Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: một người anh

Em đẩy tôi ra, từ tốn như thể lưu luyến phút giây này. Như thể em không đành lòng.
-"Dương An, tôi không phải là cô gái cậu yêu đâu..."
-"không phải, cậu là cậu, cậu là người tôi yêu."
An Thư nhìn tôi, lắc đầu đầy bất lực.
-"cậu chỉ yêu cô gái rực rỡ trong quá khứ mà thôi. Cậu yêu một người tự tin, có năng lực, cái tài năng. Cậu yêu cô gái đã từng cứu cậu. Nhưng mà tôi không còn là con nít nữa, vô ưu vô lo như vậy sẽ giết chết tôi. Và cậu chỉ cần biết ơn người đã cứu cậu thế là được rồi, không cần phải yêu người đó đâu."
-"nhưng mà An Thư...."
Tôi gọi với theo nhưng cô ấy đã nói đi là đi, quay lưng ngoảnh mặt liền lạnh lùng như thể người khác lạ. Chỉ vừa quay đi, đã nhẫn tâm giết chết phút giây lưu luyến thuở đầu, như thể chưa từng có nụ hôn nào.
Tôi nhìn theo bóng lưng của An Thư thật lâu, lâu đến mức tôi không còn nhận ra xung quanh đã điểm mấy giờ, rằng bầu trời đã tối như thế nào. Tôi chỉ nhìn về một nơi, nơi người con gái tôi yêu đã đi mất.
Kể từ ngày hôm đó tôi đã không còn gặp lại An Thư nữa. Thật giống với câu nói mà cô ấy đã định. Tôi quay về với nhịp sống thuở đầu. Chỉ là năm học mới bắt đầu, tôi lại như bị cái gì đó thôi thúc mà học hành rất chăm chỉ, nhưng mà dựa trên thực tế thì khả năng thi đậu vào mấy trường đại học đàng hoàng là không thể, vì vậy chỉ cần đừng trượt tốt nghiệp, trở thành đứa thất học là được rồi.
Ngoài trừ việc học ra, tôi vừa mới nhận ra thêm một điều mới. Tôi hoàn toàn không có đủ tâm trí để tập trung vào chuyện ở sòng bạc. Đúng vậy, công việc ban đêm của tôi là quản lý sòng bạc, chuỗi sòng bạc trải dài của ông Phạm. Nhờ vào những ánh đèn xa hoa và những con thiêu thân ngu ngốc này mà ông Phạm đứng vững ở vị trí ông trùm một thời gian rất dài, rất vững chắc và cũng rất giàu có.
Sở dĩ tôi nói là "công việc ban đêm" là vì tôi không được phép dành toàn bộ thời gian cho cái việc nhàn rỗi này. Qui tắc của ông Phạm khi thu nhận tôi và khi để tôi dễ dàng ngồi vào cái ghế hốt ra bạc tiền này chính là không để tôi dành toàn bộ thời gian cho nó. Vậy nên ban ngày tôi sống bằng công việc khác, tuy nhiên dạo gần đây chỗ tôi làm việc xảy ra một số mâu thuẫn, vì thế nên tôi bây giờ khá bứt rứt, khó chịu. Chưa kể đến việc dạo gần đây sức khoẻ của ông Phạm đã suy giảm nhiều, nếu ông ấy chết, tôi sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nơi này như một chuyện dĩ nhiên. Đặng Dương An ngay bây giờ chính là đang đối mặt với việc mất 2 công việc cùng một lúc, tức là lại thất nghiệp, lại nghèo túng, chiếc bụng lại chẳng chịu an phận mà đói meo. Chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi, tôi đã cảm thấy vô cùng tệ hại rồi.
Có lẽ do tôi khó chịu đến mức trên mặt tôi đã hiện lên hai chữ "cục súc" mà được các anh làm việc cùng khá là để ý đến. Tôi cũng biết mình không được thái độ như vậy nhưng không sao kiểm soát được cảm xúc.
Kết quả là đến khi kết thúc một ngày làm việc tệ hại, một đàn anh, một người đồng nghiệp hiếm hoi mà tôi có thể thân thiết liền cất giọng hỏi bất ngờ.
-"sao vậy? Hôm nay tâm trạng tệ à?"
-"cực tệ!"
-"hahaa! Chú mày có tí không vui nào là cứ viết hết lên mặt thôi. Đi nào, anh dẫn cho đi ăn tối nào!"
Anh ấy vui vẻ khoác vai tôi. Giọng nói thì cứ ha hả chẳng thèm để ý xung quanh. Anh ấy chính là kiểu người ăn to nói lớn, dạng người đơn giản, không tính toán thiệt hơn.
