Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Carla Tsukinami ( 5 )

Cô nhanh chóng mở mắt dậy vì cơn đau nhức không cho cô nghỉ ngơi. Từ từ xoa đầu và chống tay xuống tường, cô cảm thấy thật mơ màng làm sao. Đôi mắt cứ hí hí lại, muốn mở to ra cũng không. Đôi môi mím chặt vào nhau cảm giác đắng đắng ở cổ họng. Cô khẽ nhướng mày rồi sực nhớ ngày hôm qua. Ôi thật là may, ngày hôm qua không bị hút máu. Nhưng khi cô suy nghĩ lại thì cô cảm thấy mình thật có lỗi. Chỉ vì một chút giận dữ mà nói Carla là kẻ nói dối, chắc là đụng phải tim đen hay nỗi đau của anh.

( Ah! .. Đ- Đầu mình .. )

Yui khẽ kêu lên nhưng không thể thành tiếng. Cô nhanh chóng đứng dậy và ngước mắt nhìn, ngạc nhiên thay, song sắt đã mở khóa từ khi nào mà cô chẳng biết. Cô bước từng bước một để cố gắng ra ngoài, bụng kêu lên ầm ỉ vì đói và sự đau đớn chạy dọc xương sống của cô khiến cô mất sức dần hơn.

[ Cạch .. Cạch ]

Tiếng bước chân kéo dài đến tai cô, cô bất giác đưa tay lên trán. Thì ra là bà vú già, khuôn mặt bà đã hiện lên vẻ lo lắng rất chi tiết. Yui mếu mặt, chắc là tại cô nên bà vú già mới lo lắng nhiều như thế. Bà nhanh chóng chạy lại đỡ đần Yui.

- Con mau lên cùng ta ăn sáng nào! - Vú Già

- Dạ thôi con không ăn đâu! - Yui

- Sao vậy? Mấy ngày nay ta đâu thấy con ăn uống! - Vú Già

- Dạ .. Tại con không có đói! - Yui

Là lời nói dối, mỗi lần nói dối như vậy Yui phải tự cắn môi mình, môi cô cứ ngày ngày bị rạn nứt rồi bong da, có khi nó tuôn ra những giọt máu thơm ngon có thể thu hút bọn Ma Cà Rồng ở xa. Đôi mắt cô buồn phiền xa xăm, cô cũng không biết phải làm thế nào nữa rồi. Bệnh tật chất đống vào cơ thể Yui nhưng nó lại không cho cô ăn uống, thật đau lòng.

Bà vú già nhíu mày vẻ thương xót, bà lo Yui sẽ gặp nhiều thứ đau khổ hơn. Bà đưa Yui lên phòng và để cô nghỉ ngơi. Cô ngồi nhìn một bà cụ cứ cặm cụi chăm lo cô, thương xót cô, vậy mà cô chẳng thể làm được gì nữa. 

- Tay con sao vậy?

Bà vú già cất tiếng hỏi làm cắt ngang dòng suy nghĩ đăm chiêu của Yui. Cô im bặt, cũng không muốn nhìn lên đôi mắt đang lo lắng bất an của người vú già nhân hậu này. Cô nắm chặt tay mình, nhưng lại không thể. Nó đã bị hỏng, bị phế rồi, giờ cô không thể làm gì được nữa, bà tay cô đã trở thành thứ vô dụng.

- Nói bà nghe, tay con bị sao vậy?

Bà vú già vừa nắm tay Yui vừa ân cần hỏi. Yui chỉ lắc lắc cái đầu rồi kéo mạnh tay cô ra khỏi tay bà vú già. Đau lắm, dù cho cử động nhẹ hay cửa động mạnh cũng khiến xương tay Yui đau nhức , khiến Yui nhớ lại cái cảm giác bị Carla dẫm đạp.

- Sao con không nói gì? Nói bà nghe! Bà thương .. - Vú Già

- Không! Bà không cần biết việc này đâu! - Yui

Yui nói mà nước mắt cô trào ra rất nhanh và rất đầy, cô chẳng biết vì sao mình lại không thể kiềm được nước mắt. Cô biết bây giờ khóc cũng chẳng được gì nhưng cô lại muốn khóc. Đau lắm, mệt lắm. Cô muốn thoát khỏi đây.

- Chắc con đã vất vả lắm rồi!

