Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - Xin đừng quên tôi

Ngày tiếp theo, tôi quyết định tới thăm em sau khi liên lạc lại với anh Côn. Khoác lên mình bộ quần áo chỉnh tề và thoải mái nhất có thể, tôi giấu đi bộ dạng ủ rũ hôm qua rồi đến bệnh viện cùng bó hoa lưu ly tươi tắn trên tay. Nó mang ý nghĩa "Xin đừng quên tôi". 

Phải, tôi tặng nó cho em để thay lời muốn nói, rằng xin em đừng quên tôi, đừng bỏ tôi mà đi. Tôi chỉ mong em hãy sống, không tỉnh lại ngay cũng ổn thôi, nhưng em nhất định không được rời xa tôi.

Đầu mang theo suy nghĩ ấy, chân tôi đã theo anh Côn đến trước phòng bệnh của em từ lúc nào không hay. Để rồi khi cánh cửa im lìm kia mở ra và hình bóng nhỏ bé của em xuất hiện ngay trước mắt, tôi vẫn không thể nào ngăn nổi cảm xúc đau đớn đang dâng trào nơi lồng ngực dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế. Trái tim tôi quặn thắt vì xót xa. Xót cho em, cho tôi, cho chuyện chúng ta.

Tôi vẫn còn nhớ, ngày em nói lời chia tay tôi là một ngày vô cùng bình yên vào buổi chiều tà lụi nắng. Giây phút em quay đầu bước đi, trên môi vẫn còn vương nụ cười nhẹ tươi tắn, dặn dò tôi phải giữ gìn sức khỏe và làm việc thật tốt bằng tông giọng rất đỗi dịu dàng. Thế mà bây giờ... em lại nằm đây, trên chiếc giường trắng tinh khôi với phần đầu và vài bộ phận trên cơ thể đang quấn đầy những băng gạc trắng. Ánh nắng mai ấm áp từ cửa sổ đậu trên mi mắt đen dài đang nhắm nghiền, rồi lại mơn trớn trên đôi gò má em khiến chúng ửng hồng. Bờ môi mỏng của em tuy nhợt nhạt và khô khốc, nhưng nó vẫn như có một mê lực mạnh mẽ khiến tôi muốn được chạm vào; để cảm nhận sự mềm mại, để nêm nếm hương vị ngọt ngào nơi em mà tôi hằng nhớ nhung bấy lâu. Quả thật, em vẫn luôn xinh đẹp đến mức khiến tôi nao lòng, nhưng nụ cười em đã không còn đó nữa rồi. Vì em đã rơi vào trạng thái hôn mê, bởi những vết thương khốn kiếp đang muốn đem em ra khỏi cuộc sống của tôi lần nữa. Mà lần này, chỉ sợ là mãi mãi...

Nhìn thấy bộ dạng ốm yếu em lúc này khiến tôi hối hận hàng trăm ngàn lần vì ngày ấy đã không níu tay em, giữ em lại và nói rằng tôi yêu em nhiều, yêu đến mức không thể chịu đựng được nỗi nhung nhớ khi xa em một phút một giây nào.

Hai chân bước từng bước nặng nề đến gần em, tôi run rẩy quỳ xuống bên cạnh giường. Tôi đặt bó hoa lên chiếc bàn nhỏ cạnh đó rồi nâng niu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em, cố nén lại những giọt nước mắt muốn chực trào. Tôi đan chặt lấy tay em, cảm giác trống trải suốt 3 tháng nay như được lấp đầy; sau đó lại áp tay em lên má mình, cảm nhận làn da mềm mịn đã lâu không chạm vào; cuối cùng là khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay em, để thay cho lời bày tỏ về những tình cảm và nỗi lòng mà tôi đã luôn cất giữ bấy lâu.