Tôi cùng anh ấy đi trên quãng đường quen, ở cuối con đường này là nơi tôi và anh ấy hay ăn cùng nhau. Giống như một người anh trai, anh ấy luôn nghe tôi nói về đủ thứ ấm ức trong lòng. Anh ấy là Võ Thiện Nhân, con người của anh ấy cũng giống như cái tên của mình vậy, một người lương thiện.
-"kể anh nghe sao mặt mày là ủ rũ vậy?"
-"mọi thứ thâth tồi tệ quá. Em ở chỗ làm ban ngày cũng đang có xích mích, hình như bà chủ muốn đuổi em."
-"sao lại thế? Chú gây ra lỗi gì sao?"
-"hình như là do con gái bà ấy thích em, nhưng chị ta lớn hơn tận 10 tuổi lận! Với cả... em cũng thích người khác rồi."
-"thế là mày từ chối người ta đúng không? Không lẽ chỉ có vậy mà bị đuổi sao?"
Tôi ấp úng không sao mở lời được. Vì chuyện không đơn giản dừng lại thế, sự tình phải phức tạp hơn thì con người ta mới bị dồn vào đường cùng, mới quẫn trí.
-"thôi được rồi, đã không muốn kể thì thôi vậy. Nhưng có gì bực bội trong lòng thì cứ xả ra hết đi, anh đây rảnh lắm!"
Tôi lại im lặng lắc lư ly rượu trong tay mình. Chúng không có quá nhiều cồn, lại còn dễ uống, có vị ngọt, nếu không tận mặt nhìn thấy thứ nước bên trong được rót ra từ một chai rượu đàng hoàng, tôi đã nghĩ đây chỉ là nước trái cây mà thôi. Thế là được một lúc lặng im, tôi nhìn thấy anh Thiện Nhân đang chán nản mà ăn hết phần ăn của mình... như thế được một lúc sau, đến khi tôi không còn chịu được không gian như đã chết này.
-"mấy ngày trước, em đã gặp lại người em thầm yêu mến. Nhưng em không dám chắc tình cảm của mình nữa, rốt cuộc là em có yêu cô ấy không? Trước đây, em thích An Thư vì cô ấy rực rỡ như mặt trời vậy, em bị choáng ngợp trước vẻ xuất sắc ấy, lại càng khâm phục hơn. Sau này, em lại càng thích cô ấy hơn khi biết chính An Thư là người đã cứu em."
-"vậy tại sao bây giờ chú lại không dám chắc tình cảm của mình? Không phải cái con bé An Thư đó chú đã luôn miệng nhắc đến sao?"
-"em phát hiện, An Thư không còn là cô bé rực rỡ trong kí ức của em nữa, lại chẳng phải là con người thiện lương đã cứu em khi ấy. Có phải là do cô ấy từng cứu em nên từ cảm kích mới bị nhầm lẫn thành tình yêu không? Người em yêu là ai nhỉ? Có thật sự em chỉ yêu một người có sức sống rạng rỡ, thu hút em chứ không phải là một người u uất như vậy không?"
-"cái đó thì tự mày phải tìm ra câu trả lời thôi, Dương An à. Yêu một ai đó thì có nghĩa là em yêu khi họ là bất cứ ai, nếu chỉ yêu một người vì cảm giác họ mang lại thì em chỉ yêu cái khuôn mẫu đó, yêu cái thứ mà em tự đặt ra, nói theo cách khác thì chỉ là yêu chính mình thôi chứ không hề yêu ai cả."
-"em..."
Tôi cúi đầu đầy hổ thẹn với lòng mình, hổ thẹn với An Thư. Yêu hay không yêu, đến một cái cảm giác đơn giản như thế, tôi cũng chả nhận ra thì chẳng phải những lời sống chết trước đây đều thành trò cười rồi hay sao? Nhưng mà, chỉ là tôi cần thêm thời gian, chỉ một chút nữa thôi tôi chắc chắn sẽ có câu trả lời cho tất cả mớ lộn xộn này!
Ăn thêm một lát, anh Nhân cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính, lý do anh ấy mời tôi ăn bữa cơm hôm nay.
-"có lẽ sắp đến đây, chúng ta sẽ trải qua một cuộc thanh lọc trong tổ chức rồi. Dương An, em gia nhập đã bao lâu rồi?"
-"đâu đó tầm 5 tháng rồi. Sao vậy?"
Tôi hỏi lại với gần như đã bỏ lỡ nửa câu đầu của anh Nhân, vì lòng tôi còn đang bừa bộn, nên tôi chẳng thể nghe lọt tai được tất cả nổi lòng mà người khác khéo léo truyền tải.
-"5 tháng rồi à... vậy là ông Phạm cũng chỉ đổ bệnh gần đây mà thôi, nhưng sức khoẻ của ổng thì đã yếu lắm rồi."
