Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Đứa con trở về

Caliban

"Tôi còn nhớ khi tất cả nơi này còn là những cánh rừng."

Zahariel không nhìn người bạn đồng hành của mình trong khi nói mà nhìn qua các bãi đỗ tàu, cần cẩu và nhà giàn ở các lối đi về phía tây của Aldurukh.

"Thật là vui," Astelan trả lời. "Tôi yêu những ký ức về Caliban ngày xưa."

"Tôi nhớ những con Stormbirds bay ngang qua đỉnh đầu. Tôi lúc đó đang ngồi trên con chiến mã cùng với Nemiel, Lion và Luther khi Midris hạ cánh xuống đây."

"Cuộc đời của anh thật đáng chú ý, Sar Zahariel," Astelan nói, mặc dù không có chút thuyết phục nào.

Vẫn còn khá lạ lẫm khi nghe những lời kính cẩn cổ xưa của người Caliban từ miệng người Terran. Giống như hầu hết những người sinh ra trên Trái đất đã được trở về Caliban, Astelan đã áp dụng nhiều phong tục và hình thức trong cái thế giới của Primarch của ông – ngoại trừ những bím tóc dài mà ông vẫn tiếp tục để.

Zahariel tự hỏi liệu ông có phát hiện ra một chút mỉa mai nào trong cách sử dụng thuật ngữ này hay không, nhưng liếc nhìn Astelan cho thấy vị Chapter Master đang nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy mây, không mấy quan tâm đến người Librarian đứng bên cạnh. Thái độ của Astelan có thể bị nhầm là buồn chán nhưng Zahariel biết rõ hơn. Ông không cần đến giác quan tâm linh của mình để hiểu được sự e ngại của đối phương.

"Sự trở lại của những người chiến hữu của chúng ta là một lý do để ăn mừng, nhưng tại sao ông lại mang bộ mặt của một con dao cạo râu có lưỡi giáo vậy."

"Nếu anh nhớ rất rõ ngày Quân Đoàn Đầu Tiên đến cái thế giới này, hãy cho tôi biết anh đã cảm thấy thế nào lúc đó?"

"Sợ hãi," Zahariel thừa nhận. "Quá đỗi kinh ngạc."

"Bất an hay sao?"

"Tôi cũng có cảm giác đó, nhưng để sau đi. Thật quá khó để hiểu được, nhưng tôi cảm thấy gánh nặng của lịch sử đang giáng xuống cùng với những con chim kim loại quái dị đó."

"Một thách thức ngữ cảnh cơ bản."

"Nếu tôi nhớ chính xác những lời dạy của những nhà hùng biện của Imperium, đó sẽ là một tình huống hoàn toàn áp đảo một xã hội hoặc cá nhân bằng cách cách mạng hóa sự đánh giá theo ngữ cảnh của họ danh cho vũ trụ. Phải, nếu anh muốn nói đến một sự kiện đã xác định lại hoàn toàn bối cảnh của Caliban. Trong một khoảnh khắc, chúng ta là một thế giới đơn độc trong một thiên hà vô cảm. Phần tiếp theo, chúng ta là phần bổ sung mới nhất cho Imperium, một trong hơn một phần tư triệu thế giới được thống nhất dưới quyền lực của Hoàng Đế."

"Bây giờ, hãy tưởng tượng xem Lion sẽ cảm thấy như thế nào..."

Zahariel không nói gì, chìm đắm trong ký ức về sự kiện đã thay đổi thế giới đó.

"Gánh nặng lịch sử lại được giải quyết."Astelan lên tiếng và chỉ về phía tây. Có thể nhìn thấy một hình bóng đen đang phá vỡ đường mây, giống như hình bóng của một con đại bàng khổng lồ. "Đừng quá chắc chắn rằng đó là điềm lành, Sar Zahariel. Hãy luôn giữ sự thông thái bên mình."

"Anh nghĩ tôi đang choáng váng vì sự phấn khích à?"

