Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lê - 08

Tôi, người bạo dạn hơn, thoát ra khỏi cảm giác sững sờ ấy trước. Quãng thời gian cỡ mười giây ấy cứ như kéo dài vô tận. Sau khi ngắm nghía chán vẻ ngoài bảnh bao của Tùng khi ấy, tôi cất tiếng:

- Sao lại thế này...

- Hả, tại sao mày cũng... - Giọng Tùng vốn đã êm, nên mấy lời lẩm bẩm của cậu ấy chỉ vừa đủ lọt vào tai tôi.

- Thôi được rồi, mày cứ bình tĩnh đi. Bây giờ tao kể làm thế nào tao có đống đồ này cho mày nghe trước. Rồi mày kể tao chuyện của mày nhé. - Dù vẫn còn bất ngờ, tôi lại thấy mình bình tĩnh hơn hẳn mọi ngày; phong thái của tôi như cũng bị bộ đồ làm cho ảnh hưởng.

Chỉ đợi Tùng gật đầu, tôi kể lại hết câu chuyện của tôi. Tùng nghe, và gật đầu liên hồi như thể trong câu chuyện của tôi có gì quan trọng lắm đối với cậu ấy... Tôi cũng chẳng biết nữa; riêng tôi thì chỉ thấy kì lạ, và điều duy nhất hết sức quan trọng chỉ có chuyện bây giờ tôi đang là diễn viên vở kịch mà thôi.

Đến lượt Tùng. Trái với vẻ mặt nghiêm túc khi nãy, giờ cậu nhoẻn cười gượng gạo, nhún vai. Cái biểu cảm đó trên mặt cậu khi cậu mặc bộ đồ này, thật chẳng hợp tí nào.

- Ờ... Cơ bản cũng giống mày thôi. Mấy hôm trước tao nhận được email báo trúng vai nam chính, lại còn nói chuyện gửi đồ nữa. Tao nghĩ là nhầm nên cũng kệ. Cũng tự nhiên có một thùng đồ to được chuyển đến nhà tao, tao mở ra thì thấy đúng bộ đồ này. Đến lúc đấy thì tao mới dám khẳng định chẳng có nhầm lẫn gì. Tao vốn cũng có liên quan gì đến ban tổ chức đâu? Chẳng biết có phải tại tao hay qua lại xem tập kịch ở câu lạc bộ hay không mà tao được chú ý. Nhưng mà chả có lịch tập tành gì cả, đến bây giờ tao vẫn chưa biết mặt mũi kịch bản nó ra làm sao...

Quả thật giống cách tôi nhận được bộ đồ này. Giống thì giống, nhưng vì giống quá nên tôi nghe mà cứ thấy ngờ vực thế nào. Nhưng thiêng thật. Vừa nhắc đến kịch bản, tôi đã nghe thấy tiếng thầy Bách:

- Hai con cầm kịch bản học luôn đi. Một phân cảnh thôi, gấp lắm rồi.

Trong lúc các chị trang điểm gấp cho tôi, hai cái đầu đỗ được vào trường có tiếng của chúng tôi hoạt động hết công suất, rồi cũng nhanh chóng nhớ được phân cảnh tiếp theo trong kịch bản: lễ xem mặt. Tôi rõ ràng hứng thú với vở kịch này, còn Tùng cũng ngắm nghĩa các anh chị luyện tập nhiều rồi, chắc điều đó cũng khiến công việc của chúng tôi dễ dàng hơn một chút. Diễn với Tùng lại càng tuyệt vời nữa, bởi chúng tôi là bạn thân. Vừa đọc kịch bản, tôi vừa ngẫm nghĩ. Chắc chắn sự thay đổi về trang phục của cặp nam nữ chính sẽ gây chú ý. Chúng tôi mà diễn không tử tế, kiểu gì cũng sẽ sinh chuyện cho mà xem. Nhưng cũng có lý thôi, đây là một sự kiện đặc biệt mà. Vả lại, từ đây, những toan tính của hai anh em mới bắt đầu bộc lộ, người xem mới thấy được đôi nét đen tối của lòng tham, sự ích kỉ nơi người em gái và càng thấy rõ chất giả tạo đến trơ lì của người anh trai. Đảo ngược màu trang phục, xem ra cũng có ý nghĩa đấy chứ. Nghĩ vậy, tôi yên tâm hơn hẳn. Chúng tôi ngẩng đầu lên khỏi tập kịch bản cùng lúc, và giục nhau ra sân khấu cho nhanh kẻo mọi người đợi, và kẻo quên hết những gì vừa ghi nhớ.