-"phải rồi nhỉ? Em quản lý sòng bạc không được bao lâu thì ông Phạm đổ bệnh thì phải..."
-"Dương An, chú mày có từng hối hận không? Khi đó anh cũng chỉ lớn hơn mày bây giờ 1-2 tuổi mà thôi. Tao từng hối hận lắm, ban đầu thì bị đày đoạ đến khóc ướt hết cả gối. Tao từng trẻ con thế đấy! Nói ra thì xấu hổ trước mày ghê."
-"hối hận hay không à?"
Tôi ngẩng mặt suy nghĩ. Rốt cuộc là có hối hận hay không nhỉ? Tôi đã rất đau khổ khi mất cả cha lẫn mẹ, từng sống vất vưởng ngoài đường, chỉ trong những tháng tự lập ngắn ngủi tôi đã phải trải qua đắng cay của thế giới này. Chính ông Phạm đã mang tôi ra khỏi những túi rác hôi thối khó chịu. Cho tôi bữa ăn, quần áo và một công việc rất an nhàn. Nhưng mà, thứ tôi đánh đổi lại cũng không hề rẻ, tôi đã chạm tay không ít chuyện xấu, hại không ít người, có được không ít tiếng tăm thị phi. Rốt cuộc tôi có hối hận hay không?
Thấy tôi không trả lời, anh Nhân cũng không cố rặn hỏi tiếp mà anh lại nói về câu chuyện của mình nhiều hơn. Lần đầu tiên tôi thật sự hiểu về anh ấy.
-"anh đây đấy nhé! Anh là con út trong một gia đình nề nếp và tôn trọng quy củ. Nhà anh là một nhánh nhỏ trong 1 gia đình lâu đời của vùng Rosaora rộng lớn thuộc Alerioes, trải đầy hoa và nắng, rực rỡ và xinh đẹp. Cũng đã lâu rồi anh không trở về quê hương của mình nên lòng này cũng có chút nhung nhớ lưu luyến rồi..."
-"quê hương của anh ở xa nhỉ? Muốn đi đến Alerioes thì khá là vất vả. Sao anh lại đến đây sinh sống vậy?"
-"thời trẻ anh bỏ nhà ra đi ấy mà. Nơi đó tràn ngập trong những quy củ nặng nề, cả đời này đều phải luôn nhắc nhở bản thân mình, anh có thể sống là do anh cả đã hy sinh để bảo vệ anh. Anh còn không biết anh cả trông như thế nào. Với cả, gia đình của anh phải luôn phụng sự chính tông. Trên anh còn có ba và hai người anh lớn nữa, vì vậy anh mới loé lên cái suy nghĩ nếu không có anh thì vẫn sẽ luôn có người khác thay anh tuân theo quy củ, vì vậy để thoát khỏi sự ngột ngạt, anh đã bỏ rơi tất cả mà chạy trốn."
-"những quy củ rườm rà như vậy em thật sự là không hiểu nổi."
-"chú vẫn còn nhỏ mà. Những gia đình như thế và đặc biệt là cha mẹ và các anh của anh đều rất coi trọng quan hệ huyết thống. Anh từng không hiểu và căm ghét điều đó nhưng bây giờ anh lại có chút nhớ họ. Xa nhà lâu như thế rồi, không biết mọi người ở lại có khoẻ không..."
Có lẽ do anh Nhân đã say rồi, lời anh ấy nói ra càng lúc càng như không phải để nói với tôi mà nói cho những điều đó qua trong quá khứ, như những lời nhắn nhủ chân thành, những lời dặn dò khi sắp phải đi xa. Anh ấy nói rất nhiều, về những ngày tháng đẹp, ngây thơ và hồn nhiên khi anh còn nhỏ. Rồi anh tiếp tục kể về những ngày lưu lạc, những ngày trải nghiệm của anh. Anh kể về ngày anh lạc lối, sa chân vào nơi địa ngục tăm tối này, thời gian trôi qua, đến khi anh gặp tôi. Một người anh xem là em trai, một người xa lạ, khác họ tên, khác dòng máu nhưng lại được anh yêu thương như người trong gia đình. Và kể từ khi đó, anh nhận ra anh đã đi quá xa, cũng đã lớn đến mức không còn là đứa trẻ nhỏ nhất nhà quậy phá của các anh nữa, mà giờ đây, anh cũng đã trở thành một người anh, một người đủ khả năng bảo vệ người khác.
Hôm nay anh Nhân uống rất nhiều, tôi có can ngăn thế nào cũng không được. Thôi thì anh ấy cũng đã chăm sóc cho tôi rất nhiều, tôi cũng đưa anh ấy về nhà một lần cũng không phải chuyện khó nhọc đến mức không thể làm được.
