Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Tuy rằng phải rời khỏi cái nhà này, Mộc Phong vẫn làm cơm chiều, những người khác ăn hay không ăn cũng không sao, dù sao ba bảo bối nhà mình không bị đói là được

Trong lúc Mộc Phong đi nấu cơm, Đường An Văn liền trực tiếp đi tìm phụ thân. Hắn muốn đi lấy đồ vật thuộc về bọn họ. Đường Đức Toàn còn muốn giữ người lại bị một câu nói của Đường An Văn chặn lại, ngài đến một con đường sống cũng không muốn lưu lại cho chúng ta thì còn gì để nói nữa đây. Đường Đức Toàn tự biết bản thân đuối lý, cuối cùng chỉ thở dài một cái. Con lớn rồi, hắn quản không được.

Mấy năm nay, ca sao nhà lão đại lão nhị đối xử với An Văn thật sự quá kém, ông già rồi không quản được nhiều nữa. Khi Đường Đức Toàn biết Đường An Văn tỉnh táo lại, liền rõ ràng đứa con trai này khẳng định sẽ có tiền đồ không kém hai anh nó. Chỉ có thể hy vọng đứa con này có thể nể mặt hai người anh trai nó mà giúp đỡ cái nhà này một chút .

Tình cảm Đường Đức Toàn đối với Đường An Văn hơi phức tạp. Trước kia trong mắt ông, đứa con trai này là đứa có tiền đồ nhất. Ngay lúc ông cảm thấy tiền đồ sáng lạn thì đứa nhỏ này lại ngã đến hỏng đầu.

Trong nhà vì đứa nhỏ này tiêu không ít bạc, mắt thấy nó mãi không tốt. Cuối cùng, bọn họ tính toán để đứa nhỏ này kết hôn. Nhưng ai lại nguyện ý đẩy ca nhi tốt nhà mình cho một thằng ngốc.

Sau bà mối lại nói thôn bên có cái ca nhí nói lắp, tuổi đã lớn còn chưa gả đi, nếu nói tốt có lẽ lại thành. Mới đầu giống như ca nhi kia không đồng ý, nhưng khi nghe bà mối nói là Đường Ăn Văn lại lập tức đồng ý. Kết quả, người nhà kia lại không chịu 2 lượng bạc tiền cưới. Đường Đức Toàn phải nhiều thêm một lượng bạc tử, xem như mua luôn về.

Lúc ấy bọn họ vội vàng cho An Văn thành thân. Về sau, An Văn vẫn luôn để Mộc Phong chăm sóc. Ca nhi này ban đầu thanh danh trong thôn cũng không tốt: đánh nhau, la lối, ầm ĩ... đều có. Mãi hơn nửa năm sau bọn họ mới biết được, ca nhi kia sau khi gả tới cứ như thay đổi một người khác, An Văn được chiếu cố rất tốt, một chút sai lầm cũng không tìm được.

Bây giờ nghĩ lại, xác thật là một nhà bọn họ thua thiệt Mộc Phong rất nhiều.

Đường Cùng ở trong bếp muốn cùng Mộc Phong nói cái gì đó. Nhưng Mộc Phong không nói chuyện, Đường Cùng cũng không biết bắt chuyện thế nào. Trước kia đều là hắn nói, Mộc Phong làm theo. Cho tới bây giờ cũng không cùng Mộc Phong thương lượng qua cái gì.

Một nhà Mộc Phong tối nay không đi nhà chính ăn cơm. Y mang cơm chiều về phòng, nhìn căn phòng đã ở sáu năm,tâm tình Mộc Phong có chút phức tạp. 6 năm này, bọn họ cùng A Văn vui vẻ cao hứng, khổ sở thương tâm, đều ở chỗ này vượt qua, về sau đại khái sẽ không trở lại nữa.

Mộc Phong kiềm lại cảm xúc, hiện giờ A Văn khoẻ, bọn họ chỉ biết sau này sẽ càng tốt. A Văn đại khái là sợ y không nói được nên tự mình đi lấy đồ vật, toàn bộ đều lấy ở chỗ phụ thân. Trong mắt Mộc Phong có chút ý cười.

