Mùa Xuân
Ở thành phố này, các mùa thật khó nhận biết. Cơ bản là vì chúng chẳng khác gì nhau, chỉ là mùa này thêm một chút mưa, mùa kia thêm một chút nắng. Kẻ nào quan tâm lắm mới nhận ra những thay đổi bé xíu này. Kẻ đó nhất định chẳng phải là tôi. Tuy vậy, tôi vẫn biết mùa Xuân đang đến.
Điều dễ nhận biết nhất của mùa Xuân chính là Tết. Mọi thứ thuộc về Tết quá ồn ào, quá nhộn nhịp, cứ bày hết ra trước mắt đến mức khó có thể lờ đi. Và đối với bọn học sinh, Tết sắp đến là chúng tôi có một kì nghỉ dài ngày. Nhưng lúc đó, chúng tôi vẫn phải học thêm vài tuần nữa. Lúc này, dưới căng-tin, bác Tám bắt đầu bán những chiếc bánh su kem đặc biệt. Trong số bánh bán mỗi ngày, sẽ có một chiếc bánh có chứa một đồng xu. Ai có được đồng xu đó thì một điều ước của họ sẽ thành hiện thực. Bên cạnh "phép màu" tưởng tượng đó, người trúng đồng xu còn được tặng quà "thực tế" là được ăn miễn phí bất cứ thức ăn nào ở căng-tin trong vòng một tuần.
Tôi chẳng thích bánh su kem. Chúng quá mềm và quá ngấy so với khẩu vị của tôi. Nhưng tôi đã đếm số su kem có mặt trong tủ đựng bánh của bác Tám và nhẩm đếm số tiền còn trong ví mình. Đủ để mua hết, tổng cộng 24 cái. Tôi mang về lớp và đưa hết cho Ngọc. Đây là cô bạn ngồi cùng bàn với tôi từ năm lớp mười đến giờ. Vào năm lớp mười một, lớp có một lần bốc thăm đổi chỗ, ai cũng có vị trí mới, riêng hai đứa tôi theo cách thần kì nào đó vẫn ngồi cạnh nhau.
- Ăn giúp với.
- Cậu bị cuồng bánh su kem à?
- Bác Tám bảo bán ế nên tớ mua hộ.
Ngọc miễn cường cầm một cái để ăn. Tôi cũng cầm lấy một cái bánh và cắn một miếng to, hỏi Ngọc có biết về "truyền thuyết" đồng xu của bác Tám không. Thì ra ngay cả cô bạn cũng thấy ý tưởng đó trẻ con và mộng mơ, nhưng cũng vô cùng đáng yêu. Ngọc thừa nhận.
- Tớ ghét bánh su kem. Nó quá mềm và quá ngấy. Nhưng cứ hai ngày một lần, tớ sẽ mua một cái để xem thử vận may của mình. Cho đến giờ tớ vẫn không cắn phải đồng xu nào cả.
- Tớ đã mua hết bánh su kem ở căng-tin rồi, và hôm nay chưa thấy ai bảo là trúng cả, nên đồng xu ấy đang ở trong mấy cái bánh trước mặt cậu kìa.
- Cậu không nghĩ đến việc bác Tám có rất nhiều bánh su kem cất trong tủ lạnh ở trong nhà, bán hết ngoài căng-tin thì lại mang ra à?
Tôi im lặng suy nghĩ. Lúc này thì Ngọc bật cười thành tiếng, có lẽ vì mặt tôi ngố quá. Tôi nhận ra cô bạn nói hoàn toàn có lý. Để kiểm chứng, tôi vội chạy thật nhanh xuống căng-tin để ngó nghiêng, và nhận ra đúng là đã có thêm bánh su kem mới. Tôi lại chạy ngược về lớp, cũng thật nhanh, vì chuông vào tiết đang reo inh ỏi. Mồ hôi tôi rịn đầy trán. Ngọc đang cố ăn thật nhanh cái bánh su kem thứ ba dở dang trước khi cô giáo vào. Tôi vừa thở vì mệt, vừa phàn nàn:
- Rốt cuộc bác Tám đã làm bao nhiêu cái bánh mỗi ngày vậy?
- Cậu cứ biết là cậu không thể ăn hết và mua hết trong một lần.
Rồi Ngọc cắn phải cái gì đó. Tôi và cô bạn bỗng dưng im bặt. Là một đồng xu. Thế là tôi bảo Ngọc đừng ăn nữa, lấy đống bánh còn lại lén chia cho mấy bạn gái trong tổ, tí nữa năm phút nghỉ tiết thì chia nhau. Tôi bảo Ngọc giữ đồng xu đó đi, rồi ước cái gì đấy mình muốn, và tuần sau chúng tôi sẽ được xuống căng-tin ăn đồ miễn phí. Từ nay chúng tôi có thể nói "vĩnh biệt bánh su kem".
