Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi


Cơn đau nhức nhối trong cơ thể nàng dần dần tiêu tan, không biết qua bao lâu, ý thức của Tiểu Yêu dần dần trở lại, nàng cố gắng cử động cơ thể nhưng không có phản ứng.

Hình ảnh Tương Liễu biến thành máu đen trong tay vẫn còn lởn vởn trong đầu Tiểu Yêu, đâu đó trong lòng, cơn đau lại bắt đầu nhói lên.

"Tương Liễu."
"Tương Liễu!"
"Huynh ở đâu? Ta tới đây tìm huynh."

Tiểu Yêu ở trong biển ý thức không ngừng kêu gào, hồi lâu không có phản ứng.

Khoan

Nếu thực sự đã chết, làm sao nỗi đau trong lòng lại chân thực đến thế?

Tiểu Yêu ngơ ngác nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, mơ hồ cảm thấy thể xác và tinh thần của nàng lúc này có một chút vi diệu.

Chẳng lẽ là Cảnh đã cứu mình?

Tiểu Yêu sửng sốt một lát, lập tức ném suy nghĩ đó đi.

Tiểu Yêu vẫn luôn tự tin vào kỹ năng độc dược của mình, bất kể độc tính hay liều lượng của thuốc, nàng đều không có cơ hội sống sót.

Trừ khi......

Tiểu Yêu dừng lại một chút, thầm cười nhạo sự thất thường của nàng. Trên thế giới này người duy nhất có thể cứu được nàng đã chết từ lâu dưới ngàn mũi tên rồi, nàng rõ ràng chính mắt chứng kiến còn hy vọng cái gì.

Tiểu Yêu đang tự giễu nghĩ, bỗng nhiên nàng nhận thấy giường chìm xuống, hình như có người đang đến gần nàng.

Những mối nguy hiểm không rõ thường đáng sợ hơn, Tiểu Yêu cố gắng giơ tay lên để chặn sự đụng chạm , nhưng đáng tiếc lại thất bại.

Xúc giác và thính giác của Tiểu Yêu đã hồi phục nhưng nàng vẫn không thể mở mắt, mở miệng hay cử động cơ thể.

Tiểu Yêu trong lòng thở dài một hơi, than thở bản thân hiện tại thật sự giống như những gì Tương Liễu nói trước đây, một "trứng rắn" ai cũng có thể ăn được.

Vì không thể tự bảo vệ mình nên Tiểu Yêu chỉ đơn giản là từ bỏ vùng vẫy, trong lòng nàng trở nên tò mò, mục đích của người này là gì và hắn muốn làm gì.

Cằm của Tiểu Yêu đột nhiên bị nhéo, đầu hơi nghiêng sang một bên, điều chỉnh góc độ, sau đó đột nhiên cảm thấy môi mình mát lạnh.

! ! !

Tiểu Yêu trong lòng kinh hãi, ngây người tại chỗ một lúc, đương nhiên, dù có choáng váng hay không, Tiểu Yêu vẫn bất động, nhìn từ bên ngoài cũng không có gì khác biệt.

Tiểu Yêu chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã nhanh chóng cạy môi của Tiểu Yêu ra, ngay sau đó, một chất lỏng ấm áp có mùi như máu được đưa vào miệng Tiểu Yêu.

Vừa nếm được vị máu, Tiểu Yêu theo bản năng cau mày, tự hỏi tần suất gần đây tiếp xúc với máu của mình có quá cao hay không, sau đó nàng chợt nhận ra điều gì đó, đầu óc Tiểu Yêu đột nhiên trống rỗng.

Người đàn ông dừng lại, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Tiểu Yêu.

"Cô có khó chịu không?"

Giọng nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc và mọi thứ nàng cảm nhận được trước mắt khiến nhịp tim của Tiểu Yêu ngừng đập trong giây lát.

Đúng lúc này, tiếng "ding chuông, leng keng" từ xa truyền đến, càng lúc càng gần.