"Tôi nghĩ rằng anh có quá nhiều sự phấn khích cho sự xuất hiện của các anh em của chúng ta. Đừng vội chào đón sự thay đổi mới."

Tiếng giày nện và tiếng rên rỉ của bộ giáp khiến Zahariel quay lại. Một nhóm Dark Angels được bọc thép, năm mươi người khỏe mạnh, bước lên các bậc thang dẫn đến bãi đáp chính và dàn thành nhiều hàng, súng Bolter giữ ngang ngực.

"Chuyện gì đây?" Vị Librarian hỏi. "Anh đang mong đợi rắc rối sao? Anh có đang biết điều gì mà tôi không được biết không?"

"Hãy thư giãn nào," Astelan nói, mặc dù ông không chú ý đến lời khuyên của chính mình khi trầm ngâm nhìn chiếc Stormbird đang đến gần. "Chỉ là một cuộc tiếp đón bằng vệ binh danh dự. Những người anh em chinh phạt của chúng ta nên có được một sự chào đón xứng đáng chứ."

Bây giờ Zahariel đang bị kích động, không biết liệu mình có tin tưởng lời giải thích của Astelan hay không. Ông ước gì Luther có mặt ở đây để trực tiếp chào đón những vị khách sắp đến, nhưng Đại Thủ Lĩnh đã tuyên bố rằng sẽ tốt hơn nếu các sứ giả của Quân Đoàn được gặp những người đồng đội của Space Marine. Giờ nghĩ lại, Zahariel thấy lời giải thích này có vẻ quá nhảm nhí.

"Theo chỉ dẫn của Sar Luther?" ông ta hỏi Astelan.

"Theo đề xuất của riêng tôi," Vị Chapter Master trả lời. Astelan nhìn Zahariel và mỉm cười, một cái nhìn hài hước thực sự có thể chọc thủng làn sương tâm linh đã che mờ suy nghĩ của Zahariel trong vài giây qua. "Thỉnh thoảng anh nên thử đề ra vài đề xuất của riêng mình."

Zahariel mỉm cười đáp lại, đột nhiên cảm thấy ngu ngốc vì những nghi ngờ và hoang tưởng của mình. "Chúng ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu," ông nói để giải thích. "Năm tháng trôi qua thật chậm, Sar Astelan à, và sự kiên nhẫn của tôi đã bị bào mòn bởi sự xói mòn dai dẳng của chúng. Hãy tha thứ cho những nghi ngờ của tôi."

"Không có gì để tha thứ cả, người anh em. Tất cả chúng ta đều nóng lòng muốn nghe một số tin tức chắc chắn về những gì đã vượt quá tầm nhìn của Caliban. Nhiều điều đã xảy ra trong thời gian đó."

"Anh có nghĩ rằng các Quân đoàn nổi dậy đã bị đánh bại?" Niềm hy vọng tự nhiên nảy sinh trong trái tim Zahariel và ông ngạc nhiên rằng mình đã mong điều đó thành sự thật đến mức nào. "Cuộc chiến mà chúng ta không thấy được này đã kết thúc chưa?"

"Không chắc," Astelan trả lời. "Nếu chiến dịch tiến triển tốt như vậy, nguồn cung có thể lại tiếp tục giảm. Không, tôi tin rằng chiến tranh vẫn đang tiếp tục."

Thất vọng, Zahariel im lặng chờ đợi khi Stormbird rẽ theo một vòng cung rộng và bắt đầu lần tiếp cận cuối cùng để hạ cánh, bay một vòng quanh bãi đáp trước khi hạ xuống giữa tiếng gầm rú và ngọn lửa của động cơ phản lực plasma. Nó đậu xuống một cách nặng nề trên sân đỗ cách đó vài chục mét, một luồng khí nóng và bụi bay tung lên trên các Dark Angels đang tụ tập.

Với một tiếng rên rỉ và cạch cạch, đoạn đường dốc hạ xuống và một bóng người đơn độc bước xuống lối đi.