Đứng trên sân khấu, tôi không thể tránh được cảm giác choáng ngợp và bỡ ngỡ ban đầu. Nhưng tôi không muốn nghĩ quá nhiều mà thành thiếu tự nhiên. Tôi cứ giữ nguyên cái cung cách ứng xử thanh lịch mà bộ đồ đã tiếp cho tôi theo một cách kì diệu nào đó, và đem nguyên thần thái ấy lên sân khấu. Mỗi câu thoại nhờ thế mà trơn tru, mượt mà đến lạ. Đối với tôi, nó thật sự hoàn hảo. Tôi không bao giờ muốn quên đi những giây phút này. Đến nhà hát với tư cách một khán giả, ngước mắt lên nhìn sân khấu, rồi lại bất ngờ được trở thành người đứng chính giữa sân khấu đó chỉ trong vài nốt nhạc. Trong một khoảnh khắc, tôi được coi như một tiểu thư của một gia tộc quyền năng, được quyền cho mình là người trên, là cao quý trước những con người mà tôi chưa từng mơ tới chuyện mình sẽ nghĩ về mình như vậy trước mặt họ... Sân khấu thiếu sáng một chút, như thể muốn nói rằng vị trí của tôi là không chính thức. Đúng thế, nhưng thế thì đã sao? Chỉ trong một giây, tôi đã nghĩ, không có hai đứa tôi, vở kịch này đã tan nát ngay từ khi hai người tiền bối kia hoảng loạn nơi cánh gà. Tôi muốn bắt lấy hết những ánh đèn flash soi sáng sân khấu của những con người vì chúng tôi mà nán lại chờ đợi cho đến giờ này, và vẫn vững tay trên máy ảnh, điện thoại để lưu giữ những hình ảnh đáng nhớ. Biết bao nhiêu tấm ảnh là đủ để lưu giữ những kỉ niệm này? Nhưng thế là đủ để tôi mỉm cười, tự tin và mãn nguyện.

Nhưng tôi cũng phải rất cố gắng để đặt sự tự tin của tôi lên trên cảm giác thảng thốt ngạc nhiên tôi dành cho Tùng. Trên sân khấu, cậu cũng như trở thành một con người khác. Tùng thấp hơn anh Phong phải cỡ mười phân, dĩ nhiên chẳng cao to bằng, lại mặc đồ trắng chứ không phải đồ đen, nhưng từ cậu vẫn tỏa ra thần thái bí ẩn hút hồn. Cá nhân tôi thấy Tùng còn hợp với vai diễn này hơn cả anh Phong. Cậu đẹp, đẹp một cách đáng ngờ. Đôi mắt sáng và đường nét mềm mại trên khuôn mặt cậu ngay từ đầu không gây cho người ta cảm giác sợ hãi như tôi đã từng lờ mờ cảm thấy nơi nam chính thật sự. Nhưng nhìn lâu, cảm giác đáng sợ ấy mới dần dần dâng lên. Tôi thấy tiếc vì vở kịch không tuyển người ngoài câu lạc bộ vào dàn diễn viên chính thức; nếu vậy thì Tùng đã có cơ hội nào chăng... Tôi cũng không hiểu tại sao Tùng có được thần thái ấy nữa. Nó chân thật đến lạ; cứ như thể trước mặt tôi không còn là Cesare mà là con người của Tùng thực sự, một Tùng khác mà tôi chưa từng biết đến. Tôi thực sự phải tự hỏi, đây có chính xác là cậu chàng bạn thân hiền lành, ít nói, hay cười trừ, hay quan tâm đến tôi mà tôi vẫn tiếp xúc bấy lâu hay không?

_________

- Làm tốt lắm. Thầy cảm ơn hai con nhé. Hai con cứu cả vở kịch này rồi đấy. - Chất giọng trầm trầm của thầy Bách khi khen chúng tôi thật âu yếm kì lạ. Những dấu vết của tuổi già trên mặt thầy như giãn ra phần nào, nhường chỗ cho nụ cười thỏa mãn. Tôi nghe mà mát lòng mát dạ, bởi hiếm lắm mới có người đạt yêu cầu của thầy, được thầy khen. Thầy rút ví ra, đưa mỗi đứa bọn tôi một tờ hai trăm ngàn - Coi như thù lao của hai con nhé. Hai con nghỉ ngơi được rồi.

- Chỉ một cảnh này thôi hả thầy? Chị Mai với anh Phong sao rồi ạ?... - Tôi vừa ngạc nhiên vừa tiếc nuối.

Thầy vừa gật gù, giờ lại lắc đầu:

- Tưởng gì! Chán hai anh chị ấy lắm cơ, õng à õng ẹo. Cái Mai thì không muốn đụng vào bạn trai. Anh Phong thì không chịu diễn với bạn gái. Nhưng dỗ dành một tí là đâu vào đấy hết ấy mà.