Đầu ngón tay vuốt ve lông mày của Tiểu Yêu dừng lại một chút,
Tương Liễu liếc nhìn cánh cửa sò sắp đóng lại, hắn buông Tiểu Yêu ra , động tác uyển chuyển như một cơn gió thổi qua không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tiểu Yêu không muốn Tương Liễu rời đi, nhưng nàng không thể phát ra âm thanh nào cả.

Tiếng chuông càng lúc càng lớn, khiến năm giác quan của Tiểu Yêu ngày càng rõ ràng, cuối cùng, tiếng chuông biến mất khi Tiểu Yêu đến gần.
------------------------------------

Cổ tay của Tiểu Yêu được nhẹ nhàng đặp vào, nơi đầu ngón tay đặt vào là vị trí để chẩn đoán mạch đập.

Tiểu Yêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra người này đối với nàng không có ác ý gì.

"Hả?" Một giọng nữ có chút bối rối vang lên.

"Cô ấy sao vậy!" Bên ngoài truyền đến một giọng nam lo lắng, đó là giọng của Nhục Thu .

Khi Nhục Thu đến gần hơn, không khí dần tràn ngập mùi thảo mộc nồng nặc.

"Không sao đâu." Phó Linh bình tĩnh lại, kiểm tra mạch đập lần nữa, hơi cau mày.

Tim của người này vừa rồi rõ ràng đã có dấu hiệu tử vong, làm sao chỉ trong thời gian ngắn lại có thể khôi phục đến mức độ như vậy?
Nó có thể là...

Nhục Thu nhìn Phó Linh, sắc mặt không ổn, càng cảm thấy bất an, hắn vô thức nói với giọng điệu nghiêm túc hơn: "Tiểu Yêu xảy ra chuyện gì vậy? Hãy nói cho tôi biết sự thật đi."

Phó Linh nghĩ ra một lời giải thích hợp lý và bình tĩnh lại, "Tôi đã nói với anh rồi, cô ấy không sao cả." Sau đó cô giơ tay ấn vào mấy huyệt đạo của Tiểu Yêu.

Nhục Thu rõ ràng không tin những gì Phó Linh nói, anh đặt bát thuốc trong tay xuống và bước tới kiểm tra vết thương của Tiểu Yêu, trong chớp mắt, anh thấy Tiểu Yêu từ từ mở mắt.

Nhục Thu sửng sốt một lúc, sau đó hắn mới nhận ra mình đang làm gì, trong mắt đầy vẻ khó tin, "Tiểu Yêu!" Nhục Thu kêu lên, hắn nhanh chóng lao tới giường của Tiểu Yêu.

"Cô có ổn không?"

Tiểu Yêu vô tình lắng nghe câu chuyện một lúc, cũng đã đoán được đại khái mình đang ở đâu, lúc này cô đột nhiên mở mắt ra, lại nhìn thấy Nhục Thu, suy nghĩ của nàng quay cuồng vạn phương, nhưng nàng không thể ngờ xoay đi xoay lại nàng lại quay về đây.

Nhục Thu thấy Tiểu Yêu vừa tỉnh khỏi hôn mê cứ nhìn mình, lo lắng Tiểu Yêu ý thức bị tổn hại nên lại gọi: "Tiểu Yêu?"

Tiểu Yêu tỉnh táo lại, theo bản năng quan sát tìm kiếm trong nhà trúc một lượt, sau đó sắc mặt hơi tối sầm, quay sang mỉm cười an ủi Nhục Thu.

"Tôi ổn."

"Không sao, không sao." Nhục Thu thở dài nhẹ nhõm sau khi trong tình trạng lo lắng kéo dài, sau đó đổi sang vẻ mặt thoải mái, phàn nàn với Tiểu Yêu: "Cô không biết, khi tôi tìm thấy cô, người thì đầy máu, tôi sợ đến mức tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực ".

"Ta đã làm huynh lo lắng." Tiểu Yêu cảm ơn cảm ơn Nhục Thu , quay lại nhìn Phó Linh, người đã ngồi ở một bên, liếc nhìn Nhục Thu hỏi , "Đây là ai?"

"Đây là cháu gái của Vu Vương..." Đang nói, giọng điệu của Nhục Thu hơi ấp úng, sau đó hắn nhận ra mình đang làm gì, hắn đứng dậy và cung kính cúi chào Phó Linh, "Cảm ơn vì đã giúp đỡ Tiểu Yêu . Tôi có thể hỏi tên cô được không?"

