Chap 16: Tsukinami.
Trong căn phòng tối đen u buồn, mưa bên ngoài từng giọt rơi tí tách, mùi hơi đất bốc lên hoà vào với mùi hương từ những bông hoa ngoài khu vườn tráng lệ, đó có lẽ không phải là sự kết hợp hoàn hảo nhất cho đêm nay. Không khí tươi mát thường ngày ở dinh thự Mukami, tiếng cười nói của bốn người anh em cùng vị khách mới nay không còn ai nghe thấy.
Ta có thể nghe thấy tiếng thở đều của những chàng trai Sakamaki, thi thoảng vết thương dần lành lại của nhà Mukami khiến họ rên nhẹ trong họng. Kou ngồi bên giường Ruki thiu thiu ngủ. Mùi máu vẫn còn thoang thoảng trong không gian dinh thự rộng lớn, Yui đang nằm trên giường của Rosalina mà nghỉ ngơi. Mặc cho cô nài nỉ bao nhiêu lần, Rosalina vẫn là ngồi canh cho cô bạn yêu quý yên giấc.
Rosalina ngồi bên giường, ánh trăng rọi vào làm ánh lên mái tóc màu tím nhung, sự xinh đẹp ấy bị vẻ mệt mỏi làm giảm đi nhiều phần. Cô đưa ánh mắt nhìn ra hư không, không rõ rằng đang nghĩ gì, ta chỉ biết được cảm xúc của Rosalina hiện tại lạ thay chính là đau buồn.
Ngồi một lúc, Rosalina chuyển ánh nhìn sang cô bạn thuở nhỏ đang ngon giấc trong nệm ấm chăn êm, bên trong bỗng cảm thấy có chút ấm áp. Rosalina đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vàng nhạt của Yui rồi đứng dậy. Chiếc váy vải nhung màu đen tuyền chuyển động nhẹ nhàng theo từng bước chân của Rosalina ra đến cửa phòng. Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, Yui trên giường trở người, đôi mắt cô còn mơ ngủ không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ lờ mờ nhìn thấy một màu tím dần mờ đi.
Một cảm giác khó tả nhóm lên bên trong lòng Yui, cô muốn nắm giữ lấy màu tím ấy, cô sợ rằng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy màu sắc đẹp đẽ ấy. Nhưng rồi Yui lại cuộn mình vào chăn, một ngày đầy biến động đã khiến cho cô gái nhỏ kiệt sức.
Rosalina chỉ định bụng xuống bếp tìm nước uống, thật ra cũng không cần thiết, chỉ là cô có cảm giác muốn rời phòng.
- Mình cần phải đi..
Quyết định chỉ đi lấy nước rồi quay lại ngay với Yui nhưng bước chân cô dừng lại ở bức tranh tại sảnh chính. Vì sao cô chưa từng để ý đến bức tranh này nhỉ? Một người đàn ông với mái tóc dài màu bạc, đôi ngươi màu vàng kim sắc bén là điểm làm nổi bật khuôn mặt đã có tuổi. Tuy rằng người này trông đã ngoài tứ tuần, nhưng ta vẫn có thể nhận thấy nhan sắc này thực không tầm thường.
Rosalina tiến đến một bước nữa để nhìn rõ hơn người đàn ông trong bức ảnh, bỗng người cô run lên như có dòng điện chạy qua. Cô biết người đàn ông này, ông ấy là...
- Karlheinz...?
Trong một nháy mắt, trong bức tranh không chỉ có một người đàn ông mà Rosalina gọi là Karlheinz ấy, bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh ông là hai chàng trai trông vô cùng quen thuộc.
Rosalina bỗng nhận ra sự bất thường, cô ngay lập tức quay lại phía sau và bóng tối lao đến một cách chóng mặt bao trùm lấy cô.
...
Ánh sáng mặt trời le lói qua khung cửa sổ vẫn đang lấm tấm hạt mưa chiếu vào khiến Yui mệt mỏi mở mắt. Yui ngồi dậy, phản ứng đầu tiên của cô là tìm người bạn của mình. Chiếc váy màu trắng Rosalina cho cô mượn ôm vừa lấy cơ thể gầy nhỏ của Yui, vừa mở cửa phòng, Yui đã nghe thêm những âm thanh đổ vỡ. Vì vẫn còn ám ảnh khung cảnh tối hôm qua, không chịu được mà Yui chân run rẩy và ngồi bệt xuống sàn, để cho cánh cửa mở toang trước mặt.
Cô có thể nghe được những tiếng quát tháo của các chàng trai bên dưới sảnh chính.
- Mẹ kiếp! Ta điên mất! Điên mất! Điên mất!! Em ấy đâu? Rosalina đâu rồi?!
