Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: ÁM SÁT

Hà Thanh Tuyết có ấn tượng khá tốt về vị hoàng thái hậu Liễu Mộc Yên này. Vì trong kí ức của nàng Liễu Mộc Yên là một vị phụ nhân hòa ái, dễ gần. Bà khác với các vị thái hậu điêu ngoa trong phim truyền hình. Đối với bà mà nói, bà không có khái niệm phân biệt con mình với con của các phi tần. Bà có thủ đoạn nhưng đồng thời cũng có nhân tâm. Bà có thể yêu thương tất cả các công chúa và hoàng tử khác dù họ không phải con mình. Chỉ cần không ai dại dột đụng tới bà thì bà tự nhiên sẽ là hòa ái, tốt bụng. Chính vì thế mà sự có mặt của hoàng thái hậu chính là gáo nước cứu thế của Khổng Tước quốc.

"Lần này nghe nói suối nước nóng có tác dụng rất tốt nên mẫu hậu đã rất nhanh có thể trở về tới kinh thành." Vương Khải Quân cười nói.

Thái hậu tuy vĩ đại những cũng chỉ là con người. Bà năm nay bất quá cũng đã hơn sáu mươi, sức khỏe cũng dần kém đi nên đã quyết định đi tới suối nước nóng ở vùng phía nam để nghỉ dưỡng.

"Quả là một tin vui!" Hà Thanh Tuyết nghiêng đầu cười. "Ta sẽ chuẩn bị sẵn lễ vật để dâng tặng người!"

Vương Triêu Vân cũng rất vui. Hắn tuy không phải nhi tử ruột của thái hậu nhưng từ sau khi mẫu phi hắn mất, hắn đều do một tay thái hậu nuôi lớn nên từ trong tâm đã coi bà như nương thân của mình rồi.

Tất cả mọi người đều lội rõ vẻ vui mừng duy chỉ có Phong Nguyệt Nhã là toàn thâm không ổn. Thái hậu trở về tuy không phải là tin xấu nhưng đối với nàng thì đó tuyệt đối là một tin không tốt. Vì sao ư? Bởi vì vị mẫu hậu đó kì thực cũng chính là một cao thủ võ học và thủ đoạn đặc biệt đáng sợ. Khi nàng mới bước vào cung đã từng nếm mùi qua thủ đoạn của bà. Bà không dùng bạo lực chén ép mà là sử dụng nhược điểm để chèn ép người. Phong Nguyệt Nhã khi ấy ngày ngày chạy trốn đi tập võ đều bị bà sai người đem một đống binh khí tới cho nàng lau. Và kì thực trong đống binh khí ấy là một đống văn bản cần phê a. Cảm giác áp bức không nói thành lời ấy nàng mẹ nó đều không muốn trải nghiệm lại. Nếu lần này bà ấy biết nàng có thai mà vẫn chạy trốn thì liệu sẽ thế nào? Phong Nguyệt Nhã toàn thân đều vô thức đau nhức thầm hận bản thân ra ngoài mà không xem trước hoàng lịch.

Và chừng một khắc sau đó, Phong Nguyệt Nhã rất không cam lòng mà bị Vương Khải Quân rước về. Vương Triêu Vân cũng rất vui vẻ ra tiễn như thể trút được một gánh nặng. Hà Thanh Tuyết ở lại ăn tối cũng hắn rồi mới về.

Lúc ra cửa, Vương Triêu Vân vẫn lưu luyến, bịn rịn mãi không thôi.

"Tiểu Tuyết Nhi, ngươi về thực sao?"

"Ngoan." nhìn người đang mếu máo trước mặt mình, Hà Thanh Tuyết dịu dàng xoa đầu hắn nói. "Ta ngày mai sẽ trở lại thôi mà! Bài tập ta giao cho ngươi, nhớ làm thật tốt đây!"

"Ừm! Ta nhớ rồi!" Vương Triêu Vân gật đầu nói. Hà Thanh Tuyết cười một tiếng rồi chào tạm biệt hắn, lên xe ngựa rồi trở về phủ.

Xe ngựa chạy trên đường, trời lúc này cũng chưa tính là tối hẳn, sắc trời vẫn còn là một màu xám nhạt. Hà Thanh Tuyết nhìn người đi trên phố, lòng bất dác suy nghĩ vớ vẩn.

Nàng xuyên tới đây cũng đã được ba tháng rồi. Và dường như từ khi xuyên tới đây nàng cũng đã dần quên đi khá nhiều chuyện ở kiếp trước. Tỉ như đã quên đi bản thân từng đã có một đứa con và một người chồng. Tuy nhiên, mỗi khi đối mặt với Vương Triêu Vân, nàng vẫn có thể nhớ tới người nàng hẹn thề một đời ở kiếp trước để mà tận lực đối xử tốt với hắn. Nhưng là, vẫn không được. Vương Triêu Vân này giống với Vương Triêu Vân kia đến bảy, tám phần nhưng vẫn không làm hàng có cảm giác an tâm. Lúc nào cũng vậy, dù hắn đang ở trước mặt nàng, nhưng nàng luôn có cảm giác mình sẽ bị tách xa ra khỏi hắn bất kì khi nào. Giống như kiếp trước vậy.