Phó Linh mỉm cười nhẹ và nhận đáp lễ từ Nhục Thu, sau đó quay sang Tiểu Yêu và nói: "Tôi tên Phó Linh."

Tiểu Yêu cũng muốn nói lời cảm ơn, nhưng vừa ngồi dậy liền ho khan.

Nhục Thu nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô.

Phó Linh rót cho Tiểu Yêu một cốc nước, bước nhanh đến bên giường, cẩn thận cho Tiểu Yêu uống.

Sau khi Tiểu Yêu ngừng ho, Nhục Thu cau mày nhìn Tiểu Yêu một lúc, bỗng nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó, đứng dậy cầm bát thuốc vừa đặt sang một bên, hỏi Phó Linh:

"Tiểu Yêu có cần uống thuốc này không?" Nên uống sớm không thuốc lại trở lạnh"

Phó Linh liếc nhìn Tiểu Yêu và lắc đầu với Nhục Thu : "Thuốc này có tác dụng tạm thời bảo vệ tim và mạch, nhưng tác dụng quá mạnh. Hiện tại tình trạng của cô nương Tây Lăng đã khá hơn, nó không còn phù hợp với cô ấy nữa."

Đôi mắt Tiểu Yêu lóe lên, sau đó nàng cụp mắt xuống, im lặng.

Nhưng loại thuốc này rõ ràng vừa rồi là để nấu, mới có hai phần tư canh giờ, tại sao giờ lại không thích hợp?

Trong mắt Nhục Thu có chút nghi ngờ, nhưng anh không hiểu y học, chính Phó Linh đã khiến Tiểu Yêu tỉnh lại, Nhục Thu trong lòng cảm kích, thấy Tiểu Yêu không phản đối nên cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Nhưng Nhục Thu vẫn lo lắng cho Tiểu Yêu, nghĩ đến vết thương nghiêm trọng không thể giải thích được của Tiểu Yêu, Nhục Thu cau mày, trầm giọng hỏi Tiểu Yêu:

"Tiểu Yêu, lúc cô ra ngoài rõ ràng là ổn. Tại sao cô lại đột nhiên nôn ra máu? "

Tiểu Yêu nhớ lại cảnh mình uống thuốc độc và nôn ra máu cho đến chết, cô im lặng một cách hiếm có.

Nhìn thấy hành vi của Tiểu Yêu, Phó Linh chủ động giúp đỡ Tiểu Yêu nói:

"Có thể là do trong lòng tức giận đột ngột và kinh mạch rối loạn. Căn bệnh này nói nghiêm trọng cũng không hẳn nghiêm trọng, không nghiêm trọng cũng không hẳn là không nghiêm trọng. Không có cách nào để biết chắc chắn."

"Ồ, đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Yêu lặp lại nhiều lần.

"Là như vậy." Nhục Thu vẻ mặt không thể tin phải đồng ý.

Cùng lúc đó, trong lòng Tiểu Yêu lại có một nghi vấn khác, nhịn không được hỏi Nhục Thu : "Sau khi ta bất tỉnh, huynh tìm được ta như thế nào?"

Vẻ mặt của Nhục Thu hơi cứng lại khi nghe điều này: "Tôi nhìn thấy Viên Viên bay trở lại, nhưng cô lại không có động tĩnh nào trong một thời gian dài, vì vậy tôi ra ngoài tìm . Cuối cùng khi tôi tìm thấy, cô đã bất tỉnh cho nên ta tạm thời mang cô trở về nhà trúc."

"Về phần chuyện trước đó..." Nhục Thu mím môi nhìn Phó Linh, "Có lẽ Phó Linh cô nương sẽ rõ ràng hơn."

Tiểu Yêu nhìn Phó Linh theo ánh mắt của Nhục Thu , tò mò hỏi: " Phó Linh cô nương, cô có thể kể chuyện cho tôi nghe được không?"

