Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Carla Tsukinami ( 4 )

( Đ- Đau quá .. Đau không chịu nổi nữa .. Mình muốn rời khỏi đây )

Yui vừa khóc nứt nở vừa thầm nghĩ. Cô chẳng biết mình đã thức dậy trong nơi hầm ngục này từ bao giờ, nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Điều cô quan tâm là tại sao mỗi lần thức dậy cô phải nhìn thấy 4 phía chân tường dày đặc ảm đạm luôn giam giữ cô? Tại sao hôm nay cô thức dậy lại thấy đôi tay phế vật vẫn chảy tí tách những giọt máu đầy đau khổ này. Cô ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ nhỏ có những cái song sắt chắn ngang lại, cô tự hỏi đây có phải là điều mà Chúa đang thử thách cô không? Hay đây là hình phạt của Chúa dành cho cô? .. Rốt cuộc nghĩ thế nào thì câu trả lời vẫn là con số 0. Nước mắt cô cứ mãi rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng cắn vào nhau khiến nó bật máu tuôn ra. Bây giờ cô là thứ gì chứ? Cô có thể làm gì khi không có tay? .. Tại sao cuộc đời lại tàn nhẫn với cô đến thế?

[ Keng ]

Tiếng rung rinh của những chiếc chìa khóa va đập vào nhau khiến cô giật mình. Khuôn mặt cô hướng về một phía, đôi mắt sững sờ nhìn người bước xuống với vóc dáng cao ráo thân quen. Đó là anh - Người đã phá hủy đôi bàn tay xinh đẹp của cô, người đã tước đi một nửa hi vọng đời cô, người biến cô thành phế vật vô dụng. Cô lùi lại từng tí một, đôi chân sợ hãi run rẩy có một chút va đập vào nhau. Anh bước vào, khiến cô càng sợ hãi nhíu mày tránh xa anh.

- Ngồi yên!

Giọng nói trầm uất pha tạp sự đáng sợ vang đến tai cô. Cô càng sợ hãi, anh ấy sẽ làm gì? Liệ lần này có để cô sống không? .. Thấy cô chống đối không nghe lời mình, anh tiến lại gần. Cô càng thận trọng hơn, cô nhìn lên khuôn mặt đang nheo mày liếc cô. Tim gan cô như muốn bị xé toạc, đây là lần thứ bao nhiêu anh nhìn cô như vậy, nhưng lại là cảm giác sợ hãi tột cùng đầu tiên. Hôm nay, cô không muốn chạy trốn, nhưng cũng chẳng muốn gặp anh. Trong lòng cô đang gào thét được tránh xa mắt anh bất cứ nơi đâu, nơi nào hay lúc nào cũng được.

- Hôm nay gan lắm mới dám cãi lệnh ta!

( Mình .. Thà chết còn hơn là phải sống kiểu này! )

Anh xốc áo cô lên một cách mạnh bạo khiến cô khó thở. Nhưng cô cũng chẳng nói gì, mặc kệ cho anh làm điều anh muốn. Nếu hôm nay cô chết, đó là điều quá may. Nhưng nếu hôm nay cô sống, vậy cô phải tìm mọi cách tránh xa anh - con người tàn bạo đáng sợ này.

- Cô đang sợ hả? 

( Mình chẳng muốn trả lời anh ấy tí nào! )

- Trả lời ta mau! 

( Không.. Mình không thể .. Họng mình .. Cơ thể mình .. Nó không còn nghe theo mình vào lúc này! )

Thấy cô vẫn im bặt, anh tức giận. Sự giận dữ thể hiện lên trên khuôn mặt anh rất rõ và rất chi tiết. Môi có chút cong xuống, đôi mắt nhíu lại hình xon dao muốn đâm thẳng vào cổ cô. Đôi mắt cô nhìn rõ lấy đôi mắt anh, nó hút hồn cô nhưng khiến cô sợ hãi. Tim cô nháo nhào đập liên hồi, người gì mà ghê rợn thế? .. Và rồi cô lại khóc tiếp, đôi mắt cô ứ đọng những giọt lệ tuôn ra như mưa, tại sao anh lại tàn nhẫn làm vậy đối với cô? .. Môi cô mím chặt lại để không phát ra tiếng khóc của mình, cô nghiêng đầu sang khác để anh không thấy những giọt nước mắt yếu ớt của mình. má cô ửng đỏ lên, cô khóc nhiều quá. Chưa bao cô lại sợ anh đến mức này.