Thế là tôi đưa anh ấy lên một chiếc tắc xi vẫn còn làm việc vào đêm khuya, cũng không dễ dàng gì mà bắt được 1 chuyến thế này. Nhà anh ấy làm tôi khá bất ngờ. Sạch sẽ hơn cả tưởng tượng của tôi. Tôi vốn nghĩ rằng một người đang nhớ quê hương và gia đình da diết như anh ấy thì sẽ có rất nhiều những vật tượng trưng cho gia đình, thật ra thì cũng không có gì. Vậy, chẳng có cái gì là đặc biệt nhất hay sao? Lòng tôi hôm nay vẫn chưa yên ổn, tôi vẫn luôn nghĩ về những chuyện không đâu.
Sau khi lo cho anh Nhân xong xuôi, tôi cũng trở về nhà của mình. Trùng hợp là tôi biết một con đường tắt, để về nhà mà không cần phải đi quá xa, vì vậy tôi quyết định sẽ đi bộ vào đêm khuya thanh vắng thế này đây. Bầu trời và cả sương đêm đã bao phủ toàn bộ ngõ ngách, tôi cứ đi dài trên con đường ấy. Tôi rất ít khi hút thuốc lá, sở dĩ trong túi áo lúc nào cũng có 1 bao là do tính chất công việc này sẽ cần dùng đến, vì thế mà tôi luôn đem theo bên người.
Vào những lúc thế này mà tôi lại nghĩ đến An Thư. Nghĩ đến mỗi lúc hút thuốc em sẽ cảm thấy thế nào, rồi lại nghĩ về lần đầu em cầm điếu thuốc trên tay, biểu cảm của em, tâm trạng của em. Tôi vẫn mải mê nghĩ về em, lần đầu tiên tôi bình tĩnh để suy nghĩ về lý do cho sự thay đổi đột ngột của em. Từng rực rỡ như ánh mắt trời, nay trầm lặng như ánh trăng rầm. Hoa thơm rực rỡ cách mấy cũng úa tàn hay do đằng sau còn những điều bí mật mà tôi không hề hay biết?
Tôi mải mê nghĩ về người con gái ấy, không sống bên nhau đủ lâu để gọi là thanh mai trúc mã. Không đủ ghen ghét để gọi là đối thủ. Không đủ thân tình để gọi là bạn bè. Không đủ chân thành để gọi là tình yêu. Thứ tình cảm tôi dành cho em thật sự phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều. Đó là tập hợp của tất cả sự lưu luyến ngày xưa, một chút không can tâm mà tôi đã dành cho em, một chút ngưỡng mộ thành tâm, một chút biết ơn ân nhân cứu mạng, một chút rung động thuở nhỏ. Rốt cuộc là có yêu hay là không yêu? Nếu là có yêu, thì tôi yêu ai? Yêu người con gái ấm áp trong ấu khứ, hay yêu người con gái mạnh mẽ gồng gánh mọi chuyện trong hiện tại? Yêu người vì tính cách của người, vì ngoại hình của người, vì phong thái của người hay là do vì là người đó nên mới yêu? Tất cả mọi thứ tôi đặt thành những câu hỏi nối tiếp nhau, có lẽ để trả lời câu hỏi đầu tiên, tôi phải bắt đầu tìm đáp án cho câu cuối cùng. Một đáp án thoả đáng cho tất cả tâm trạng rối bời này.
Mà... cũng không biết là sẽ còn có thể gặp lại lần sau không. Xét cho cùng thì tính mạng của chúng tôi thật sự cũng không đáng giá là bao, chúng tôi chỉ là những quân cờ nhỏ nhoi trong tay những đại tướng là ông lớn thật sự. Và tình cảnh bây giờ là cái vỏ bọc bình thản, bên trong thật sự đã căng như dây đàn rồi. Không phải tự nhiên anh Nhân tìm đến tôi để nói những lời đó, có nghĩa là sáng mai, 1 ngày rồi 2 ngày sau, chỉ trong 1 tuần nữa thôi, ông Phạm rất có thể sẽ không qua khỏi. Sẽ là một trận tranh đấu quyền lực, trật tự mới sẽ nhanh chóng được hình thành chỉ sau cái chết của ông ấy một thời gian ngắn. Thời điểm hiện tại, chọn phe rất quan trọng nhưng mà có lẽ là tôi đã bỏ qua giai đoạn đó rồi, tôi chính là những tên sẽ bị hy sinh đầu tiên. Chết ở đâu đó nhỉ?
Tôi bật cười, từ tận đáy lòng mình, nhìn bầu trời đầy sao như thể đây sẽ là đêm cuối cùng, đúng lúc trong bóng tối tựa vô tận phía trước lại khẽ vang lên 1 âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com