Phó Linh ban đầu không có phản ứng gì nhiều, nhưng khi nhận thấy Tiểu Yêu đang nhìn sang, cô ấy chậm rãi nói: "Tôi đang ngủ trưa trong rừng, đột nhiên ngửi thấy mùi máu, nên tôi muốn xem chuyện gì đang xảy ra."

Tiểu Yêu đột nhiên nói: "Vậy là cô tìm được ta?"

"Đúng vậy." Phó Linh tiếp tục: "Lúc đó cô đã bất tỉnh và nôn ra máu. Tôi đã kiểm tra mạch máu của cô. Tôi muốn cẩn thận phân biệt mùi máu để giúp suy ra mức độ vết thương..."

Phó Linh vừa nói lời này, liền dừng lại, nhìn thẳng vào Nhục Thu .

Nhục Thu đang chăm chú nhìn Phó Linh, cẩn thận lắng nghe, nhìn Phó Linh một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức ngoảnh mắt đi với lương tâm áy náy.

Tiểu Yêu liếc nhìn Phó Linh, rồi nhìn Nhục Thu , nhướng mày và hỏi Nhục Thu , không khỏi ngờ ngợ nói: "Nhục Thu , hãy nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra sau đó?"

"Sau này... Khi đến nơi, tôi thấy cô nôn ra máu và bất tỉnh ở đó. Trong lúc hoảng sợ... Tôi đã hiểu nhầm Phó Linh cô nương." Nói xong, hắn lập tức đứng dậy và nghiêm trang tạ lỗi với Phó Linh.

"Nếu lời nói của tôi trước đây xúc phạm đến cô nương, tôi xin chân thành tạ lỗi, hy vọng cô nương sẽ tha thứ cho tôi!"

Phó Linh trong mắt nhìn Nhục Thu cuối cùng cũng có một tia ấm áp, "Được rồi, chuyện này chúng ta kết thúc đi."

Nhục Thu nghe được lời này mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô nương đã thông cảm, chắc chắn sẽ không có lần sau."

Phó Linh lại nhìn Tiểu Yêu: "Cô nương Tây Lăng..."

Tiểu Yêu nói: "cô cùng Nhục Thu giống nhau, cứ gọi ta là Tiểu Yêu."

Phó Linh mỉm cười nói: "Được rồi, Tiểu Yêu, cô vừa mới khỏi bệnh nặng, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi sẽ đi thông báo cho ông nội và những người khác trước."

Tiểu Yêu hỏi: "Vu Vương và những người khác cũng biết à?"

Phó Linh gật đầu, "Vừa rồi khi Nhục Thu Tướng Quân đang xác minh danh tính của tôi, anh ấy đã gọi họ tới."

Nghe được những lời đó, nụ cười vừa thoáng qua trên mặt Nhục Thu lại lộ ra một vết nứt khác.

Tiểu Yêu có chút xin lỗi nói: "Lần này thật sự làm phiền mọi người."

Phó Linh lắc đầu: "Cô là khách quý của toàn bộ gia tộc Cửu Lê chúng ta, cô không cần khách khí như vậy."

Lại là bởi vì cha mình nên được ưu ái sao? Tiểu Yêu sửng sốt một chút, hướng Phó Linh khẽ gật đầu.

Cơ thể của Tiểu Yêu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Phó Linh yêu cầu cô nghỉ ngơi, Tiểu Yêu ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, im lặng nghĩ về lần cuối cùng cô và Cảnh ở cùng nhau trong thế giới đó, ngọn núi xác chết, biển máu, và bầu trời tuyết rơi đó.

Nghĩ đến quang cảnh thân thể Tương Liễu ngâm trong máu và tuyết, không còn dấu vết của sự sống.

Tiểu Yêu cụp mắt xuống, hô hấp trở nên gấp gáp.

Ít nhất trên thế giới này anh vẫn còn ở đó phải không?

"Thật tốt là anh vẫn còn ở đó, thật tốt là anh vẫn ở đó."

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Yêu lập tức vui mừng, vẻ mặt mềm mại đến mức không thể nhìn ra được.

Không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì, đã quay lại hay...

Buổi tối, Phó Linh mang thuốc và thức ăn đến.