- Cô đang khóc? 

( Phải .. mình đang khóc.. Carla - san nhìn thấy hết rồi .. Làm sao đây? )

Yui cố gắng ngừng khóc, nhưng càng cố thì nước mắt càng ra nhiều hơn. Chính những giọt nước mắt này đã nói lên sự thống khổ mà cô phải chịu đưng và sự tàn bạo mà Carla đã tạo ra cho cô. Anh nhanh chóng thả bịch cô xuống, cô nằm lăn xuống đó không thể chống đỡ vì tay cô đã hỏng rồi. Nước mắt cô lăn theo gò má ửng hồng và rơi lăn tăn xuống đất. Cứ nghĩ cuộc đời cô thế là hết, nhưng không phải.

Carla vực cô dậy, đầu gối cô khụy xuống đất nhưng khuôn mặt bị anh điều khiển để nhìn đối diện với anh. Tại sao bây giờ nhìn thẳng mặt anh làm cô thấy khiếp sợ hơn nữa? Tại sao nhìn anh lại khiến cô muốn tránh xa anh nhiều hơn? Tại sao thấy anh lại khiến cô rơi nước mắt nhiều hơn chứ? .. Chẳng lẽ sau này khi nhìn anh cô phải rơi máu ư? .. Cô cố lắc lắc cái đầu để tránh cái ánh mắt nồng mùi nguy hiểm ấy. Nhưng anh giữ chặt đầu cô, không cho nó nhìn sang khác. 

- Đừng có mà kháng cự!- Carla

- Nếu em .. làm .. anh .. sẽ lại .. đánh .. em ư? .. - Yui

Cô cố gắng nói trong tiếng nấc oan ức. Cô không chịu nổi con người lạnh lùng đến đáng sợ này nữa, anh đã hành hạ cô, khiến cô cảm thấy xấu hổ mỗi lần nhìn chính mình trong gương, biến cô thành một vật phế liệu, thậm chí còn thấp hèn hơn cả xúc vật. Vậy bây giờ anh còn muốn gì ở cô? Chẳng lẽ anh chỉ thích nhìn người khác đau khổ thôi ư? .. Yui cố gắng cắn lấy đôi môi mọng ướt mà không quan tâm nó đau hay đang rỉ máu. Cô chỉ ước rằng nếu cô nhắm mặt lại và mở mắt ra thì cô sẽ được giải thoát khỏi nơi đây.

- Mở mắt ra. Ta không cho cô nhắm mắt lại.

Giọng nói của Carla cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đôi mắt cô hồn nhiên mở ra theo lời nói của anh. Không hiểu sao cô lại phải nghe lời anh, cô đâu muốn phục tùng con người này nữa. Nhưng ý thức cô hoàn toàn bị anh ta chi phối rồi.

- Ta không quan tâm cô cảm thấy thế nào. Chỉ cần cô nghe lời ta tuyệt đối thì ta sẽ cho cô một chút thoải mái.

Nghe lời tuyệt đối? Một chút thoải mái? .. Anh đang nói đùa phải không? Tại sao những lần trước cô vâng lệnh anh thì cái kết lại thành ra thế này? .. Anh đang nói dối hay chỉ nói thế để cô nghe lời mình? .. Yui lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý kèm theo nước mắt chảy xuống thành dòng suối trong chạy dọc xuống gò má ửng đỏ từ khi nào chẳng hay.

- E- Em .. Không .. Tin !! - Yui

- Cô không tin?  Tại sao? - Carla

Anh trợn mắt nhìn cô, đôi tay bấu chặt lại hai bên má khiến nó in dấu tay của anh. Khuôn mặt Yui lại nhăn nhó lên vì cơn đau rát mà anh đang làm lúc này trên khuôn mặt cô. Nhưng thay vì đồng ý thỏa thuận từ một con người máu lạnh ấy, cô dùng hết sức để nói tiếp trong sự run rẩy mà cô chưa bao giờ có.