Sáng sớm hôm sau, một nhà bốn người dậy từ sớm. Ăn cháo Mộc Phong dùng bếp nhỏ hầm, sau đó trực tiếp đi xem nhà cũ.

Ước chừng mười lăm phút sau, Đường An Văn thấy một mảnh lớn rừng trúc, phía sau còn có suối sâu khoảng 2, 3 mét, đá cuội lớn nhỏ phủ đầy đáy suối, mặt nước vô cùng trong suốt mát mẻ. Xuyên qua mười mấy mét rừng trúc, Đường An Văn mới nhìn thấy căn nhà bỏ hoang kia.

Quả nhiên như Mộc Phong nói, xung quanh đã sớm không còn người ở. Không có nổi một cái nhà ngói, một nơi lớn như thế lại chỉ có nhà tường đất lụp xụp. Mặt đất có chút cỏ dại thưa thớt, đất trait đầy cát sỏi. Liền tính là mưa xong, mặt đất cam đoan không ẩm ướt. Nơi này cũng phải bị bỏ hoang hơn 20 năm.

Trong trí Ngốc tử, rất nhiều năm trước, bởi mấy năm khô hạn, lại vì nguyên nhân không rõ, nước trên núi lại đổi tuyến đường, bên này mới chậm rãi đã bị bỏ quên.

Nhà bọn họ khi đó quá nghèo, căn bản không đủ khả năng chuyển nhà. Về sau, Đường Vân Nhi - ca nhi duy nhất trong nhà được gia đình giàu có ở trấn Thủy Dương coi trọng, gả qua làm tức phụ nhị thiếu gia thì nhà bọn họ mới tốt hơn, dọn đến Đường Gia Thôn.

Đường An Văn nhìn bức tường rách nát, đẩy nhẹ một cái thì bức tường đất cao nửa người trực tiếp sụp. Quả như Mộc Phong nói, nơi này căn bản không có biện pháp ở. Không làm một căn mới thì chỉ có thể ngủ ngoài trời.

Tuy rằng trước mắt nơi này rất không ổn, nhưng chỉ cần cho y một ít thời gian là có thể nhanh chóng xây một gian nhà bùn ngói. Y chỉ huy Đường Đậu nhổ cỏ trong sân, Đường Quả thì không cần thêm phiền, đừng chạy loạn gần tường đất là tốt rồi. Y kiểm tra lại tường đất xung quanh, những bức tường không chắc chắn đều không thể dùng.

Cuối cùng Mộc Phong tìm được bức tường đất tương đối hoàn chỉnh, cũng đủ rắn chắc. Trước dọn dẹp lại ở tạm, chờ y dựng căn khác sau.

Hai người rất nhanh liền dọn dẹp xong, gỗ mục bị dọn đến sân sau, cỏ dại với bùn lầy đều đào đi.

Mộc Phong để Đường An Văn giúp Đường Đậu nhặt cỏ dại trong viện, y đem bùn đều chất đống trong viện. Lại bảo Đường An Văn trông con, y chuẩn bị đi cắt chút cỏ tranh với cỏ lau về, dùng để sửa nóc nhà, xây tường mới.

Mới vừa đi tới cửa lại thấy Đường An Quý, Tống Vân Tích đi tới.

Tống Vân Tích vừa thấy Mộc Phong liền hưng phấn gọi:

"Mộc Phong, các ngươi mới sáng sớm tinh mơ liền tới đây, cũng không gọi ta một tiếng, ngốc tử đâu, lại chạy đi đâu chơi rồi. Mộc Phong, ngươi không biết trong nhà hiện tại náo nhiệt thế nào đâu. Buổi sáng không có người làm cơm, Lục Hân nói Trần Phương, Trần Phương nói dựa vào cái gì hắn phải làm. Cuối cùng vẫn là A Mỗ với Đường Cúc làm cơm sáng, không ngon bằng một góc ngươi làm, có rất nhiều góc chưa chín, đáy nồi thì cháy. "

Tống Vân Tích nói lời này lập tức bị Đường An Quý liếc nhẹ một cái, hắn bất đắc dĩ mở miệng nói:

" Em không hỗ trợ còn chưa tính, lại còn có hứng gây hoạ, có ai làm con dâu như vậy sao?"