Tiểu Yêu chậm rãi chống người ngồi dậy.

Phó Linh liếc nhìn khuôn mặt hốc hác của Tiểu Yêu, giơ tay sờ trán Tiểu Yêu: "Vẫn còn hơi nóng."

Tiểu Yêu nói: "Không sao đâu, đêm nay cô cứ nghỉ đi, ngày mai sẽ ổn thôi."

"Ừm, nhưng cô vẫn sẽ đau." Phó Linh nói xong, đột nhiên kinh ngạc nhìn Tiểu Yêu: "Cô biết y thuật sao?"

"Nói chính xác hơn là độc dược."

Phó Linh đưa đồ ăn cho Tiểu Yêu, cười nói: "Thật trùng hợp, sở thích lớn nhất của tôi là chơi độc dược."

"Thật sự!" Tiểu Yêu trong mắt lấp lánh hồi lâu, sau đó nàng nghĩ đến Cửu Lê "chuyên môn", trong nháy mắt liền hiểu ra.

Tiểu Yêu nhận lấy bát cháo, nhìn Phó Linh thở dài: "Tôi chưa từng gặp người nào có cùng sở thích với nghệ thuật độc dược như cô."

Một nụ cười vui vẻ xuất hiện trên khóe miệng Phó Linh.

Tiểu Yêu dùng thìa múc một ngụm cháo, cho vào miệng nếm thử.

"Nó ngon quá! cô cũng làm món này à?"

Phó Linh lắc đầu: "Là Nhục Thu tướng quân đã làm ."

Tiểu Yêu suýt chút nữa nghẹn một ngụm cháo, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống, "Huynh ấy cũng biết nấu ăn?! Tôi không thể ngờ."

Tiểu Yêu thở dài, uống hết cháo rồi uống một ít thuốc.
Phó Linh vẫn ngồi ở một bên, im lặng nhìn Tiểu Yêu, nhưng lại do dự mấy lần.

Tiểu Yêu nhận thấy vẻ mặt của Phó Linh có gì đó không ổn, "Sao vậy?"

"Không sao đâu." Phó Linh cười đứng lên, thu bát đũa lại, nói:

"Trước tiên cô phải chăm sóc tốt sức khỏe của mình, sau này nói chuyện cũng không muộn."

"Ừm."

Tiểu Yêu nhìn Phó Linh đi ra ngoài, sự nghi ngờ của cô không hề giảm bớt mà ngày càng tăng lên, nhìn vào xà nhà trên mái nhà, Tiểu Yêu cau mày và nghĩ về những gì Phó Linh còn chưa nói, và cảm thấy đầu óc cô đầy bùn.

" không muốn nghĩ nữa, tôi đau đầu quá." Tiểu Yêu tức giận nằm xuống, "Ngủ đi!"

Tâm trạng của Tiểu Yêu dao động rất lớn trong khoảng thời gian ngắn, vừa nhắm mắt lại, một cảm giác kiệt sức cực lớn đột nhiên tràn vào Tiểu Yêu.

Ý thức của Tiểu Yêu nhanh chóng mơ hồ, cô ngủ thiếp đi.

Ánh trăng như nước, trong đêm tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng ếch nhái kêu.

Cửa sổ tre mở ra một khe nhỏ, phát ra âm thanh rất nhỏ, Tiểu Yêu đang ngủ say, trong giấc ngủ cô nghe thấy có động tĩnh, ý thức dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Tiểu Yêu vừa tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân đau nhức, Tiểu Yêu nhịn không được ho khan vài tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Khi chìm vào giấc ngủ, cô sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Tương Liễu nhẹ nhàng đi tới, đi đến bên giường ngồi xuống.
Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi trắng bệch của Tiểu Yêu hồi lâu, trong mắt Tương Liễu gợn sóng, hắn giơ tay tập hợp linh lực trong cơ thể, chậm rãi chuyển giao cho Tiểu Yêu.

Trong mơ hồ, Tiểu Yêu cảm giác được, vốn dĩ cơn đau lan khắp toàn thân đang biến mất với tốc độ kinh người, toàn thân giống như một nụ mới nảy mầm, không ngừng hấp thu năng lượng ôn hòa từ thế giới bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, linh lực Tương Liễu thu thập được cuối cùng cũng cạn kiệt.