Lúc đầu, Astelan không nhận ra người Space Marine đang tiến những bước nhanh chóng trên nền bê tông sắt. Hắn ta mặc áo giáp màu đen nhưng có miếng đệm vai màu xanh đậm. Mặt đầy những vết sẹo ở bên trái; ba vết cắt rách rưới rõ rệt từ mũi đến một vành tai đã bị mất. Astelan nhận thấy cánh tay trái của hắn cử động một cách vụng về và phát hiện ra tiếng rít của thiết bị sinh học giữa tiếng kêu leng keng và tiếng rên rỉ của áo giáp. Tóc sẫm màu và cắt sát, nhưng chính đôi mắt của người chiến binh, màu xanh đậm đặc trưng đã gợi lên ký ức về tên hắn ta.

"Ngài Chapter Master Belath."

Người Space Marine đó nhìn ông với vẻ giễu cợt. "Astelan." Không ai trong số họ nói gì sau một lúc, mà chỉ nhìn vào mắt nhau.

"Xin chào, Chapter Master," Zahariel nói. Người Librarian bước tới và giơ nắm đấm lên ngực kèm theo một cái gật đầu. "Sar Luther bảo chúng tôi tới chào đón anh đã trở về."

"Sar Luther?" Belath chuyển ánh mắt xuyên thấu sang Zahariel. "Có nhiều phong tục của Hội Hiệp Sĩ đã được các Dark Angels áp dụng, nhưng các danh hiệu cấp bậc không nằm trong số đó. Mọi chuyện dường như đã... thoái trào bởi sự vắng mặt của vị Primarch của chúng ta."

"Đã có những thay đổi...." Astelan nói. Ông định nói thêm nhưng Zahariel đã cắt ngang.

"Có tin tức gì từ cuộc chiến không? Bọn tôi nên chờ đợi sự trở lại của Quân đoàn trong bao lâu?"

Belath nói: "Tôi mang thông điệp đến cho Luther, không phải người khác. Tôi sẽ chỉ nói chuyện với ông ta."

Zahariel không hề bối rối nhưng Astelan không ngạc nhiên trước sự thừa nhận này. Ông bước sang một bên và ra hiệu cho Belath đi cùng.

"Hãy theo chúng tôi và chúng tôi sẽ dẫn anh trực tiếp đến phòng của Luther." Astelan nói những lời này một cách trang trọng, nén lại những gì ông thực sự muốn nói. "Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị sẵn nơi ở cho các chiến binh của anh. Chúng ta sẽ cần tổ chức cho bao nhiêu người?"

Ba người họ sải bước qua sân đỗ máy bay, đội cận vệ danh dự tụt lại phía sau khi họ bước lên bậc thềm.

"Điều đó sẽ không cần thiết," Belath nói. "Họ ở trên quỹ đạo và sẵn sàng khởi hành. Thời gian lưu trú của chúng tôi nên càng ngắn càng tốt."

"Còn các chiến binh trên tàu vận tải sao?" Zahariel hỏi. "Anh đã mang về bao nhiêu người ?"

"Tàu vận tải tới để lấy thêm người, chứ không mang lại."

Astelan giữ im lặng trước thông tin hấp dẫn này, nhưng Zahariel lại trở nên khá sôi nổi.

"Vậy là chúng tôi sẽ được đoàn tụ với Quân đoàn? Chúng tôi đã hy vọng được quay trở lại phục vụ trực tiếp cho ngài Lion từ lâu rồi."

Một chiếc Land Raider đã đợi họ trên con đường bê tông cốt thép ở cuối bậc thang. Astelan dừng lại ở đoạn đường dẫn vào xe, ngăn không cho hai người còn lại đi vào.

"Anh chưa trả lời câu hỏi của người anh em của tôi, Belath. Lion đã cử chúng tôi đi hay chưa?"

"Những vấn đề như vậy phải được thảo luận với Luther. Đó là mệnh lệnh dành cho tôi." Belath đợi một lúc và khi Astelan không bước sang một bên, liền sấn bước qua ông ta. "Anh chuyển tôi đến chỗ Luther càng sớm thì chuyện này sẽ được giải quyết càng sớm."