Ngọc bảo sẽ cho Huy đồng xu "phép màu". Cậu ta là bạn thân của Ngọc từ hồi cấp Hai. Ngọc bảo Huy cần nó để tặng cho một cô bạn gái mà cậu ta đang thích, mà Ngọc thì lại chẳng có điều ước gì cả. Cô bạn hỏi tôi như thế được chứ, vì dù sao tôi cũng là người trả tiền cho chiếc bánh su kem đó. Tôi nhún vai, bảo mình chỉ cần ăn thôi, điều đó mới thực tế. Bác Tám chỉ cho phép một người dùng phần thưởng. Rất nhanh trí, tôi đề nghị thời hạn từ một tuần sẽ chỉ còn ba ngày, nhưng cho hai người. Và bác Tám đồng ý. Ngọc cứ cười rúc rích khi đứng bên cạnh nhìn tôi trả giá với bác Tám. Cô bạn nói vì trông cả hai quá nghiêm túc với một chủ đề như vậy.
Cuối cùng chúng tôi cũng được nghỉ Tết. Bố mẹ chẳng cần tôi giúp việc gì trong nhà. Thế là sau mấy ngày nằm trong phòng đọc truyện tranh, tôi tót xuống phố đi lang thang, dù có vẻ không phù hợp với cá tính nhưng tôi quyết định đi ngắm hoa cho giống người ta.
Tôi nhìn thấy Ngọc. Cô bạn đứng trước một quầy hàng cây kiểng thấp, trong chiếc váy màu xanh và đi giày thể thao trắng. Đường phố đông đúc quá nên tôi chẳng rón rén gì mà Ngọc vẫn chẳng phát hiện tôi đang đứng bên cạnh. Tôi đứng như thế tầm được năm giây rồi mới vỗ vai cô bạn một cái.
- Ơ, Trí làm gì ở đây vậy?
- Hỏi vớ vẩn. Cậu làm gì ở đây thì tớ cũng làm như thế.
- Cậu cũng muốn mua củ cải đỏ hả?
Lúc này tôi mới liếc xuống quầy cây kiểng mình đang đứng. Đây là quầy bán những chậu củ cải đỏ. Mỗi chậu đất nhỏ sẽ có một củ cải đỏ rất to, trồi hẳn lên khỏi lớp đất. Lớp vỏ màu đỏ sậm láng mướt, trên đầu là một nhánh lá xanh. Trông rất hay ho.
Cuối cùng Ngọc mua một chậu. Tôi tình nguyện bê giúp cô bạn nên cắp nách mỗi bên một chậu đi giữa dòng người đông đúc. Ngọc cứ hỏi tôi có nặng ko, đến nỗi tôi phải giả vờ cáu là đừng xem thường một cậu con trai mười bảy tuổi vẫn đang trong độ tuổi dậy thì sung sức. Tôi lại còn là dân thể thao chơi cho đội bóng rổ của trường nữa chứ.
- Đến sừng trâu tớ còn bẻ được.
Ngọc bĩu môi. Có vẻ như Ngọc chẳng tin, nhưng may là chẳng bắt tôi chứng minh. Tôi đi xe đạp nên đề nghị sẽ đèo Ngọc về, cô bạn khỏi phải đi xe buýt nữa. Thời điểm gần Tết, xe buýt giảm tuyến nên thời gian đợi lâu hơn bình thường. Ngọc còn dễ bị say xe bởi mùi máy lạnh phả ra, lần cả lớp đi dã ngoại ở Vũng Tàu mặt cô bạn cứ tái mét. Thế là trên đường phố nhộn nhịp người, xuyên qua những chậu mai vàng, cúc đại đoá đang bung cánh, tôi nhấn pê-đan xuyên thẳng qua những cơn gió, Ngọc ngồi yên lặng đằng sau ôm hai chậu củ cải đỏ.
Khi kì nghỉ Tết kết thúc, câu đầu tiên Ngọc nói với tôi khi vừa ngồi xuống ghế là: "Chậu củ cải đỏ tuyệt lắm. Tớ đã đem nó đi nấu canh, ngon cực." Tôi đang uống nước thì sặc, ho khù khụ. Bỗng dưng tôi cảm thấy thương những chậu cây củ cải đỏ. Mẹ tôi cũng làm y chang như thế với nó khi vừa hết mồng Ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com