Bà vú già nhẹ nhàng nói với cô và xoa nhẹ lên đôi bàn tay bị tật nguyền của cô. Những giọt nước mắt đang lăn trên gò má xinh đẹp của Yui được bà vú già ân cần gạt hết đi. Yui muốn nó, càng muốn tình thương yêu này hơn. Tại sao đến tận bây giờ cô vẫn có thể thở chứ? Tại sao đến tận bây giờ cô vẫn sống chứ? .. Chúa Trời ghét cô đến vậy sao ?

- Thôi con đừng khóc nữa!

Bất chợt bà vú già ôm lấy tấm thân nhỏ bé và yếu đuối của Yui. Yui không kìm được nữa khóc òa như một đứa bé. Cô vùi đầu vào lồng ngực bà khóc thút thít. Lâu lắm rồi mới nhận được thứ cảm xúc này, nó ấm quá và nó nhớ quá. 

[ Ọt ẹt ]

Tiếng đói bụng của Yui lại vang lên, cô ngượng mặt cúi xuống, bây giờ nước mắt trên khóe mi đã hết, nhưng sự mắc cỡ và xấu hổ lại dần dần hiện lên. Bà vú già khẽ cười, bà xoa đầu cô nói.

- Con hãy ăn đi, ăn nhiều mới có sức chứ! - Vú Già

- Dạ thôi con không ăn đâu! - Yui

Nói rồi Yui đứng lên cúi chào bà vú già và đi ra phòng khách để tìm Carla, cô muốn xin lỗi chuyện hôm qua. Nghĩ lại, vì một chút ích kỉ của bản thân và không chịu thấu hiểu nỗi lòng của người khác nên Yui mới nói Carla là kẻ nói dối. May đây là cô vẫn được anh tha sống.

( Mình thật ngốc .. Phải xin lỗi Carla - san mới được! )

Yui lên phòng khách và bắt đầu ngồi đợi.. Khoảng vài phút sau, trời bắt đầu đổ cơn mưa.. Lúc đầu chỉ tách vài hạt nhưng sau đó, những giọt nước trở nên nặng trĩu hơn. Yui ngồi co người lại, cơ sợ. Những tiếng sấm sét đánh ngang tai khiến Yui cảm thấy khó chịu, cô ngồi nhắm mắt nhắm mũi  thở hồng hộc và rất nhanh. Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy theo đường cong gò má ửng hồng. Yui lo lắm, cô có cảm giác bất an.

[ Rầm ]

Cánh cửa chính mở rầm ra và có vẻ như có một lực nào đó đã đập nó. Yui đứng lên chạy ra đại sảnh, thì ra là Carla. Nhưng nhìn anh hôm nay trông tệ quá, người dính đầy máu, mồ hôi đầm đìa, quần áo rối bời và trông rất mệt mỏi.

( Carla -san .. Anh ấy sao vậy? Mình lo quá! )

- Carla - san. Anh ổn chứ?

Yui vừa nói vưa lại gần làm điểm tựa cho Carla đi thẳng người lên. Cơ thể anh đồ sộ to lớn, lại còn cao hơn cô nên việc cô đỡ anh vào phòng nghỉ dưỡng là khá mệt và khó khăn. 

- Carla -san.

Yui lo lắng gọi tên anh trong vô thức. Không hiểu sao lòng cô lại bất giác nhói đau, nó đau hơn những vết thương trên người cô do Carla làm, đau hơn những căn bệnh mà Yui đang chịu đựng.

( Carla -san. Làm ơn đừng có khiến em lo lắng quá nha )

- Tránh ra

Carla bỗng dưng đẩy cô ra một cách thô bạo, cô ngã khụy xuống và cảm giác đau đớn cơ mông đã truyền lên cơ thể cô. Cô nhăn mặt nhìn anh, sao hôm nay anh lạ thế nhỉ? .. Cô từ từ đứng dậy và cố tiếp xúc anh.

- Carla - san. Anh sao vậy?

- Tránh ra.

Carla vẫn tiếp tục đẩy Yui ra. Lúc đó anh đứng lên, lấy ra trong người một con dao bạc. Yui sợ hãi, cô đứng lùi lại, không biết anh sẽ làm gì cô> Giết cô hay làm gì? ..

