởng rằng phải chăng hai tháng qua chỉ là ảo giác. Nhưng cậu không thể chỉ đơn giản nói điều này ra, vì mọi thứ phụ thuộc vào khoảnh khắc này và cậu sẽ chẳng muốn nó biến thành một cuộc cãi vã vô nghĩa.
“Tôi đoán là tôi cũng cần giải thích một số thứ,” Quán Hanh thừa nhận, tay vô thức gãi sau gáy. “Tôi chỉ là-tôi chỉ là cảm giác em không thích tôi nhiều như tôi thích em. Tôi thấy cách em phản ứng khi em trông thấy Húc Hi…” Anh ngừng vài giây, ánh mắt hướng về xa xăm. “Tôi nghĩ là em phản ứng như vậy vì sâu thẳm bên trong em vẫn còn thích cậu ta. Tôi nghĩ rằng mình không có cơ hội nào nữa. Và tôi thực sự xin lỗi vì đã không hỏi gì em.”
“Không sao mà Quán Hanh.” Giọng Đức Tuấn nhẹ đến nỗi nghe như thể cậu đang thì thầm. “Anh thực sự thích em sao?” Cậu phải hỏi, vì cậu cần một sự chắc chắn.
Quán Hanh cười khúc khích. “Đương nhiên rồi, Đức Tuấn. Tôi đã luôn thích em.”
“Hứa với em là anh sẽ không bỏ đi lần nữa mà không nói lời nào đi”
“Chắc chắn rồi,” Quán Hanh nói. Đơn giản, dễ dàng và chẳng chút do dự. “Chỉ cần em hứa với tôi điều tương tự.”
“Em hứa”, Đức Tuấn đáp, lời nói thốt ra cũng nhẹ nhàng và dễ dàng đối với cậu như với anh vậy. Và giờ mọi thứ là quá tự nhiên để cậu vòng tay ôm thật chặt lấy Quán Hanh, và Quán Hanh thở ra đầy thỏa mãn ôm lại cậu.
Đây chẳng phải cảnh làm lành trong mơ đẹp đẽ như bước ra từ bộ phim mà hai người đã xem cùng nhau, bởi còn quá nhiều thứ chưa được bàn tới vẫn lơ lửng trong không trung. Một cuộc đối thoại không đơn giản là giải quyết mọi thứ một lần và mãi mãi. Nhưng nó là khởi đầu, và nó làm mọi thứ trở nên tốt hơn. Đức Tuấn nghĩ về nó, cảm nhận nó và có thể hét thật to rằng mọi thứ đều tốt hơn với Quán Hanh bên cạnh.
Họ cứ như vậy, dưới ánh đèn đường, và với ánh mắt âu yếm cùng nụ cười đẹp nao lòng của Quán Hanh – Đức Tuấn cảm tưởng như lòng nhẹ nhõm đến mức rời khỏi mặt đất ngay được luôn. Thực tế thì, có vẻ cậu thực sự đang bay lên, và thứ duy nhất giữ cậu lại với mặt đất là vòng tay ấm áp của Quán Hanh. Anh hôn lên đỉnh đầu cậu, nụ hôn nhẹ như cánh bướm, và Đức Tuấn có lẽ đang ở trong vũ trụ luôn rồi bởi cậu cảm thấy lòng lơ lửng như không trọng lực vậy.
Cậu rất sẵn lòng ở nguyên như vậy cả đêm, chỉ đơn giản là ở cùng với Quán Hanh, nhưng cơn mưa bất chợt tới, và rồi hai người phải chạy nhanh hết mức có thể về căn hộ của Quán Hanh. Suốt dọc đường, họ cười như hai kẻ ngốc–có lẽ là họ ngốc thật, vì giờ này ai lại đi ra đường mà không mang theo ô chứ? Rốt cuộc thì mùa mưa cũng đang đến gần mà.
“Em xin lỗi,” Đức Tuấn nói, cười phá lên khi cả cơ thể ướt như chuột lột của Quán Hanh gần như xô ngã cậu. Hai người họ đang ở dưới mái hiên của khu chung cư, tạ ơn con mẹ nó, vì cơn mưa đang ngày càng nặng hạt hơn. “Em không mang theo ô của anh. Em không nghĩ là trời lại mưa.”
Tóc Quán Hanh dính đầy phía trên trán, và anh phải hất bớt ra sau để không chọc vào mắt. “Em vẫn giữ ô của tôi à?”
“Đương nhiên rồi”, Đức Tuấn đáp lại. “Em đã định trả lại cho anh lần tiếp theo chúng ta gặp mặt, chẳng phải em đã nói thế sao?”
“Em không phải làm thế đâu mà,” Quán Hanh nói, và anh mỉm cười như thể đang tiết lộ cho cậu một bí mật. “Em có thể giữ nó.”
Đức Tuấn cười đáp lại. “Được thôi”
Với một bàn tay ấm áp đặt sau eo Đức Tuấn, Quán Hanh dẫn cậu vào trong tòa nhà, vào thang máy và dọc hành lang.
Chỉ sau vài phút nữa thôi, Đức Tuấn sẽ vào căn hộ của Quán Hanh lần đầu tiên. Cậu chợt nghĩ về ngày mai và tự quyết định rằng lần này sẽ là cậu chuẩn bị bữa sáng cho Quán Hanh. Cậu nghĩ về tiệm cà phê mèo gần căn hộ cậu, và sẽ thế nào nếu cậu dẫn theo anh đến đó. Cậu nghĩ về bó hoa Quán Hanh đã tặng cậu, và cậu biết rằng lần tới, sẽ là cậu tặng anh hoa. Cậu thậm chí sẽ tra cứu chi tiết ý nghĩa của chúng nữa.
Cậu nghĩ về mọi điều cậu muốn làm với Quán Hanh – và mọi điều cậu muốn làm cho Quán Hanh – và trái tim cậu lại căng phồng trong hạnh phúc, tưởng chừng như có thể nổ tung đến nơi.
“Vào trong thôi nào, tôi cần thay quần áo,” Quán Hanh nói, anh mở khóa cửa và bật công tắc đèn gần nhất lên. Nhận ra Đức Tuấn vẫn chưa bước vào trong, anh hỏi, “Đức Tuấn? Sao vậy?”
Đức Tuấn chớp mắt, và những suy nghĩ trong cậu ngưng lại khi anh nắm lấy tay cậu. “Không có gì. Chỉ là em rất hạnh phúc thôi.”
________
Notes của author: Nếu bạn có hứng thú với ngôn ngữ của những loài hoa, bạn sẽ rất bất ngờ đấy vì bó hoa của Quán Hanh mang ý nghĩa “tình yêu thầm kín” (dành dành), “tinh tế và đẹp đẽ” (phong lan trắng), và “thấu hiểu lớn dần giữa hai người” (cẩm tú cầu)
Và nữa là tôi chưa bao giờ xem The Notebook, nên thứ lỗi nếu cảnh phim tôi nhắc đến không được hợp lí cho lắm lol
Cảm ơn vì đã đọc!
Notes của mình: leave before the lights come on là fic đầu tiên của Hanh Tuấn mình đọc trên AO3 và chắc chắn đã để lại cho mình nhiều xúc cảm về hai người cực kì đáng nhớ, và đó cũng là lí do mình đã bắt tay vào dịch ngay sau khi đọc xong. Mong rằng mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc sau khi đọc xong chiếc fic này, và yêu Hanh Tuấn nhiều hơn╰(*´︶'*)╯Cả mọi người nhớ vào link fic gốc để cmt và gửi kudo ủng hộ author nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com