Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1: Người quen cũ

HongKong

Một buổi sáng đầy hồ hỡi, sôi nổi, là không khí không thể thiếu ở khu chợ Du Mã Địa này. Một chiếc Land Rover màu đen bóng loáng đậu ngay ngắn ở bên vệ đường, chiếc xe sang trọng như vậy lại đậu ở khu chợ này, có lẽ điều này cũng không quá xa lạ ở đây, nói không khoe vì các mặt hàng đều thuộc dạng thượng hạng, chỉ khác vì được bán ở chợ chứ không được trưng bày trong các cửa hiệu lớn tại khu trung tâm.

Có lẽ như muốn che giấu, chiếc xe đã được đậu ở một góc khuất, có nhiều vật dụng linh tinh ở chợ phủ lấp đi sự hiện của nó. Điều đáng chú ý ở đây, là chủ nhân của chiếc xe vừa mới đến kia. Một người đàn ông cao lớn vận bộ vest đắc tiền, anh đứng dựa lưng vào bên hông chiếc xe. Gương mặt cương nghị, ngũ quan ưa nhìn, nhưng quả đầu hơi to so với những trang nam khác ( xin lỗi Tường Tử). Anh lẵng lặn đứng bên xe, ngón tay khẽ động, một người nam đằng sau tay cầm đưa lên điếu thuốc, rồi lại giúp anh châm lửa.

Rít một hơi, những làn khói xám phả ra tạo thành một vòng tròn, anh đưa ánh nhìn sâu thẳm, quét mắt một vòng anh lại dừng mắt trên một người con gái. Dáng người thon thả, đúng là tuyệt phẩm giữa nhân gian, dù bị những sợi tóc rũ xuống, nhưng lại không làm mờ nhạt đi nét đẹp trên khuôn mặt mĩ miều, nhan sắc ấy có lẽ đã khiến anh động lòng.

Trước mặt cô có bày một giá treo đủ tất cả các loại quần áo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, cô mỉm cười cùng những người đi dạo nói gì đó, có lẽ là đang giới thiệu các kiểu áo, thuyết phục khách hàng đến mua.

Tròng mắt đen lấy của anh nhìn cô trong sự xúc động, anh nhìn thật kĩ vóc người ấy, khuôn mặt ấy, và tổng quan tất cả trên người cô: "Không thể nào! Tại sao lại có thể"

Không chần chừ nữa, người đàn ông cuối cùng cũng mở đôi chân dài hướng phía cô gái kia đi tới. Cô mới vừa bán được một bộ quần áo, đang đưa tiền thối cho người ta lại cảm giác như có khách tới liền vội vàng xoay người tiếp đón : "Mời anh xem tự nhiên" cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn anh liền thốt lên:" Anh muốn mua những bộ sang trọng như này.....thì ở đây chắc phải làm anh thất vọng rồi!"

Anh bước đến nhưng lại không nói câu nào, chỉ nhìn chầm chầm lấy người đối diện, không khống chế được cảm xúc của mình, anh đưa hai tay đặt lên đôi vai nhỏ nhắn của cô khẽ lay lay: "Văn Văn! Có phải là chị hay không?"

Cô không khỏi ngạc nhiên trước các động tác của người đàn ông này, còn chưa kịp hiểu hết câu nói, cô đã nằm gọn trong vòng tay to lớn của anh ta, lực siết càng chặt khiến sự vùng vẫy của cô hoàn toàn vô ích.

Người qua đường không khỏi liếc mắt nhìn hai người bọn họ. Cô gái trông thật xinh đẹp, chàng trai tiêu sái hơn người, động tác của họ ở trong mắt người khác cũng rất thân mật. Kẻ qua người lại không khỏi bàn tán, ở cái độ tuổi như này, cô chưa từng có cảm giác ngượng ngùng như hiện giờ, cô rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống thật sâu, cô tự hỏi hôm nay là ngày gì mà lại gặp tên ôn thần này. Văn Văn gì kia chứ? Khi nào hắn mới chịu buông cô ra! Những ánh mắt đó khi nào mới ngừng lại? .....

Một giọng nói trầm ấm vang lên, khiến ánh mắt cô bừng sáng, người đàn ông lạ mặt cũng bị tách ra khỏi người cô ngay sau đó.
" Trác Đinh Đang!"

Trác Khải kéo Sheren ra khỏi người đàn ông kia, anh nhìn cô vơí vẻ mặt như muốn hỏi tên đàn ông này là ai, thì chỉ nhận lại cái lắc đầu từ đứa em họ yêu quý này. Anh đẩy cô ra phía sau thân hình to lớn của mình, đưa ánh mắt muốn giết người qua tên đàn ông lạ mặt dám lợi dụng Sheren trước mặt bao nhiêu người: "Cho hỏi vị này là ai?" Dù rất nóng giận nhưng anh vẫn luôn biết kiềm chế, lướt nhanh qua hai người đàn ông trước mặt, anh đoán bọn họ cũng không phải bọn lưu manh, hạng người không hiểu chuyện.