- Tên khốn

( Hả? Anh ấy nói mình là gì cơ? )

Chưa kịp phản công thì Carla đã lao tới với con dao trên lao đâm cô loạn xạ. Cú đánh vừa nãy khiến khuôn mặt Yui có một vết xẹo dài chảy rất nhiều máu, cả chân lẫn tay cô đều bị đả thương. Cô ngồi bệt xuống đó không có sức đi nữa, tưởng chừng mình sẽ chết nhưng không phải.

[ Bịch ]

Carla ngã bịch xuống, Yui đơ người không biết phải làm gì. Rồi cô để ý, trên lưng anh có một vết thương rất lớn và khá là nặng, những giọt máu chảy loang lỗ chảy dài trên lưng áo anh khiến Yui lo lắng. Giờ cô đã hiểu, anh nhìn nhầm cô là ai đó nên mới chạy lại tấn công.

Yui lại gần đỡ tấm thân anh dậy trong khi anh đang bất động, cô từ từ dìu anh lại gần cái ghế băng dài và hô lớn.

- Bà vú già, con cần bà giúp.

Nghe tiếng gọi của Yui. Bà vú già liền nhanh chóng có mặt. Nét mặt bà thể hiện sự sợ hãi khi thấy Carla và Yui trong tình trạng éo le.

- Con sao vậy? 

Bà vú già lo lắng hỏi và xoa nhẹ lên vết thương trên khuôn mặt Yui. Yui bỗng ngã khụy xuống, cô cũng bắt đầu ho khan ra máu và toát rất nhiều giọt mồ hôi lạnh.

- Yui .. Con .. - Bà Vú Già

- Con không .. sao. Chỉ mệt.. chút .. thôi! - Yui

( Lỡ nói dối rồi thì nói luôn. Mình không muốn bà lại lo lắng cho mình )

Sau đó Yui cố đứng dậy và đỡ Carla từng bước chậm rãi vào phòng anh. Vì lo cho cô nên bà vú già lại gần và chặn không cho Yui đỡ Carla vào phòng.

- Yui đây là cơ hội của con đấy! - Vú Già

- Eh?? Ý bà là sao ạ? - Yui

- Cậu chủ đang bị thương nặng, cậu chủ sẽ không biết con trốn đâu. Giờ mau đi đi, ở đây để bà lo cho! - Vú Già

- Việc này .. - Yui

Yui nói nửa chừng rồi dừng lại, cô phân vân không biết có nên đi không? .. Bây giờ là cơ hội hiếm có, nếu Carla đang lâm bệnh nặng thì anh sẽ không có đủ sức để đuổi theo cô, thậm chí việc phát hiện cô trốn thoát cũng không thể, cô sẽ được quay lại nhà Sakamaki, cô sẽ được sống như một con người, sẽ không bị đánh đập. Nhưng nếu cô ở lại để chăm sóc anh thì sao? Kết quả vẫn chỉ có một, cô vẫn sẽ bị đối xử tệ hại. 

( Làm sao đây? Mình muốn trốn lắm nhưng không thể để Carla - san thế này! )

Vết thương trên cơ thể Yui lại tái phát khiến cô khó chịu và đứng bất động một chỗ. Cô ngước mắt nhìn bà vú già, bà đang lo lắng cho cô, muốn cô trốn thoát. Nhưng cô nhìn lại Carla, anh đang đau đớn và rất khó thở. Cô nuốt ực những giọt nước miếng rồi mỉm cười nhẹ nhìn bà vú già.

" Con sẽ không đi ngay bây giờ đâu. Con không thể nhìn Carla - san chịu đau đớn được, kể cả có chết, con cũng chỉ mong Carla - san sống sót mà thôi! "

" Con .. nói thật ư? "

" Vâng "

Nói rồi Yui đỡ Carla lên trên lầu rất cẩn thận. Bà vú già nheo mắt nhìn cô, thương hại cho cô. Tại sao cô không trốn thoát ngay bây giờ? Tại sao cô lại bỏ qua cơ hội này? Yui biết rằng đây là cơ hội duy nhất và nó sẽ không lặp lại, nhưng cô vẫn muốn ở lại để chăm sóc người đã tước đoạt đi tự do và đôi bàn tay cô. Bà vú già thở dài, bà cũng chỉ cầu mong sao cho Yui sống sót mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com