Hà Thanh Tuyết thở dài một tiếng. Nàng vốn định vén rèm cửa xe ra nói với phu xe khi nào về tới phủ hãy gọi nàng nhưng nàng chợt nhận ra một vấn đề.

Không đúng! Đây đâu phải đường về phủ? Chỉ trách nàng ban nãy suy tư quá nhập tâm hoàn toàn không phát giác ra điều không đúng. Chiếc xe ngựa lúc này đã vào tới Tử Sâm Lâm. Hà Thanh Tuyết ngó đầu ra khỏi xe, hỏi phu xe.

"Trần bá, chúng ta sao lại vào rừng?"

"Trần bá" không quay đầu mà trả lời. "Đường kia đang hỏng, ta sợ đường xóc làm tiểu thư khó chịu nên đi đường tắt ấy mà!"

Hà Thanh Tuyết nhíu mày. Quả nhiên. Đây không phải phu xe nàng chọn hôm nay. Phu xe nàng đem đi hôm nay không phải họ Trần mà là họ Ôn. Người này nghe nàng gọi vậy mà vẫn trả lời thì rõ ràng là hàng giả rồi. Nàng nhìn chiếc xe ngựa đang đi sâu hơn vào Tử Sâm Lâm, khóe môi cười lạnh. Tuy còn chưa đi quá sâu nhưng nàng đã có thể cảm giác được rất nhiều hơi thở đang ở đây rồi. Tuy hơi thở được giấu rất kĩ nhưng đối với kẻ đã từng làm đệ nhất sát thử như nàng thì đây tuyệt đối chỉ là một đám oắt mới vào nghề không đáng để tâm! Tuy nàng tự tin vào năng lực của bản thân nhưng tuyệt đối không cậy mạnh mà khi địch. Tuy những người này hơi thể dễ dàng bị nàng phát giác ra nhưng có thể giấu cho mờ nhạt tới mức này thì rõ ràng cũng là cao thủ. Tới nay, năng lực của nàng đã khôi phục đầy đủ so với trước, hoàn toàn dư sức lấy một địch trăm nhưng đối phương lúc này người đông, thế mạnh, nàng vẫn là không nên đối đấu trực diện thì hơn.

Nghĩ thế rồi, Hà Thanh Tuyết lập tức phi thân ra khỏi xe. Xa phu kia giật mình, lập tức quát một tiếng, gọi đồng bọn đang núp trong rừng chạy đuổi theo. Đám cao thủ mặc y phục dạ hành kia thi triển khinh công đuổi theo bòng người phía trước.

Hà Thanh Tuyết chính là bậc thầy khinh công, một thân võ công của nàng chính là đệ nhất thiên hạ nên tốc độ bay quả nhiên không bình thường. Nhưng đám người phía sau cũng không hề kém cạnh. Mắt thấy bản thân vẫn không cắt đuôi được, Hà Thanh Tuyết khẽ nhíu mày song sắc mặt hoàn toàn không biến đổi. Nàng chậm rãi di chuyển linh lực trong cơ thể mình, lặng lẽ hút một ngụm khí, cả cơ thể lập tức nhẹ vầng, tốc độ theo đó mà tăng đột biến, cơ hồ không thể nhìn thấy bóng dáng nàng nữa.

Đám sát thủ phía sau bị tốc độ của nàng làm cho thất kinh. Bọn họ hành nghề lâu năm, từ kinh nghiệm đến năng lực đều đã đạt tới cảnh giới hoàn mĩ nhưng thiếu nữ trước mặt một thân công phu kia tuyệt đối so với bọn họ còn cao hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ đã nhận ủy thác thì chắc chắn phải hoàn thành!

Đám sát thủ kia cũng nhanh chóng đuổi theo nàng. Thậm chí đã bắt đầu tung ám khí tới. Trình ra tay cực kì ngoan độc và chuẩn xác. Hà Thanh Tuyết mắng thầm một tiếng. Nàng nghĩ: Xem ra hôm nay khó tránh dính máu một bữa rồi.

Nói trắng ra thì từ lúc xuyên tới đây đến giờ, nàng đích xác vẫn chưa giết người quá. Giờ bàn tay bắt đầu có chút ngứa ngáy nhớ nghề rồi đấy.

Hà Thanh Tuyết cười lạnh, trong đôi mắt đen xinh đẹp kia bỗng sáng lên sát khi kinh người. Tựa như đem chiếc mặt lạ lâu ngày xé bỏ Hà Thanh Tuyết dừng bước, quay đầu cười với đám sát thủ, một nụ cười ngập tràn lệ khí như Tu La đến từ địa ngục vậy.

Đám sát thủ bị lệ khí tỏa ra từ nàng dọa sợ. Bọn họ từ khi hành nghề tới nay chưa từng gặp qua loại sát khí nào đáng sợ tới mức này.