Tùng tặc lưỡi thản nhiên, trong lúc tôi vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản thế - hay thầy có thể đủ bình tĩnh để kể lại chỉ bằng mấy câu như vậy. Đúng lúc ấy thầy đi ra chỗ khác, và chúng tôi nghe tiếng ban hậu cần bàn bạc:

- Đến khổ! Thầy gắt ơi là gắt! May mà đến cảnh đám cưới nam nữ chính không đứng gần nhau quá; thế nên mình mới lôi được hai đứa nó ra...

Và cả mấy nhân viên nhà hát trò chuyện:

- Cũng hơi vất, anh nhỉ? Bác này yêu cầu cao thật, lại còn bắt bọn em làm những việc chả giống ai-- - Anh tạp vụ đang nói dở câu bỗng dừng lại vì nhìn thấy chúng tôi.

- Này chú, anh còn từng gặp nhiều người khó chịu hơn bác này nhiều. Thế bây giờ chú không muốn tăng lương phỏng?

Tùng thở dài, khẽ chạm vào lưng tôi, kéo tôi ra trước cửa phòng thay đồ.

- Tao có chuyện muốn nói.

Chưa kịp để tôi đáp lại, cậu ấy đã mỉm cười nói tiếp. Đây mới thực sự là Tùng mà tôi biết chứ...

- Lại sắp có fes đúng không nhỉ? Mày ăn may thật đấy, bộ này đi cos thì tuyệt đỉnh.

Tôi cười lớn, gật gù.

- Mày lại định rủ tao đi à? Thôi, mày biết ông già tao ít cho tao ra ngoài, đi cos lại càng không, và tính tao cũng không thích những chỗ ồn ào mà. Hay tao cho mày bộ của tao luôn nhé?

- Mày đùa tao à? - Tôi vẫn cười, dù lòng lại thấy tiếc nuối thêm lần nữa. Đúng vậy, mấy lần tôi cũng đã từng có ý định rủ Tùng làm partner trong một fes nào đó. Bây giờ fes sắp đến, đồ thì cả hai đều có sẵn, quả là một cơ hội từ trên trời rơi xuống. Nhưng cậu ấy không thích thì đành thôi vậy.

- Đâu, đùa gì. Tao không quen mặc những đồ này thật, nên giữ cũng chẳng để làm gì. Mà vừa nãy trông mày có vẻ mê bộ này như điếu đổ đấy nhé. Người ta cho không tao, thì tao cũng chẳng mất gì nếu tao cho mày. Mày cứ đi tìm partner đi, giờ này là hơi gấp rồi đấy. Đồ thì cứ để tao đem về đã, mấy hôm nữa tao đưa. Bao giờ mọi chuyện an bài. - Tùng nói vội vàng lắm, lại cứ gượng gạo thế nào. Chỉ có câu cuối cùng là tôi thấy chân thật. Nhưng an bài cái gì cơ?

Cậu ấy lại đánh trống lảng:

- Mày chơi qua mấy end rồi?

- Vẫn đang dở cái thứ ba. Mày thấy đấy, từ hôm qua đến giờ tao bận bù đầu.

- Mày thấy game quen không? - Cậu ấy hỏi dò. Chỉ đợi tôi gật đầu, đôi mắt đen thẳm của cậu ấy xoáy sâu vào tôi, cánh tay vươn ra hướng về tôi, hay đúng hơn là về bộ váy - Mày nghĩ gì về end đầu tiên của mày? Con bé Aeris, từ lúc về nhà thằng Kiel, mặc đồ lên, đời nó nát hẳn.