- Carla - san .. đã nói .. với em .. trước đây .. giống hệt .. thế này .. nhưng .. lời nói ấy .. vẫn không thành .. sự thật .. Vậy tại .. sao .. lần này .. em phải tin? - Yui

- Hóa ra là vậy! Đơn giản vì cô chưa tuyệt đối nghe lời ta! - Carla

( Hả? Anh ấy nói gì? Khi ấy, mình đã làm theo mọi điều anh ấy dặn .. nhưng tại sao .. Anh ấy đang nói dối ư? )

Yui mím môi lại khóc tiếp. Hàng loạt thứ xuất hiện trong đầu Yui. Cô không thể tin ai nữa, đây chỉ là một giấc mộng thôi sao? .. Anh ấy đang đùa cợt cô. Trong cái ý nghĩ non nớt ấy. Yui chỉ ngồi đó khóc.

- Ta chưa cho cô khóc thì cô không được khóc!- Carla

Carla vừa nói vừa lấy tay nâng cằm cô lên. Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt lung linh của cô khiến cô cảm thấy ghét bỏ anh hơn. Yui quay đầu sang khác, không muốn nhìn anh nữa.

- Carla - san là đồ nói dối!! - Yui

Cô nói những lời nói ấy ra mà chưa kịp suy nghĩ khiến cho Carla cũng hơi tức giận và kinh ngạc. Anh thật sự muốn dùng lấy đôi tay khỏe mạnh bóp lấy cô, muốn giết chết cô lúc này. Nhưng tại sao bây giờ anh lại cảm thấy mình hơi yếu đuối chứ? Uy tín của anh đâu cả rồi.

- Cô dám nói ta nói dối sao? - Carla

- Chẳng phải đúng vậy sao? - Yui

Yui đã nói theo đuôi lời nói của anh ngay sau khi anh dứt lời. Đôi môi cô nó lại chảy máu, đôi mắt cô lại chảy nước, vậy còn thứ gì nữa không? À phải rồi, lòng tin của cô cũng rơi theo luôn rồi. Yui cũng chẳng mong mình được cứu bởi Bạch Mã hoàng tử như bao cô gái khác, cũng chẳng mong sống trong nhung lựa như bao nàng Tiểu Thư. Điều cô thật sự muốn bây giờ là tự do - Thứ mà cô bị tước đoạt bởi kẻ này.

- Nhìn lên đây!

Carla nói bằng giọng trầm. tay anh kéo mạnh khuôn mặt cô lên cao. Bây giờ cô chẳng nói gì được nữa, những suy nghĩ dày đặc trong đầu mới đây cũng biến mất. Cô bị làm sao thế? Chẳng lẽ bị anh khuất phục rồi ư? Không, không thể nào. Cô không cho phép chính mình bị khuất phục bởi con người này.

" Mn ~ Mgh ~ "

Carla bất chợt hôn lấy đôi môi rỉ máu của cô khiến cô bất ngờ. Mắt cô mở to ra, những giọt nước mắt cũng ngớt dần. Nụ hôn này tuy nhẹ nhưng sao nó lại ấm thế kia? Yui muốn né tránh nụ hôn này, nhưng càng né tránh thì anh càng quấn lấy cô.

" Mn~ Mgn ~ Ưm .. Mng "

Đang chìm trong sự sảng khoái thì Carla dừng lại và dời đôi môi cô. Lúc ấy cũng là lúc Yui định hình lại và cũng ngừng khóc nên Carla đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn cô rồi nói bằng giọng hơi trầm.

- Ta không hề nói dối cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta sẽ cho cô một chút sự thoải mái. Nhưng nếu cô vẫn chưa tin, ta sẽ chứng minh. Nụ hôn là lời xin lỗi, vậy nên ta cấm cô khóc.

( Nụ hôn là lời xin lỗi ư? )

Yui chưa kịp phản ứng hay nói thêm câu gì thì chẳng thấy Carla đâu. Yui cũng bắt đầu thiếp đi xuống nền đất lạnh giá này vì cơ thể cô mệt quá. Nhưng hôm nay cô lại thấy hơi kì, cô nằm ngủ dưới đây mà chẳng cảm thấy lạnh hay tủi thân nữa. Có lẽ là vì món quà xin lỗi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com