Zahariel cau mày khi nhìn Astelan, chuẩn bị nói gì đó. Vị Chapter Master can ngăn người bạn đồng hành của mình bằng một cái lắc đầu nhẹ.

"Theo ý anh muốn, Chapter Master." Astelan bước vào bên trong Land Raider và ngồi trên băng ghế đối diện Belath. "Sẽ không lâu nữa trước khi Sar Luther được nghe sự thật của vấn đề."

Zahariel do dự trước khi chọn chỗ ngồi đối diện Astelan, cách Belath một khoảng. Vẻ mặt dữ tợn của vị Librarian hoàn toàn trái ngược với sự phấn khích của ông ta chỉ vài phút trước.

Với tiếng rít của hệ thống thủy lực, đoạn đường nối đóng lại. Động cơ của chiếc Land Raider bắt đầu hoạt động và chiếc xe tăng bắt đầu chuyển động.

Cả ba ngồi im lặng trong vài phút, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

Belath là người phá vỡ sự im lặng, cố gắng nói chuyện bằng giọng điệu của mình.

"Khi chúng tôi bay xuống, Stormbird của tôi tình cờ đi qua Northwilds."

Astelan thấy Zahariel đang liếc ánh nhìn sắc bén về phía ông nhưng vẫn giữ ánh mắt kiên quyết nhìn Belath.

"Khu khảo cổ học dường như đã bị hư hỏng. Với trông như thể rừng đang mọc trở lại vậy."

Astelan phát hiện ra lời buộc tội đằng sau những lời nói bình thường nhưng Zahariel đã trả lời trước.

"Một diễn biến đáng tiếc. Caliban đã gặp phải một số bất ổn khi vắng Lion. Vòng cung ...."

"Tình hình đã được giải quyết," Astelan chen vào, hướng ánh mắt cảnh cáo về phía người bạn đồng hành của mình. "Một cuộc nổi dậy nhỏ nhưng ồn ào giữa các quản trị viên và công nhân đến từ các thế giới khác."

"Tôi hiểu rồi," Belath nói. "Điều đó sẽ giải thích một số thiệt hại mà tôi vừa chứng kiến."

"Được chứng kiến khi chỉ vừa bay ngang qua?" Astelan nói: "Đôi mắt của anh rất tinh tường đấy Chapter Master ."

"Có vẻ lãng phí nếu để toàn bộ khu khảo cổ học sụp đổ do hậu quả của một cuộc nổi dậy "nhỏ nhưng ồn ào". Tôi hy vọng rằng không có bất kỳ sai sót nào khác."

"Hãy lựa lời với sự tôn trọng hơn," Zahariel ngắt lời. "Lion đã rời khỏi đây. Caliban được chúng tôi chăm sóc và chúng tôi đã không trốn tránh nhiệm vụ của mình."

"Không có ý xúc phạm nào đâu, người anh em Librarian."

"Hãy để Belath giữ lấy lời buộc tội của mình, Sar Zahariel." Astelan đặt tay lên đùi khi ông ngồi lại vào ghế. Cơ chế của Land Raider đã phát hiện ra sự hiện diện của ông và dùng hai cánh tay máy để ngắt ba lô của ông ta khỏi phần còn lại của bộ chiến giáp. Với một tiếng rít của khí nén, động cơ bay lên khoảng trống trên đỉnh hốc tường. "Ý định của anh ta sẽ được nói rõ với Sar Luther và đến lượt chúng ta sẽ biết được sự thật."

Belath không nói gì, hướng ánh mắt về phía khoang tài xế. Cuộc hành trình tiếp tục trong sự im lặng nặng nề.

Họ càng đến gần cổng Angelicasta, Zahariel càng cảm nhận được sự bất an ngày càng gia tăng của Belath. Rõ ràng không có gì thay đổi trong thái độ của vị Chapter Master, nhưng trong bức tường tâm trí của ông ta có những sự kích động. Cứ như thể Zahariel có thể nghe thấy âm thanh của những bước chân vội vã và những giọng nói bập bẹ, mặc dù nguồn gốc của những âm thanh đó đã bị ẩn giấu.