Ngắm nhìn em một lúc, yếu lòng một lúc, khiến tôi vô thức định mở miệng thốt ra một câu hỏi vu vơ. Nhưng chưa kịp gì thì tôi đã bị khựng lại bởi cảm giác khó chịu quen thuộc. Tôi cố nén cơn ho, vẫn quyết định cất lời với chất giọng khản đặc.

- Anh Côn, liệu... Đức Tuấn có còn chút tình cảm nào với em không?

Trong vô thức, tôi đột nhiên hỏi anh Côn như thế, dù biết rằng anh chẳng liên quan gì đến chuyện của chúng tôi. Câu hỏi ấy, dường như là tôi đang muốn tự hỏi chính mình; nhưng có lẽ đúng hơn là muốn hỏi em - người duy nhất nắm giữ đáp án mà tôi biết rõ rằng sẽ không thể trả lời.

- Khoan đã Quán Hanh, giọng em sao thế?

Anh Côn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi thì đã tinh ý nhận ra điểm bất thường, cuối cùng vẫn không thể giấu được căn bệnh này. Quả nhiên là bác sĩ, tôi thầm nghĩ, rồi cơn ngứa ngáy từ cổ họng lúc này lại thêm dữ dội vì tôi đã nén lại quá lâu. Một trận ho lập tức ập tới khiến tôi vốn đang quỳ cũng phải gập người xuống. Tôi đưa tay lên che miệng, từng cánh anh đào hồng hào pha với máu đỏ tươi tuôn ra đầy hai tay rồi rơi vãi đầy xuống sàn nhà trước sự ngỡ ngàng của anh Côn. Anh chạy đến bên cạnh ôm lấy vai tôi, biểu cảm đầy lo lắng.

- Sao em lại thành ra thế này hả?! Em đã nói với anh là sẽ từ bỏ cơ mà...

- Em đã tưởng thế. E...em nghĩ mình từ bỏ được, nhưng em không thể. Em... khụ... em vẫn còn yêu Đức Tuấn, em thực sự... yêu em ấy rất nhiều.

Bấy giờ, mọi cảm xúc dồn nén nơi tôi như được giải phóng, tầm nhìn trước mắt bắt đầu nhòe dần đi. Tôi ôm mặt khóc, xen kẽ là những cơn ho cùng cánh hoa đào nhuốm màu máu tuôn trào ra từ miệng, hòa quyện vào những giọt nước mắt mặn chát. 

Tôi đang ở ngay bên cạnh em rồi, cớ sao tôi vẫn còn đau khổ đến vậy?  Tôi tự hỏi. 

Và rồi tôi ngất đi lúc nào không hay. 

Vì kiệt sức, vì khó thở, hay vì muốn trốn đi khỏi thực tại tàn khốc này, tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết anh Côn chính là người đã cấp cứu cho tôi và khi tỉnh dậy thì tôi đã thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh truyền nước. 

Tệ thật đấy, bây giờ đến cả tôi cũng không còn đủ mạnh khỏe để chăm sóc cho em được nữa rồi.

Trong lúc tôi đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ linh tinh đủ mọi thứ về em, về tôi, và về bản nhạc còn đang dang dở kia thì cửa phòng bệnh bật mở, kéo tôi trở lại với thực tại. Là anh Côn - người mà tôi đã mang ơn rất nhiều lần.

- Em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?

- Em ổn. Xin lỗi vì đã để anh lo lắng. - Tôi áy náy cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, miệng khẽ gượng cười.

- Không cần phải thế, anh chỉ làm việc của mình thôi mà.

Anh Côn bước đến rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay đặt lên vai tôi vỗ về, tay còn lại lấy ra từ trong túi áo một bông hoa đào. Tôi thắc mắc ngẩng đầu nhìn, chắc hẳn đó là một trong những bông hoa đã trào ra từ cơ thể tôi ban nãy. Có lẽ anh Côn muốn nói về căn bệnh của tôi, tôi cũng rất tò mò muốn biết liệu mình có giữ được cái mạng quèn này hay không. Tôi âm thầm hít một hơi để chuẩn bị tinh thần, im lặng chờ đợi anh Côn lên tiếng.