Nhưng run thì run cũng chỉ thoáng qua chốc, mắt thấy đối tượng đã dừng lại, đám sát thủ nhất tề rút vũ khí ra mà hướng về phía Hà Thanh Tuyết.

Hà Thanh Tuyết điềm nhiên né tránh. Một mũi dao sắc bén đâm tới, nàng nghiêng người tránh ra, một tay bắt lấy thân thủ người kia, trực tiếp đem cổ tay người đó vặn gãy. Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, lệ khí trong mắt Hà Thanh Tuyết càng trở mên nồng đậm hơn.

A, âm thanh này.... Nàng bao lâu rồi chưa có nghe nhỉ? Xương cốt của kẻ luyện võ có khác, thật cứng. Xương tay là vậy vậy còn xương cổ thì sao nhỉ? Âm thanh tạo thành không biết sẽ thế nào đây?

Nàng chợp cười. Trong đôi con ngươi đen trong veo như hồ nước, trong sáng làm người mê đắm kia bỗng hiện ra ánh đỏ tựa như dã thú vừa tìm được con mồi ưa thích của mình vậy.

Hà Thanh Tuyết nhìn tên sát thủ trong tay mình, khóe môi cong lên, xinh đẹp mà tàn nhẫn. Trời lúc này đã không còn sáng nữa nhưng đôi mắt kia lại sáng rực sát khí.

Đám sát thủ bị biểu cảm của nàng làm cho một phen rùng mình. Họ sống tới nay chưa từng gặp quá người nào đáng sợ như vậy hết!

Hà Thanh Tuyết đoạt lấy con dao, cực kì ngoan độc mà đâm xuyên vào lồng ngực tên sát thủ trước mặt. Huyết quang dần nhuộm vào ánh mắt nàng.

Không chờ đám người còn lại kịp hoàn hồn trước chiêu thức xinh đẹp kia, con dao trong tay nàng đã xoay chuyển, liên tiếp chém tới. Đường dao biến hóa linh ảo tới mức làm người ta ngỡ nàng đang cầm là một đoản đao chứ không phải là một con dao nhỏ.

Mắt thấy tình hình bắt đầu bị lật ngược, tên thủ lĩnh xanh mặt, cắn răng hô.

"Phất Ảnh, triệu tới!"

Lập tức, cả khu rừng xuất bỗng xuất hiện cuồng phong, gió cuốn thành vòng bạc trắng và từ đó hiện ra một con thú màu lam sẫm  khổng lồ.l, dáng như ngựa, đầu như kì lân, mắt màu vạng kim hung ác.

Hà Thanh Tuyết nhìn thấy con thú kia liền kinh ngạc.

Ngự Thú Sư! Kẻ này là một Ngự Thú Sư! Còn kia là Huyền Linh Thú hệ phong hiếm thấy, Phất Ảnh!

Nàng vốn nghe qua đại lục này khác với các đại lục khác. Các đại lục khác phổ biến là tu tiên, tu đạo còn Tháp Á Nhĩ đại lục là thiên về huyền huyễn, trọng phật hơn thần. Tuy nhiên, Tháp Á Nhĩ lại không có số lượng huyền linh thú khổng lồ như của ba đại lục còn lại nên số lượng người làm Ngự Thú Sư có thể xòe hai bàn tay ra mà đếm ngược lại.

Vậy mà nàng hôm nay lại có thể được hẳn một ngự thú sư tới tìm giết sao? Ha ha.... Quả thật là vinh hạnh.

Hà Thanh Tuyết nhìn xon thú trước mặt mình mà cười. Huyền linh thú tuy rất lợi hại nhưng cũng có yếu điểm. Ngũ hành tương khắc, chỉ cần biết cách khắc chế thuộc tính thì dù thực lực chênh lệch đến mấy cũng có thể thắng được. Và thật không may....

Phất Ảnh là Huyền Linh Thú hệ phong cấp tám nhưng nàng thì sao? Hà Thanh Tuyết nàng thật không may lại là dị nhân bẩm sinh. Trời sinh đã có loại năng lực mang tên 'Khống Mộc'.

Cái gọi là 'Khống Mộc' chính là có thể khống chế cỏ cây, không chế thực vật theo ý mình. Việc bản thân nàng có năng lực này, nàng chưa từng nói cho ai biết, kể cả Vương Triêu Vân. Trên hết, nàng cũng chẳng mấy khi dùng tới. Lâu dần cũng quên đi mất chính mình có loại năng lực khác thường như thế. Chỉ là hai tháng trước đấu với Phong Nguyệt Nhã một trận, nàng mới bất tri bất giác mà dùng tới.

Xem ra lần này cũng cần làm thêm lần nữa rồi.

"Phất Ảnh!" tên thủ lĩnh hô lớn. "Phong Trảo!"

Dứt lời, Phất Ảnh đã kêu lớn một tiếng, gió quanh người nó lập tức hóa thành hàng vạn móng vuốt mà phóng tơi.

Hà Thanh Tuyết như cũ đứng im, nàng khẽ cười, tóc đen không gió mà lay, giọng nàng nhẹ tênh.

"Khống Mộc, Vạn Thành Bất Quy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com