Với góc nhìn mới được mở rộng của mình, Bậc thầy Mystai có thể thấy sức mạnh của Caliban giống như một đám sương mù bên trong Land Raider, tập hợp xung quanh ông ta, Astelan và Belath. Chỉ với một chút nỗ lực, Zahariel đã biến năng lượng thành một sợi chỉ mảnh như sợi tóc, một lượng sức mạnh nhỏ bé được tạo hình theo ý chí của ông. Ông hướng mũi nhọn của nó về phía hộp sọ của Belath, đẩy nó rất nhẹ nhàng vào giữa các thanh bảo vệ được dựng lên trong quá trình huấn luyện của Quân đoàn. Sức mạnh tàn bạo lẽ ra đã cảnh báo cho người Space Marine về sự xâm nhập, nhưng sợi dây mảnh mai đó đã lọt vào suy nghĩ của Belath một cách thoải mái.

Sự tiếp xúc chỉ kéo dài một lúc trước khi sợi dây đó co lại, bị tiềm thức phòng thủ của Belath đẩy lùi. Nhưng trong tích tắc đó Zahariel đã chạm đến tình trạng hỗn loạn trong người Chapter Master. Ông thoáng thấy thứ gì đó, một tia máu bắn ra trong không khí. Belath canh giữ ký ức như thể nó là thành trì chứa một kho báu quý giá.

Không, Zahariel nhận ra – hắn ta đã xích nó vào trong như một người tù nhân khủng khiếp nhất.

Mặc dù vậy, tại thời điểm kết nối, Belath liếc nhìn Zahariel và ngay lúc mắt họ chạm nhau, người psyker cảm thấy một cảm xúc dâng trào duy nhất: cảm giác tội lỗi.

Nó rất cụ thể, nhắm vào cá nhân Zahariel. Dù điều gì đã thu hút suy nghĩ của Belath, nó không liên quan gì đến Luther, Astelan hay tình hình rộng hơn của các Dark Angels. Mystai tự hỏi điều gì có thể khiến một Space Marine cảm thấy tội lỗi. Câu trả lời đến rất nhanh nhưng ông không muốn tin vào điều đó.

"Hãy nói cho tôi điều gì đó, thầy Belath," Zahariel hỏi, cố tỏ ra thờ ơ. "Anh có tin tức gì về người em họ của tôi , Nemiel không?"

Ánh mắt của Belath đã xác nhận sự nghi ngờ của Zahariel trước khi lời nói rời khỏi môi hắn ta.

"Nemiel đã chết rồi, người anh em." Và một lần nữa cảm giác tội lỗi lại dâng lên.

Việc một Space Marine phải chiến đấu và sẽ chết để phục vụ Hoàng đế là rất nhiều. Zahariel và Nemiel từ lâu đã thừa nhận khả năng này, cũng như tất cả các chiến binh của Legiones Astartes. Tại sao Belath lại coi tin tức này có tầm quan trọng như vậy, trừ khi có lẽ hắn ta phải chịu một số trách nhiệm về sự kiện này?

"Tôi hiểu rồi." Zahariel buộc mình phải giữ bình tĩnh mặc dù tim ông đang đập nhanh hơn. "Đó là điều đáng tiếc nhất. Em họ của tôi đã chết như thế nào?"

Có một khoảng dừng trước khi Belath trả lời, điều mà Zahariel nói nhiều hơn những lời tiếp theo. Tại sao vị Chapter Master lại phải suy nghĩ sâu sắc như vậy về một câu hỏi đơn giản như vậy?

"Chúng tôi đang ở trên soái hạm của Lion, bị mắc kẹt trong một lỗ hổng giữa thế giới của chúng tôi và warp. Các thực thể đã tấn công chúng tôi, những sinh vật được tạo ra từ chính cõi warp."