- Chuyện hôm đó em hỏi anh vẫn chưa kịp trả lời, nên nhân đây anh sẽ nói cho em. - Anh nói, tay cầm đoá anh đào nhìn ngắm thật chăm chú. - Anh không biết liệu Đức Tuấn có còn tình cảm với em không, nhưng anh dám chắc là có. Vì nếu không thì em ấy đã chẳng sợ sẽ khiến em lo lắng đến vậy.

Tôi mở to mắt nhìn anh, mọi suy nghĩ về chính bản thân mình khi nãy trong phút chốc đều biến mất chỉ để nghĩ về em. Em sợ tôi sẽ lo lắng ư? Trong khi tôi còn chẳng hề biết em gặp phải vấn đề gì, vì em có nói đâu mà sợ tôi lo chứ... Có lẽ là do tôi đã quá vô tư khi bên cạnh em, cứ luôn mặc định cho rằng cả hai sẽ luôn bên nhau mà chẳng gặp trở ngại nào... Cứ thế, vô số những lời tự hỏi và dằn vặt bản thân tuôn trào ra trong đầu tôi.

Trong lúc tôi còn đang trầm ngâm thì anh Côn tiếp tục.

- Em đừng tự trách mình quá. Nhưng nếu như giữa hai đứa có khúc mắc hay rào cản gì, chính em phải là người suy nghĩ và giải quyết chúng. Anh tin em làm được mà, phải không Quán Hanh?

Anh Côn nói với tôi bằng chất giọng trầm ấm như mọi khi, khiến tôi bình tâm hẳn. Anh là người đã cùng em và tôi trưởng thành, giúp đỡ và chia sẻ với chúng tôi bao niềm vui và nỗi buồn cũng như mọi thăng trầm trong cuộc sống. Tôi thực sự áy náy vì không những không giúp được gì nhiều cho anh mà lại luôn khiến anh phải lo lắng. Tôi nhìn anh Côn, ngập ngừng mãi mới thốt ra được một câu.

- Cảm ơn anh vì đã báo cho em biết, và vì tất cả mọi chuyện. Đúng là lúc nào em cũng cần lời khuyên từ anh.

Anh thấy tôi nói thế thì liền mỉm cười, ánh mắt nhìn tôi đầy hiền từ, xen cả một chút xót xa.

- Không có gì, anh làm thế vì anh tin chắc Đức Tuấn sẽ khá hơn khi có em bên cạnh.

Tôi nhìn anh Côn, hai tay vô thức đan chặt vào nhau, thầm cầu nguyện xin Chúa Trời hãy giúp em mau khỏe lại.

- Vâng, em cũng mong vậy.

***

Khi bệnh tình đã khá hơn nhờ sự điều trị tận tình của anh Côn, hầu hết thời gian tôi dành ra đều là để túc trực bên giường bệnh của Đức Tuấn. Tôi trò chuyện với em hằng ngày, ôn lại cho em những kỷ niệm cũ mà cả hai đã từng trải qua cùng nhau. Trừ những lúc ở nhà để hoàn thành bản nhạc hay bận công việc riêng, tôi luôn quanh quẩn ở bên cạnh em mỗi khi có thời gian. Tuy cũng có những lúc vì quá đắm chìm vào cảm xúc đau đớn mà tôi khiến căn bệnh tái phát, tôi đã dần cảm thấy ổn và bình tâm hơn khi thời gian dần trôi. Bởi sâu thẳm trong lòng tôi cuối cùng cũng đã chấp nhận được chuyện của em, rằng em có thể sẽ tỉnh lại hoặc không, có thể còn yêu tôi hoặc không, chỉ cần em vẫn duy trì được sự sống thì tôi vẫn ôm niềm tin về một ngày tôi và em được ở bên nhau như lúc xưa. 