Giọng cậu trầm xuống, chậm rãi và nghiêm túc, như thể bắt tôi phải ghi nhớ lời cậu nói ngay tức khắc. Nhưng không nán lại dù chỉ một giây để đón lấy phản ứng của tôi, Tùng vội vã quay lưng, đi vào phòng thay đồ nam. Trong lúc ấy, tôi rẽ vào phòng nghỉ, định dọn dẹp đồ đạc của tôi một chút. Đó là ý định ban đầu. Nhưng bây giờ, tôi qua đó phần nhiều vì không muốn vào thay đồ vội. Tôi chợt thấy mình cần nơi nào yên lặng mà tĩnh tâm suy nghĩ, khi lời nói của Tùng vẫn vang vọng trong đầu tôi. May mắn cho tôi, mọi người đều đang bận rộn ở hai phía cánh gà. Xung quanh tôi là căn phòng không người, đèn không bật được hết, tối tù mù; trên người tôi là bộ váy đen tuyền. Tất cả đều u tối. Tất cả những cảm giác lo lắng, sợ hãi của mấy ngày hôm qua, sau quãng thời gian bị nén xuống bởi sự bận rộn và niềm hạnh phúc trời cho, trở lại trong tôi và trỗi dậy mạnh mẽ khác thường, khiến chân tay tôi bồn chồn và tim tôi đập mạnh. Đã qua rồi đoạn tình tiết ngoài đời y hệt trong game. Mọi thứ đang chuyển biến theo một hướng khác, làm tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng... tôi nhận ra mình đang ngày càng bị trói buộc vào vở kịch này. Từ một khán giả, tôi trở thành người bảo vệ cho nữ chính, và rồi trong một khoảnh khắc, thay thế luôn nữ chính. Và trùng hợp thay, trên người tôi ngay bây giờ lại chính là bộ đồ diễn ấy, bộ đồ giống hệt nữ chính, chỉ khác biệt về màu sắc. Những sự biến chuyển này quả thật là quen thuộc. "Về nhà nam chính, mặc đồ lên, đời nát hẳn...". Giờ này thì tôi quả quyết, Tùng tự làm cái game đó, gửi cho tôi, đương nhiên phải có dụng ý gì. Tôi nhớ lại cả chuỗi những sự kiện bất thường suốt hai ngày nay nữa. Đã có rất nhiều câu hỏi cần được trả lời. Và bây giờ, tôi lại đau đầu thêm với hàng bao nhiêu câu hỏi khác. Tùng đang cố cảnh báo cho tôi điều gì chăng? Tôi sắp gặp nguy hiểm ư? Cậu ấy biết những gì? Còn điều gì tôi có thể khai thác từ trong game? Nhắc đến game, thay vì tốn biết bao nhiêu công sức làm ra nó, Tùng có thể nói thẳng cho tôi. Nhưng sao cậu ấy không làm thế?

Ngoài kia có tiếng nói chuyện lầm rầm. Tiếng cửa phòng mở ken két vang lên bên tai tôi. Tôi chỉ thấy một dáng người cao ráo áo đen bước vào, và đó là anh Phong.

- Kịch vẫn còn mà. Anh không diễn cảnh sau à? - Tôi đứng dậy chào hỏi.

- Em đây rồi. Anh muốn nói chuyện riêng với em. Hai đứa bọn mình thôi.

Anh chạy về phía tôi, những bước chân rất dài. Giọng anh gấp gáp vô cùng. Đến nơi tôi đứng, anh dừng khựng lại, người anh đổ về phía tôi, hai cánh tay chắc nịch vươn ra trước. Lòng bàn tay anh đập vào tường, nghe "chát" một tiếng giật mình. Tôi bị kẹt giữa hai cánh tay anh. Hai người chúng tôi nhìn nhau, thở dốc. Mắt tôi cứ trợn tròn lên, khắp người toát mồ hôi lạnh. Cánh tay tôi run lẩy bẩy. Nhìn chàng trai cao hơn tôi gần một cái đầu, ánh mắt nghiêm túc, vẻ ngoài đáng sợ đang giữ tôi lại trước mặt, tôi chợt nhớ ra anh là...

Nam chính.

Tôi giật bắn mình, hét to một tiếng và nhảy lên. Nhưng khi tiếp đất, chân tôi lại chẳng đáp xuống sàn nhà bằng phẳng. Cái gót giày tám phân của tôi chạm phải thứ gì gồ ghề, mềm mềm, và vì thế cả người tôi lại nảy lên; bộ váy nặng và cồng kềnh làm tôi suýt ngã xuống đất. Và khi tiếng hét của mình vừa dứt, tôi lại nghe tiếng la to đến điếc tai của anh Phong. Tôi quay ra nhìn, anh thì đã ngã hẳn. Ra là khi nãy tôi giẫm vào chân anh. Anh cầm chặt bàn chân trái, xuýt xoa liên hồi. Mặt anh nhăn lại, hai hàng lông mày rậm díu vào nhau, có lẽ anh đau đến chảy nước mắt; anh nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn, bực bội và tiếc đứt ruột:

- Em ơi! Anh có chuyện muốn nói thật mà!

Không muốn nhìn thấy anh, tôi không quay mặt lại. Tôi xách cao váy, hướng về phía cửa, nện từng bước chân gấp gáp lên sàn nhà. Tôi chỉ cần ra được bên ngoài thôi. Vừa nãy tôi còn nghe tiếng chuyện trò mà nhỉ? Ngoài kia chắc hẳn vẫn còn người. Những người tôi quen cũng chưa ai về nữa. Chẳng biết có phải do tôi đang lo sợ, nhưng tôi tin ngoài kia đang có một ai đó để trong cơn sợ hãi này, họ sẵn sàng ôm lấy tôi. Nghe thế cũng hơi ghê, có lẽ vậy, nhưng ít ra còn an toàn hơn chốn này.

Tôi bước ra ngưỡng cửa. Mũi giày tôi mắc phải sợi dây điện ai kéo ngang đường. Hai bàn chân trên không trung, bộ váy bùng nhùng, nặng nề, tôi không kịp làm gì cả. Và cả người tôi cứ thế đổ về phía trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com