Không thể nghe ra được giọng của ai ra giọng ai, chỉ có thể nhận thấy tất cả bọn họ đều đang giận dữ phát cuồng.
Ruki ngồi trên chiếc ghế sofa mà thẫn thờ, anh và Reiji giống nhau, đều như người mất hồn, hai tay không tự chủ mà đan siết chặt vào nhau. Lại một cảnh hỗn loạn, dường như không ai có thể khiến cho gian phòng này hạ nhiệt.
Yui khó khăn đứng dậy trên đôi chân đang mềm nhũn ra, cô men theo bức tường mà xuống đại sảnh. Khi vừa xuống đến nơi, nhìn thấy mười con người trước mắt chỉ đang toả ra sát khí, cảm giác buồn nôn lại dâng lên đến cổ họng, nếu Yui không ngăn lại có lẽ cô đã nôn tại đây.
Vừa nhìn thấy cô, những anh chàng dễ mất bình tĩnh như Ayato, Kanato hay Kou liền không kìm được mà tiến đến.
- Tối hôm qua, em ấy đã ở chung phòng với cô, có đúng là như vậy không?
- Đ-đúng...
- Em ấy đâu rồi?
- Tôi xin lỗi, tôi không...
- Cô đã ở chung phòng với Rosalina, ít nhất cô phải biết em ấy rời đi khi nào và đi đâu?!
Yui cảm thấy bị ngợp, áp lực to lớn khiến cho cô muốn ngất đi. Laito vòng tay giữ lấy Yui cho dựa vào người mình.
- Nào, ra kia ngồi rồi chúng ta nói chuyện. Các anh sẽ chẳng có tí thông tin nào nếu cô ta ngất đi đâu.
Hành động của Laito dù không phải xuất phát từ thiện ý, nhưng Yui cũng nhẹ giọng cảm ơn anh vì đã giúp cô giải vây. Laito nhếch mép cười, nhưng đôi mắt anh lạnh băng, làm cho cô gái nhỏ ngồi sụp xuống bộ sofa mà tay chân không ngừng run rẩy.
Reiji một lần nữa ngồi đối diện cô cũng trên một bộ sofa. Chỉ khác rằng lần này cô không có trà để dùng, trước mặt là hai người nghiêm nghị chứ không phải chỉ một người như tối hôm trước và bao quanh cô là áp lực đến từ tám ma cà rồng.
Ruki mất bình tĩnh và kiên nhẫn mà lên tiếng trước, thay vì đứng sau và xem xét tình hình như mọi khi. Quyển sách trong tay anh bị siết chặt trông thật đáng thương
- Tối hôm qua, Rosalina có làm điều gì bất thường hay không?
Yui mím môi, vì đêm qua ngủ li bì, quá đuối sức, cô không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra.
- Shoubi dẫn tôi về phòng cô ấy nghỉ ngơi, nhưng lá nhường giường cho tôi nằm còn bản thân thì ngồi bên cạnh. Thiếp đi một lúc thì tôi... Đúng rồi, tôi nhìn thấy cậu ấy rời phòng
- Khi ấy là khi nào? Lúc mấy giờ?
- T-tôi hoàn toàn không biết, tôi không có đồng hồ hay điện thoại, chỉ biết rằng lúc ấy trời đang mưa? ... Và có lẽ cũng đã khuya, Shoubi rời phòng rất từ tốn, có lẽ là xuống bếp chăng? Khi nhỏ, cậu ấy thường hay dậy nửa đêm như thế...
- Xuống bếp? Vậy là phải đi qua sảnh-...
Reiji nhíu mày, không thể nào em ấy lại bị điều khiển và chính anh cũng...
Đêm hôm qua, nhà Sakamaki do là loài ma cà rồng thuần chủng, bản thân lành thương khá nhanh kết hợp cùng với máu của Rosalina nên vết thương không quá lâu đã hồi phục phần lớn. Nhà Sakamaki nằm nghỉ tại sảnh chính cũng đã sớm khôi phục được ý thức, nhận thức được mọi việc xung quanh.
Nhưng có lẽ vì đã quá mệt mỏi sau trận chiến, họ chỉ nằm yên đấy mà không muốn cử động.
Nhưng nếu Rosalina đã xuống đại sảnh, không lí nào họ lại không biết, thậm chí nếu biết có sự hiện diện của Rosalina thì chắc chắn không thể nào họ lại nằm yên.
Họ hoàn toàn không nhận ra Rosalina đã bước xuống sảnh chính và thậm chí đã đứng một lúc lâu ngắm nhìn bức tranh đặt giữa sảnh.
Tất cả mười chàng trai cùng một lúc bỗng nhận ra điều gì đó, tất cả bọn họ đều vô cùng bàng hoàng.
