60. Yên bình
Dunk thức dậy từ lúc sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Mới chỉ rời xa gian bếp được có hai ngày mà chưa gì anh thấy chiếc chảo yêu quý của mình bị cháy đen phía dưới. Thành quả này chắc chỉ có thể là do hai đứa em anh làm nên thôi. Dunk cũng nhiều lần muốn truyền tay nghề cho lắm nhưng khổ nỗi một đứa thì đảng trí chả nhớ được gia vị, đứa còn lại thì đụng đâu bể đó. Thôi anh đành tự thân vận động có khi còn tốt hơn.
"Ưm...anh Dunk dậy sớm thế?"
Ohmtpk từ trong phòng của Mark bước ra với gương mặt chưa tỉnh ngủ
"Em dậy sớm thế Ohm? Ngồi vào bàn đi đồ ăn cũng sắp được rồi nè"
"Dạ vâng ạ..."
Cậu vui vẻ ngồi xuống bàn, cũng lâu lắm rồi mới được thưởng thức bữa sáng yên bình như thế này nên cậu thích lắm.
"Em ăn thử xem tay nghề của anh như nào nha"
Dunk đặt một dĩa cơm thịt bò xào húng quế xuống bàn. Ohmtpk cũng nhanh nhẹn mà xúc ăn thử, ngay khi vừa bỏ vào miệng mọi hương vị gần như vỡ oà.
"Uiii ngon quá anh ơi. Lâu lắm rồi em mới được ăn đồ ngon như vậy á!"
"Thiệt hả? Thế em muốn ăn thêm thì nói anh nhé, anh nấu nhiều lắm cứ từ từ mà thưởng thức"
Có thể nói đối với anh việc nấu nướng là một loại hạnh phúc khó tả. Khi nhìn những người mình thương ăn ngon bất giác trong lòng cũng hạnh phúc theo.
Cạch!
"Uầy anh Dunk nấu bò xào húng quế đúng không? Đúng món em thích luôn!"
Fourth chạy nhanh về phía bàn ăn, chưa kịp nói gì thì Dunk đã liền hiểu ý đặt một dĩa cơm ra trước mặt cậu.
"Hehe cảm ơn P'Dunk! Em sẽ ăn thật ngon miệng"
"Ừm, ăn nhiều vào nha nhóc. Mới vắng anh có hai ngày mà nhìn gầy đi hẳn ra"
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu
Ohmtpk ngồi ở bên chứng kiến cảnh anh em họ yêu thương nhau đột nhiên có chút chạnh lòng. Bởi cậu là trẻ mồ côi, không có gia đình hay anh chị em ruột thịt gì cả. Người duy nhất mà Ohm coi là người thân chỉ có Mark và Film, ngoài ra thì không còn bất kì một ai. Cho nên mỗi khi nhận được chút ít tình yêu thương từ người khác cậu luôn trân trọng và gìn giữ nó. Nói không cô đơn thì là nói xạo nhưng cậu sớm muộn đã quen với việc này rồi.
Đột nhiên Dunk vươn tay xoa lấy đầu của Ohm, khiến cậu chợt giật mình mà ngước mắt lên nhìn anh.
"Ohm nữa ăn nhiều vô nhé. Anh thấy em cũng hơi ốm đấy"
Không hiểu sao trong một vài khoảnh khắc cậu lại có suy nghĩ muốn Dunk làm anh trai của mình.
"Dạ vâng, em cảm ơn..."
"Đúng rồi đó P'Ohm ăn nhiều vô thì mới khoẻ được. Phải cao lớn như cỡ em nè" - Fourth ở bên hí hửng nói
"Hả? Như em mà gọi là cao lớn sao?"
Phuwin không biết từ đâu xuất hiện bất ngờ sau lưng họ, trên miệng có nở một nụ cười mang ý chọc quê em trai.
"Ơ hay em cao mà, chẳng qua là do chưa phát triển hết thôi. Anh cứ chờ mà xem đến một lúc nào đó em sẽ cao hơn anh cho coi" - Fourth hậm hực đáp trả lại
"Ráng cố thêm vài năm nữa để với tới anh nhé nhóc con" - Phuwin khoái chí khi làm người kia bực mình
"Hai cái đứa này suốt ngày như chó với mèo. Mau ngồi xuống mà ăn đi Phuwin, cơm trứng ráng của em xong rồi kìa"
Phuwin nghe theo lời anh mà đặt mông ngồi xuống ngay cạnh Ohm
"Tôi nghe anh Dunk nói là cậu bằng tuổi đúng chứ? Vậy thì xưng tên cho thoải mái nhé được không?" - Phuwin ngỏ ý trước
"Được thôi, dù gì tụi mình cũng sẽ còn gặp nhau lâu dài mà cứ sao cho thoải mái nhất là được" - Ohmtpk vui vẻ đáp
"Eo ơi vậy có khi giờ tổ chức mình lập được một gang dành cho người 21 tuổi được rồi đó" - Fourth lèm bèm
"Bộ có còn người bằng tuổi mình nữa sao?" - Ohmtpk thắc mắc hỏi
"Hình như là có thêm Pond, Winny và Joong thì phải" - Phuwin trả lời
"Hoá ra là Joong cũng bằng tuổi tụi mình à? Tại thấy cậu ta hay xưng ngang hàng với P'Dunk nên cứ tưởng là anh đấy"
"Em cứ mặc kệ cái tên đó. Đúng là cái đồ không biết phép tắc gì hết. Nhỏ tuổi hơn mà suốt ngày xưng cậu tôi. Cái mặt thì già chát kêu 41 có khi anh còn tin nữa" - Dunk bực bội mà chửi một tràng dài
"Sao anh ghét người ta dữ vậy? Dù gì thấy Joong cũng lo cho anh quá trời mà Fourth nhỉ?" - Phuwin quay sang nhìn em trai hỏi
"Đúng rồi, em còn nhớ lúc mà anh bị tên kia bắt đi ấy. Joong như phát điên luôn, la hét chửi bới ầm ĩ hết cả lên trông như kẻ điên ấy" - Fourth kể lại
"Hèn chi lúc mà gặp lại P'Dunk, thấy cậu ta khóc quá trời luôn. Còn đang tự hỏi không biết hai người có phải người yêu nhau không nữa đó"
Nghe Ohmtpk nói xong cả bọn bỗng cười ầm lên nhưng có một người nào đó thì lại ngượng đỏ cả mặt chẳng dám phản bác câu gì.