Mộc Phong nghe Tống Vân Tích nói chỉ cười cười không nói gì. Y nếu đã dọn ra ngoài thì tất nhiên cùng cái nhà kia không còn quan hệ, cũng không khả năng làm mất việc đó nữa.

Tống Vân Tích bị Đường An Quý trừng một chút cũng không sợ, cũng không giận. Người khác đều cho rằng Đường An Quý coi trọng dung mạo, gia thế hắn, chỉ có hắn biết Đường An Quý yêu hắn sâu đậm. Hắn cũng không chỉ xem náo nhiệt, nhìn cái nhà đã không còn Mộc Phong làm việc trở nên lộn xộn, giúp hắn thở ra cơn giận kìm nén đã lâu.

Tống Vân Tích làm mặt quỷ với Đường An Quý:

"Ta nếu đi giúp cũng chỉ làm trở ngại. Ta đây rất cao hứng, bọn họ đuổi Mộc Phong đi rồi ai sẽ làm hết những công việc kia, ngươi không biết ngày thường bọn họ khi dễ ngốc tử với Mộc Phong thế nào đâu. A Cha, A Mỗ ngươi chưa bao giờ nói giúp Mộc Phong, về sau hai thân già bọn họ khẳng định còn ăn khổ nhiều, hai anh dâu kia đều không phải đèn cạn dầu. Nào giống Mộc Phong của chúng ta, vừa thành thật lại có khả năng, đốt đèn lồng cũng khó tìm."

Đường An Quý nghe Tống Vân Tích nói mà có chút ngơ ngác. Nói tóm lại là Vân Tích coi trọng Mộc Phong sao, hắn thật ra chỉ là người ngoài. Chuyện này không được, dù chỉ manh nha nhưng cũng phải ép xuống.

Thời điểm hắn định phản bác lại nghe thấy giọng tam ca: "Vân Tích, Mộc Phong nhà ta từ khi nào lại thành của nhà ngươi rồi, chuyện này phải nói rõ ràng nha."

Tống Vân Tích nhìn người đang đi tới, lần đầu tiên hắn phát hiện kỳ thật Đường An Văn một chút cũng không kém hơn Đường An Quý, gương mặt Đường An Văn và Đường An Quý rất giống nhau, chỉ là nhu hòa hơn một ít, nụ cười mỹ lệ kia làm người ta loá mắt. Dung mạo Đường An Quý anh khí hơn một ít. Bất quá Đường An Văn lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn, giống một con hồ ly mỹ lệ giảo hoạt.

Tống Vân Tích nhịn không được liền duỗi tay niết mặt Đường An Văn. Rõ ràng ngày hôm qua ngốc tử còn cười vô cùng đơn thuần đáng yêu, như thế nào một ngày không thấy, nụ cười này lại thay đổi, thấy thế nào cũng rất câu nhân.

Đường An Văn nhìn bàn tay đang bẹo má mình, mặt tối sầm nói buông tay.

Ngữ khí hơi có chút khí thế, Tống Vân Tích lại không sợ, bất quá hắn vẫn buông tay, rung đùi đắc ý nói:

"Một chút cũng không đáng yêu, quả nhiên vẫn là ngốc tử đáng yêu hơn, bất quá xúc cảm vẫn như cũ, Mộc Phong ngươi thật có phúc ha ha."

Nghe được lời này, mặt Đường An Văn trực tiếp đen sì, Đường An Quý sao lại coi trọng gia hoả Tống Vân Tích này, nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc, cái gì cũng nói được.

Mộc Phong bị Tống Vân Tích nói đến nỗi đỏ cả mặt.

Đường An Quý nhìn tức phụ nhà mình ngay trước mặt hắn, trắng trợn táo bạo ăn đậu hủ ca hắn, mặt quả là đen hơn than.

"Vân Tích, trời không còn sớm, chúng ta xuất phát sớm, em còn phải đi khám đại phu nữa. Tam ca xem có cần gì thì nói cho bọn đệ biết, hôm nay đệ đi trấn trên sẽ mua luôn."

Tống Vân Tích vừa nghe cũng nhận bản thân hôm nay chỉ lo cao hứng, lại quên mất chính sự.