Dùng Linh lực mạnh liên tục trong thời gian ngắn khiến cơ thể Tương Liễu gần như kiệt sức. Tương Liễu khẽ cau mày, vịn vào thành giường, cố gắng ổn định thân hình có phần run rẩy của mình.

Nhìn Tiểu Yêu đang dần hồng hào lên, Tương Liễu cau mày thả lỏng, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ.

Lúc này Tiểu Yêu mới cảm thấy toàn thân thoải mái, nàng trở người khá nhàn nhã, đầu ngón tay vừa vặn chạm vào một mảnh vải mịn màng khác thường, lạnh như băng, rất thoải mái và quen thuộc, cảm giác chạm vào khác hoàn toàn mọi thứ ở đây.
"Ừm?"

Một linh cảm kỳ lạ chợt ập đến trong lòng , lông mi Tiểu Yêu run lên, nàng mở mắt nửa tỉnh nửa mơ, một bóng người đột nhiên đập vào mắt Tiểu Yêu.

"!!!" Tiểu Yêu nhất thời sợ hãi thở dốc, tim đập thình thịch, theo bản năng ngả người ra sau, sau đó, ánh mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối, Tiểu Yêu nhìn kỹ hơn.

Tương Liễu mặc đồ trắng tinh, không tì vết, nổi bật trong đêm tối, chỉ cần nhìn hắn một cái cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Vẻ mặt Tương Liễu vẫn như cũ, vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm Tiểu Yêu: "Cô có muốn tỉnh lại không?"

Đồng tử của Tiểu Yêu giãn ra, cổ họng khô khốc, ánh mắt không tự chủ mà đảo quanh thân thể Tương Liễu.

Quần áo của hắn trắng tinh, trên má hay trên người đều không có vết máu.

Đó là Tương Liễu còn sống!

Trong lòng vui mừng như lấy lại được thứ gì đó dâng trào, Tiểu Yêu chậm rãi đứng dậy, ngập ngừng đưa tay ra, cẩn thận chạm vào lông mày Tương Liễu.

Nụ cười trong mắt Tương Liễu dần dần nhạt đi, hắn cụp mắt xuống, cảm nhận đầu ngón tay Tiểu Yêu lướt nhẹ trên lông mày mình.

Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn Tương Liễu trước mặt.

Con người của hắn lúc này dần dần trùng lặp với con người của ngày hôm đó, nằm trong một núi xác chết và một biển máu, máu chảy khắp nơi trên cơ thể.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, chạm vào vạt áo đang quyện vào nhau của họ.

Cảm xúc trong vẻ mặt Tương Liễu dần dần che khuất vẻ bối rối, ánh sáng và bóng tối trong mắt hắn nhìn Tiểu Yêu rất phức tạp và khó phân biệt.

"Có vẻ như ông trời cũng đã ưu ái ta rồi."

Từ trong đôi mắt đầy sương mù của Tiểu Yêu, Tương Liễu có thể thực sự cảm nhận được hai cảm xúc hoàn toàn đối lập này đang đan xen chặt chẽ với nhau.

Không biết từ lúc nào trái tim cô bắt đầu đập mạnh, Tương Liễu không khỏi nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu giật mình, trong khoảnh khắc, niềm vui sướng mà cô đã đánh mất và trong lòng lập tức át đi nỗi đau của cái chết thành hai cái riêng biệt.

Bất kể là quá khứ hay tương lai, hiện tại là điều duy nhất Tiểu Yêu có thể kiểm soát.

Họ thực sự yêu nhau!

Khóe môi Tiểu Yêu hơi cong, trong mắt tràn đầy ý cười.

Trong tâm trí Tiểu Yêu hiện tại không còn những suy nghĩ xao lãng, vướng mắc, chỉ còn lại niềm hạnh phúc thuần khiết nhất.

Ít nhất tại thời điểm này, họ đang yêu nhau.

Thế là đủ rồi.

Tiểu Yêu cười duyên dáng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhào vào trong ngực Tương Liễu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com