"Nè nha đừng có mà chọc ghẹo anh trong khi hai đứa cũng không khác gì hết á"
"T-Tụi em thì có gì đâu chứ? Anh lại nói tào lao rồi đó..." - Phuwin ấp a ấp úng
"Anh Phuwin nói phải đó. Anh lại nghe chị Namtan kể tầm bậy tầm bạ gì nữa đúng không?" - Fourth cũng cố né tránh ánh mắt của anh
"Nhưng mà nguồn tin anh nhận được không phải từ chị Namtan mà là P'Nanon" - Dunk đắc ý
"P'Nanon nói khi anh vắng mặt ở đây có hai người con trai nào đó dành rất nhiều sự quan tâm cho các em của anh. Nghe đồn là chăm từ miếng ăn đến giấc ngủ luôn đó nha"
Anh liếc mắt nhìn hai đứa nhóc đang thi nhau xấu hổ mà không giấu nỗi sự đắc ý
"Haizz coi bộ ba anh em nhà này ai cũng có người chăm sóc cả ha. Tự nhiên thấy cô đơn ghê nơi" - Ohmtpk trêu chọc
Ở đâu đó trong góc tường có ba con người đang đứng tị nạnh hơn thua nhau xem ai quan tâm người mình thương giỏi hơn.
"Coi bộ P'Joong đây cũng cao tay quá nhỉ? Chưa gì đã chiếm được thiện cảm của em trai nhà người ta rồi" - Gemini ngưỡng mộ
"Chứ gì nữa tụi bay lo mà gọi tao bằng một tiếng anh đi. Vì sớm muộn gì tao cũng sẽ người đầu tiên trong ba đứa rước được Dunk về nhà thôi" - Joong đắc ý nói
"Chưa chắc nhé anh bạn. Biết đâu tao mới là người có được tình yêu đầu tiên thì sao?" - Pond hơn thua
"Eo ơi hai anh cứ nằm đó mà mơ tưởng đi. Fourth sắp thích em rồi, chỉ cần một chiêu nữa thôi là đổ ngay" - Gemini tự hào ra mặt
"Để rồi xem ai mới là kẻ chiến thắng!"
Rầm!
Đột nhiên cánh cửa phòng Mark đập mạnh khiến cho ai cũng trợn mắt nhìn sang, một người đàn ông với vẻ mặt hốt hoảng xông ra ngoài. Mark trực tiếp chạy thẳng đến chỗ của người ấy không nói một lời nào mà ôm chặt cậu vào lòng.
"Nè nè anh làm cái gì vậy hả? Mau bỏ ra coi!"
Cậu vội đẩy đối phương ra khỏi cơ thể mình nhưng anh vẫn một mực siết chặt tay.
"Nói đi bị làm sao thế?" - Cậu lo lắng hỏi
"Sáng anh mở mắt ra không thấy em nên sợ em bị gì mới vội đi tìm thôi. May là em vẫn ở đây..."
Nghe Mark nói xong cậu chỉ biết thở dài, không hiểu sao người con trai này lại có thể lớn hơn cậu tận 6 tuổi cơ chứ. Trông chả khác gì đứa con nít cả. Dunk cùng với Phuwin và Fourth đang cố gắng nén cơn cười của mình lại. Họ cảm giác như đang bị chết chìm trong đường mật của đôi chim cú kia luôn rồi.
"Ừm hưm...Không biết hai người còn tính ôm nhau đến khi nào ta?" - Dunk lên tiếng cắt ngang
"À ờ xin lỗi mọi người, anh sơ ý quá..."
Mark vội rời khỏi thân cậu mà ngại ngùng xoa đầu xin lỗi
"Eo ơi ngọt ngào quá đi mất thôi! Em nổi cả da gà hết vì hai người rồi đó" - Fourth được đà liền buông lời trêu chọc
"Khổ thật chưa kịp ăn hết dĩa cơm là lại bị thồn cho một đống cơm chó vào miệng rồi" - Phuwin bất lực nói
Một bữa sáng tràn ngập những tiếng cười đùa, mọi người cùng quây quần bên nhau tận hưởng không gian tươi đẹp này.
Vì biết đâu ngày mai họ sẽ chẳng còn thể hạnh phúc như hiện tại...
____________________________
Hãy đọc đến cuối vì nó sẽ cho bạn dấu hiệu cần phải chuẩn bị mũ ngay lập tức 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com