Tống Vân Tích lập tức mở miệng nói:

"Đúng đúng, Mộc Phong các ngươi nếu muốn mua cái gì thì nói chúng ta, ngày mai ta sẽ mang về. Có chút đồ nếu nhà ta còn dư cũng có thể lấy về dùng tạm. Đường An Văn ngươi cũng không thể ghét bỏ, đây là tấm lòng của ta đó."

Tống Vân Tích vừa nói xong liền trừng mắt nhìn Đường An Văn, rất có khí thế nếu Đường An Văn dám nói một câu không cần, liền lập tức nhào vô.

Đường An Văn cảm giác được người này không tồi, hắn cũng không khách khí nữa Hắn tin tưởng bản thân có thể hồi báo Tống Vân Tích. Hiện tại bọn họ tạm thời cực khổ, đúng là cần trợ giúp. Đường An Văn cũng không biết chuẩn bị cái gì, này là sở trường của Mộc Phong, hắn tự nhiên đem ánh mắt chuyển hướng lên người Mộc Phong.

Mộc Phong cảm giác được Đường An Văn nhìn mình, hắn gật đầu nói: "Cảm, cảm ơn ngươi, Vân, Vân Tích, chính, chính là, nồi, nồi nồi chén, gáo bồn."

Tống Vân Tích nghe xong gật đầu bày tỏ đã rõ. Hắn chuẩn bị về nhà nhìn thử, đến lúc đó đều dọn chút về là được.

Thấy Tống Vân Tích nói xong, Đường An Quý lập tức nói:

"Tam ca chúng ta lên trấn đây."

Hắn sợ lại chờ Tống Vân Tích liền tìm thêm chuyện, đến lúc đó không biết khi nào mới có thể xuất phát.

Đường An Văn thấy hai người phải đi, hắn mở miệng nói: "Các ngươi đi đường cẩn thận chút, ta cảm thấy lần này rất có thể là thật, ngày hôm qua phản ứng của đệ sao giống y đúc bộ dáng Mộc Phong khi mang thai."

Hai người nghe Đường An Văn nói, biểu tình rõ ràng rất cao hứng. Bọn họ thành hôn đã nhiều năm, lại mãi chưa có con, nếu là lần này thực sự có thì phải báo đáp tam ca thật hậu hĩnh.

Mộc Phong, Đường An Văn nhìn theo hai người rời đi. Bọn họ đều biết nếu Tống Vân Tích thật sự hoài thai thì sẽ không ở Đường Gia Thôn nữa. Kể cả Đường An Quý muốn ở, người nhà Tống Vân Tích cũng không đáp ứng.

Mộc Phong đi dọn dẹp phía sau vườn, Đường An Văn cũng không nghỉ ngơi. Hắn và Đường Đậu cùng nhau nhổ sạch cỏ trong sân, lại đem vụn bùn vương vãi trong sân dồn vào đống bùn góc sân. Đường Quả lúc này đã biến thành bức tượng đất di động. Mặt nhỏ, tay nhỏ dính đầy bùn đất.

Đường An Văn nhìn sơ qua đã không còn việc gì liền mang theo hai đứa nhỏ tra xét tình hình chung quanh. Ngốc tử đã rất nhiều năm không ra đây, bên này biến hóa cũng rất lớn. Hắn muốn xem xét cẩn thận nơi bọn họ sẽ sống sau này một phen.

Đường An Văn chỉ mang hai đứa nhỏ ra dòng suối rửa tay, giúp tiểu Đường Quả rửa sạch sẽ khuôn mặt nhỏ.

Chờ Đường An Văn mang hai đứa nhỏ trở về, liền thấy Mộc Phong mang theo một đám người ở trong sân. Trộn bùn, thêm nước, dọn đá, còn có người đem cỏ tranh cùng cỏ lau cột vào đầu cây gậy trúc để quét bụi. Một đám người làm đến khí thế ngất trời.

Có người ngẩng đầu thấy Đường An Văn đều lộ ra nụ cười thiện ý, thường thường còn trêu ghẹo một câu, nói Đường An Văn có phúc khí. Dù choáng váng cũng có thể cưới được tức phụ có khả năng như thế. Chỉ cần có Mộc Phong, tin tưởng một nhà bọn họ rất nhanh sẽ được sống ngày lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com