Sau hôm đầu tiên đi thăm bệnh, tôi đã gặp riêng với anh Côn và được nghe anh kể tất cả mọi thứ về những gì em đã trải qua suốt 3 tuần chúng tôi xa nhau, và cả vụ tai nạn khốc liệt kia nữa.

Ai mà ngờ được rằng, sau khi nói lời chia tay với tôi, em ấy đã chạy đến nhà anh Côn tìm nhóc Dương Dương tâm sự rồi mới khóc tu tu cả buổi tối. Khi anh Côn đi làm về thì đã thấy em đang sụt sịt ngồi ăn tối với đôi mắt sưng húp, hỏi thăm gì cũng không đáp. Sau đó, Dương Dương đã đề nghị Đức Tuấn sang ở cùng hai người vì lo rằng với tình trạng cũng như tinh thần bất ổn thì em sẽ không  thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi còn được nghe kể, rằng mỗi lần thấy tôi gọi đến, em đều đấu tranh tâm lý dữ dội để làm lơ đi chứ nhất quyết không bắt máy, bởi em sợ việc nghe thấy giọng tôi sẽ khiến em không kiềm được cảm xúc mà bật khóc.

Tôi thật sự đâu thể ngờ, em vẫn còn thương tôi nhiều như vậy. Chúng tôi giống hệt hai kẻ ngốc, vẫn còn nhớ thương nhau đến thế mà lại đành lòng buông tay. Để rồi cả hai đều phải trải qua từng tháng ngày đau buồn với trái tim vỡ nát cùng với tâm hồn như thể đã rơi xuống tận nơi đáy vực sâu thẳm.

Hóa ra, em chia tay tôi là vì muốn vâng theo ý của gia đình nhỏ mà em rất đỗi trân trọng. Họ muốn em có nghề nghiệp ổn định rồi lấy vợ sinh con, hơn là chân ướt chân ráo bước vào cái ngành giải trí khó thành công này chỉ để theo đuổi ước mơ. Từ trước đến giờ em vẫn luôn như thế, luôn hiếu thảo và vâng lời một cách đáng ghét. Đáng ghét... bởi vì dù họ có yêu cầu bất cứ điều gì em cũng ngoan ngoãn nghe theo mà không cần lo nghĩ cho bản thân.

Như tôi được biết, ngày xảy ra tai nạn là khi Đức Tuấn ra ngoài hóng gió, tiện đường mua chút đồ uống để giải sầu. Trên đường về, một chiếc xe hơi bị mất tay lái do tài xế say xỉn đã đâm mạnh vào một xe khác khiến nó bị mất kiểm soát. Chiếc xe xấu số ấy trượt văng đi trên nền đường rồi thân xe va mạnh vào một người đang đứng đợi qua đường. Và trớ trêu thay, người ấy lại chính là Đức Tuấn. Ông trời tàn nhẫn là thế, nhưng có lẽ vẫn còn chút thương tình khi đã giữ lại tính mạng cho em. Tôi nghĩ vậy, và cảm xúc trong tôi rối bời vì đau xót cho em, nhưng đồng thời cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Đức Tuấn bị chấn thương não nặng, dù đã được cấp cứu kịp thời nhưng lại ảnh hưởng đến cả trí nhớ và chưa biết được khi nào sẽ tỉnh lại. Tuy vậy, tôi vẫn rất biết ơn vì em vẫn có thể sống, để tôi được ở bên cạnh bù đắp cho em.

Hằng ngày đến bệnh viện thăm em, ngắm nhìn em, ngồi trò chuyện và ngâm nga vài câu hát bên em khiến tôi nguôi đi nỗi nhớ trước kia rất nhiều. Dù không trọn vẹn, nhưng ít ra tôi cũng đang được ở bên cạnh em, hy vọng vào một ngày em sẽ tỉnh lại và trở về bên tôi.

Dù biết là điều không thể, tôi vẫn thầm cầu xin rằng em đừng quên tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com