Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Kí ức Ayato.

Ngày hôm nay.

Cũng đã khoảng một tháng từ khi nhà Sakamaki đưa được Rosalina về dinh thự của họ.

Cũng đã khoảng một tuần khi nhà Sakamaki biết được Rosalina đang bị theo dõi.

Một người? Hai người? Không đúng, theo những gì "anh chàng quản gia" Reiji thấy được, có đến BẢY người đang theo dõi, thèm khát cô mỹ nhân quái dị này.

Vù Vù..

Rào Rào...

Ầm ầm...

Bao nhiêu âm thanh dữ dội của cơn bão đổ dồn vào chiếc cửa sổ to cổ kính.

Những âm thanh nhức nhói ấy giằng xé cả một buổi đêm, cả một giấc ngủ say của nàng mỹ nhân ấy.

Chống tay ngồi dậy, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm xuống tấm mền bông ấm áp đang bị từng giọt mồ hôi của cô nhỏ xuống, in dấu đậm nhạt... Nhịp thở của cô có đôi chút vội vã rồi dịu yên lại ngay sau ấy, giọng cô khàn khàn, nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ át được tiếng mưa bên ngoài

- Ác...mộng...?

Rosalina đưa tay lau khuôn mặt trái xoan lấm tấm mồ hôi, vén mái tóc màu violet sapphire ra sau tai, đôi mi cô cong lên chớp chớp nhìn quanh. Thở dài một tiếng, cô đặt đôi chân trần gần như tê dại của mình xuống sàn nhà lạnh cóng. Chập chững vài bước, cô mới lấy lại được thăng bằng và ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Đôi ngươi dị sắc, bên vàng kim, bên tím nhung của cô nhìn qua tấm kính cửa sổ, xuyên qua màn đêm đang bị dày vò bởi cơn bão. Chiếc áo blouse mẹ cô tặng hiện đang được cô xem là "pajamas". Chỉ mặc một chiếc áo blouse mỏng, cài sơ vài nút...thật sự là rất phong phanh với một cô gái, nhỉ?

Ngắm nhìn cơn mưa dữ dội qua cửa sổ có vẻ như là chưa đủ đối với Rosalina. Bất chợt cô đứng dậy, mở khoá cửa sổ, đẩy mạnh cửa ra và đi ra ban công đang bị cơn bão vùi dập ấy.

Mưa tàn bạo...

Gió gào thét...

Sấm chớp thay phiên nhau rạch xé bầu trời đáng thương...

Từng giọt nước mưa lạnh cóng thô bạo va đập lên từng tấc da thịt trên cơ thể bé nhỏ ấy, tất nhiên lớp áo blouse sơ mi chẳng giúp được gì...

Cô ngửa mặt nhìn trời, để yên cho mưa gió quấn lấy cô...

Bỗng dưng bên mắt vàng kim của cô nhói lên

- A!!

Ôm lấy một bên mặt, cô khuỵ xuống.

Con ngươi ấy nhói đau lên từng đợt, cảm giác như đang bị móc mắt ra, đau đón vô cùng. Cô chỉ biết cắn răng, mím môi, tay ôm bên mắt mà chịu đựng cơn đau. Chỉ vài giây sau, cơn đau ập đến dữ dội hơn, lan rộng ra cả thân hình nhỏ nhắn.

Cơn bão cũng tàn nhẫn, không thương tiếc con người ấy mà lại cho mưa lớn hơn. Nửa tỉnh nửa mơ vì bị cơn đau giằng xé, Rosalina không nhận thức được rõ bất cứ điều gì xung quanh, kể cả sự thô bạo của mưa to gió lớn ngoài kia.

Mắt cô mờ dần.

Mờ dần.

Tâm trí cô bắt đầu xuất hiện những hình ảnh. Là kí ức? Một mớ hỗn loạn những mảnh kí ức vây lấy phần ý thức còn sót lại.

[ ... ]

Màn đêm dần hiện rõ ra.

" Ai đó...cứu tôi với...mẹ ơi...

ục ục ục...

Rosalina...."

Những âm thanh kêu cứu của một cậu bé vừa bị người mẹ ruột của mình đẩy xuống hồ nước kia

- Ayato-san?!