Wayne đứng ngây người ra đó nhìn hai anh em nhà họ Trác, anh cảm thấy thật nực cười. Sự thật dù sao cũng là sự thật, hồ sơ của cô gái này anh đã cho người điều tra cô ấy tên Trác Đinh Đang, không phải là vị cố nhân năm xưa, nhưng họ lại giống nhau đến lạ...... Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt bởi giọng điệu mất kiên nhẫn của Trác Khải.

Wayne trở lại với vẻ trấn định, anh lấy trong túi áo vest tấm danh thiếp đưa cho Trác Khải, kèm theo lời xin lỗi chân thành: "Có lẽ vì mới về nước, tưởng gặp được người quen cũ nên đã có chút không phải với cô đây. Tôi thành thật xin lỗi."

Nói đến đây, anh nhìn qua Đinh Đang thấy cô đang trườn người ra, dành lấy tấm danh thiếp rồi nhìn, trong nháy mắt đó, khoé môi anh lại cong lên với động tác đáng yêu của cô nhưng không ai phát hiện :" Quả thật tính cách hai người họ không hề giống nhau"

" Thì ra là Chủ tịch của tập đoàn Minh Hạo, chào anh Minh Thế An" Trác Khải chìa tay ra bắt lấy tay của Wayne.

" Chào anh! Xin lỗi tôi có chuyện phải đi! Không dám phiền hai người! Thật sự xin lỗi cô Trác ! Có thất lễ xin cô rộng lượng bỏ qua" Wayne nói xong liền rời đi trong sự tò mò của mọi người, về phần Sheren, cô không quá bận tậm với người đàn ông này cho lắm, cô chỉ không biết tại sao ông anh của cô lại có thể tìm ra mình ở tận đây. Cô nhớ đã trốn kĩ lắm rồi, nhưng vẫn bị anh phát hiện.

Chưa kịp hỏi, cô đã bị ông anh họ yêu quý của mình lôi đi trước mặt bao nhiêu người, để lại những lời bàn tán xôn xao: "Chà cô gái này thật nhiều người theo đuổi....... Người đàn ông vừa đi khỏi chắc là kẻ thứ ba rồi....... Ai cũng đẹp trai và giàu có, cô gái này thật may mắn......."

Cuối cùng Sheren cũng bị Trác Khải chót lọt nhét vào trong xe, chiếc xe bắt đầu di chuyển, anh nhìn qua ghế phụ thì phát hiện vẻ mặt uể oải giống như bị anh hung hăng uy hiếp, cô còn bực tức không thèm nhìn anh lấy một lần.

Trác Khải không biết phải làm sao với đứa em này đây: "Đại tiểu thư à! Nếu anh không đến kịp không biết hắn đã đem em đi đâu rồi! Còn trưng ra bộ mặt giận dỗi anh nữa? "

Sheren phụng phịu lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô khoanh tay trước ngực: "Em sẽ tự đi, anh có cần lôi em giữa chợ hay không?" Cô ngưng một chút rồi lại tiếp " Bị một tên lạ mặt ôm chưa đủ hay sao? Haizzzz Hôm nay quả là quá mất mặt mà"

Trác Khải nghe vậy, anh đưa tay gõ nhẹ lên trán của Sheren, khiến cô phải phồng má lên nhìn anh đầy uất ức, đưa tay xoa chỗ bị đánh: "Đau đó! "

Trác Khải tay vẫn cầm vô lắng mắt nhìn thẳng " Còn nói sao? Nếu anh không lôi em đi, em có chắc là sẽ tự theo anh về gặp nội hay là nhanh chân chuồn đi? Mất mặt thì về phụ giúp anh một tay đi"

Sheren tỏ vẻ chán trường: " Những cái đồ thị kinh tế gì gì đó không phải sỡ trường của em! Anh đừng phá bỏ đam mê của em, em còn chưa trách anh, tiền em mướn chỗ bán lúc nãy không phải rẻ đâu đó, em còn chưa kím lại vốn"

Trác Khải lắc đầu ngao ngán, không biết phải nói sao với đứa em họ cứng đầu này nữa. Một tiếng chuông điện thoại vang lên, đã xen ngang cuộc nói chuyện rôm rã trên xe. Cú điện thoại vừa tắt thì Trác Khải đã tăng ga hết mức, Sheren thấy sắc mặt anh biến sắc, dự cảm không lành hai đầu chân mày cô bất giác nhíu lại,gấp gáp hỏi ngay : Anh Khải! Chuyện gì vậy?

Trong câu trả lời của Trác Khải có chút lo lắng: "Bệnh tim ông nội em lại tái phát, bà nội gọi chúng ta về ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com