Họ đều nhận ra một sự việc rằng: có người đã dẫn dụ được Rosalina rời đi, đồng thời còn có khả năng thao túng tâm trí họ, khiến cả những ma cà rồng thuần chủng đời đầu cũng không thể nào nhận ra.
Shu nghiến răng, nhưng không ai có thể nhận ra sự giận dữ của anh. Vị anh cả cảm thấy như bị dắt mũi, người con gái anh yêu thương bị cướp đi ngay trước mắt nhưng một chút anh cũng không hay biết, còn có thể tự cưng là anh cả dòng tộc Sakamaki?
Yuma đảo mắt nhìn qua Shu, một ánh nhìn không rõ ý tứ.
Ayato cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, anh luôn miệng nguyền rủa kẻ đã cướp Rosalina đi lần này đến lần khác, chỉ hận không thể một cắn xé toạc cổ của bọn chúng.
- Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều đã hiểu ra vấn đề...
Reiji chưa nói dứt câu, Ruki đứng dậy với chất giọng dõng dạc:
- Kẻ thù của chúng ta, tuyệt đối không phải một người bình thường, chúng có thể là một thế lực lớn mạnh hơn cả mười người chúng ta gộp lại... Điều đó càng nguy hiểm hơn...
- Điều đó là vô cùng nguy hiểm cho Rosalina, không ai biết được sức mạnh của em ấy còn ẩn chứa những gì, việc để em ấy rơi vào tay bọn chúng là tuyệt đối không thể chấp nhận được. Nhất định, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa em ấy trở về! - Shu bất ngờ lên tiếng ngắt ngang lời Ruki.
Đây là một trong những lần hiếm hoi ta có thể nghe Shu nói nhiều như thế, và là lần đầu tiên anh thể hiện bản chất của một người anh cả là như thế nào. Tất cả mọi người cũng bị một phen bất ngờ, Yui ngồi đó chỉ biết im lặng, tất cả mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, thật đáng thương cho cô gái nhỏ.
Và như thế, họ dần bắt đầu công cuộc tìm kiếm Rosalina một lần nữa.
...
Hai chàng trai thư thái ngồi trên chiếc bàn sang trọng trải đầy thức ăn, chỉ có cao lương mỹ vị.
Người có mái tóc màu bạc và đôi mắt vàng kim, người còn lại có mái tóc ngắn được cắt gọn gàng màu cam, cũng là một đôi ngươi ánh vàng. Dựa vào vị trí ngồi trên bàn, ta có thể nhận biết được họ là hai anh em, và người con trai tóc bạc là vai vế lớn hơn.
Rosalina ngồi phía đối diện hai anh em, cúi gằm mặt không dám ngước nhìn. Cô vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt màu vàng ấy của họ. Tay chân cô run rẩy nhưng để kiềm nén nỗi sợ, Rosalina cắn chặt môi đến mức nó đỏ hằn lên như máu.
- Anh Carla, em ấy có vẻ không nhận ra chúng ta, điều đó thật sự là quá đau lòng nha. Rosalina, là anh đây, Shin yêu quý của em đây.
Chàng trai tóc cam tự gọi mình là Shin ấy lên tiếng, chất giọng có chút mè nheo trêu ghẹo hai con người ngồi cùng bàn ăn.
Carla nhìn sang Rosalina, anh im lặng nhìn cô mà không lên tiếng, chỉ đơn giản gắp cho cô một chút thức ăn.
- Em nên ăn một chút, đã gầy đi quá nhiều so với lúc trước, đêm hôm qua lại còn xảy ra chuyện không hay...
Chất giọng anh tuy trầm ấm nhưng lại khiến cho Rosalina không giữ được bình tĩnh mà muốn bật khóc ra thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô muốn khóc đến như thế kể từ khi trở về cuộc sống "thật" này.
Rồi đột nhiên, cô như nhận ra điều gì bất thường.
- Đêm hôm qua... Sao các người biết?
- Cô em gái yêu quý của ta hoàn toàn không nhận thấy sự hiện diện của ta đêm hôm qua sao?
Shin chuyển vị trí sang ngồi cạnh cô, trên đôi môi anh luôn vẽ nên một nụ cười ẩn ý. Anh đưa tay khoác vai cô, dù muốn đẩy ra thù Rosalina cũng không có sức, cứ như có một sức mạnh vô hình đè nặng lên vai cô, khiến cô không thể cử động chứ chẳng bàn đến chống trả.
"Họ quá mạnh..."
Mồ hôi chảy dọc xuống khuôn mặt đang mang đầy vẻ sợ hãi.
Rosalina im lặng nhìn hai người trước mắt, chỉ thầm mong họ sẽ không làm gì hại đến hai nhà Sakamaki và Mukami.
End chap 16
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com