Một cô nhóc với mái tóc óng mượt, màu violet sapphire phấp phới, cô hớt hải chạy ra bờ hồ khi thấy Ayato bị đẩy ngã.

- Rosalina! Con không được lại gần hồ! Đi theo ta!

Cordelia, người phụ nữ với khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng đang bị sự tức giận bóp đến méo mó, trông thật không vừa mắt. Cordelia túm lấy mái tóc sau của Rosalina giật lại, làm cô bé ngã uỵch ra phía sau

- Nh..nhưng Ayato-san đang ...Tại sao cô lại...cháu...

Đây chính là kí ức của Rosalina khi còn bé à?

Chát!

Cordelia đáp một bạt tay mạnh vào mặt Rosalina, làm cô bé chỉ biết im lặng, cúi gằm mặt sợ hãi. Những hàng lệ từ đôi mắt hai màu ấy chảy dọc xuống gò má đang đỏ tấy lên.

- Con mà cãi lời ta nữa! Ta sẽ...

Cordelia lớn tiếng, túm tóc mái trước Rosalina giật lên, bà tát thêm vài phát nữa lên gương mặt ấy.

- Không!

Hét lại, Rosalina hất mạnh tay Cordelia ra, cô bé chạy ngay đến hồ nước khi vừa thoát khỏi những cái đánh bốp. Rosalina lao xuống, kể cả khi biết rằng khi trở lại lên bờ, chính mình sẽ bị hành hạ bởi người mẹ nuôi khủng khiếp kia.

Ayato khi gần như tuyệt vọng, để yên cho cơ thể bị làn nước lạnh ấy nhấn chìm.

Nỗng dưng, sự lạnh lẽo ấy lập tức tan biến.

Dòng nước lạnh rẽ ra, cho tay Rosalina nắm lấy tay Ayato. Mím chặt môi, cô nhóc cố gắng kéo cậu lại gần mình, nhưng dù gì Rosalina chỉ là một cô bé nhỏ, sức và hơi tất nhiên là không thể chịu được lâu. Đưa được Ayato lên khỏi mặt nước, Rosalina ho sặc sụa, cơ thể run rẩy từng đợt rồi ngất lịm đi vì mệt.

- Rosalina...tại sao...?

[...]

Mở to mắt bừng tỉnh, Rosalina vội vã ngồi dậy, nhìn quanh, cô đang trên chiếc giường ấm cúng của mình tuy là cơ thể có ướt chút ít do cơn mưa khi nãy. Mọi người đều ở xung quanh (
giường của Rosalina... Ayato, Kanato, Laito, Shu, Reiji, Subaru, ai nấy cũng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô.

- Trời đang mưa bão, sao tự nhiên lại ra ngoài đó? Cô bị ngốc à?

- Ayato-kun, Rosa-chan vừa mới tỉnh dậy, lại quát tháo vào mặt em ấy rồi...

Laito cười cười, lắc đầu chán nản nhìn Ayato đang hết sức lo lắng.

Từng người một hỏi thăm cô, tất nhiên là cũng có người trách móc cô gái nhỏ, có khi còn có cả la mắng nhau khi giành quyền hỏi thăm.

Rosalina chỉ chớp mắt nhìn mọi người, thi thoảng đáp " Vâng..." là may lắm rồi.

Cảm thấy có cơn buốt chạy dọc sống lưng, cô khẽ run và nhìn ra ngoài ban công.

- Hết bão rồi...

Cô tự lẩm nhẩm trong miệng. Bỗng dưng cô lùi lại, áp sát lưng vào thành giường, cô chỉ ra ngoài cửa sổ với bàn tay run rẩy trong sợ hãi. Cả nhóm lập tức quay ra nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng chỉ là màn đêm tĩnh mịch, yên ắng.

- Gì thế? Rosa-chan?...Hừm, em có vẻ mệt đến hoang tưởng rồi. Hay là em qua phòng tôi nghỉ ngơi đi?

- Không có chuyện đó đâu!

Cả bọn còn lại đồng thanh, nhìn Laito với ánh mắt hình viên đạn.

- Ahaha...

Mọi người lại tiếp tục nói chuyện.

Rosalina biết chẳng trông cậy được gì vào những anh chàng này, cô vẫn sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ

"Bốn người họ....sao lại ở đây..." Rosalina nghĩ.

...

End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com