Zahariel bắt được một hình ảnh khác, xuyên qua hàng phòng thủ tinh thần của vị Space Marine. Những hình thù ác mộng làm từ lửa và máu, những con chó săn có vảy và một sinh vật quái dị giống chim có hai đầu. Và sau đó lại là máu bắn tung tóe, những giọt máu dày đặc treo lơ lửng trong không khí như những đồ trang trí nhỏ trong ngày lễ.

"Đó không phải là câu trả lời," Zahariel nói. "Em họ của tôi đã chết như thế nào?"

"Tôi không biết....."

Câu trả lời của Belath bị cắt ngang khi Zahariel phóng mình qua khoang chở quân của chiếc Land Raider. Mạch điện và đèn phụ kiện phát nổ khi bậc thầy Mystai nắm lấy hai bên đầu của Belath và triệu hồi sức mạnh của Caliban. Giống như một làn sóng, năng lượng lao lên từ mặt đất và xoáy vào phương tiện vận chuyển. Các bánh xích bị khóa và các động cơ bị đóng băng khi sức mạnh tâm linh nổ lách tách trên thân xe bằng gốm ceramite , khiến động cơ khổng lồ dừng lại.

Belath đang hét lên điều gì đó, nắm lấy cổ tay Zahariel nhưng ông ta không nghe theo. Cái ánh nhìn lóe ánh vàng của ông ta xuyên thẳng vào vị Chapter Master, những lưỡi kiếm sức mạnh tâm linh chỉ có ông mới nhìn thấy xuyên qua tâm trí của chiến binh Dark Angel.

"Chuyện gì đã xảy ra với Nemiel?" Zahariel gầm lên.

Belath cố gắng chống lại cuộc tấn công dữ dội nhưng ý chí của hắn đã tan vỡ trong giây lát, vỡ tan như một bức tường bị đạn pháo của xe tăng vây hãm Vindicator chọc thủng. Khi hàng phòng thủ của hắn sụp đổ, tâm trí Belath mở ra như một cánh cổng bị phá vỡ, hé lộ con đường dẫn đến câu trả lời mà Zahariel đang tìm kiếm.

Ông đâm con dao găm tâm linh của mình vào mục tiêu.

Ông ta đang đứng ở rìa phòng chiến lược, theo dõi các kênh liên lạc. Mọi thứ đều hỗn loạn, chiến hạm Invincible Reason bị lạc lối và không được che chắn bởi cuộc tấn công của các Night Lord. Hệ thống của chiếc soái hạm tràn ngập các báo cáo về các sinh vật xuất hiện trên hàng chục boong tàu. Từ màn hình bên ngoài phát ra tiếng cười khúc khích và tiếng cào cấu khó chịu, xen kẽ bởi những tiếng gầm gừ trầm thấp và những tiếng rống quái dị từ xa. Thân tàu rung lên với sức mạnh dâng trào của không gian warp trần trụi.

Lion đứng ở giữa gian phòng chính. Trước mặt ông ta là một Dark Angels khác đang quỳ, mặc một tấm vải trắng trên bộ áo giáp đen, cúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Được bao quanh bởi vệ sĩ riêng của mình, chiến hữu Redemptor - Nemiel đứng bên cạnh chiến binh đang quỳ gối, khẩu súng lục và quyền trượng crozius trong tay. Chiếc mũ trụ của người chiến binh đang quỳ nằm trên cánh tay, khuôn mặt hắn ta bị che khuất một nửa sau những lọn tóc đen dài. Đó là chiến hữu Asmodeus, cựu Librarius.

Tiếng ầm ầm của cánh cửa thu hút sự chú ý của ông khỏi hoạt cảnh. Corswain bước vào cùng với các Hoa Tiêu. Người Quản Sự thì thầm điều gì đó và ra hiệu cho họ đứng sang một bên.

Lion nhìn qua Corswain.

"Việc căn chỉnh thời gian của ngươi vô tình là hoàn hảo, em trai à," vị Primarch nói. "Chúng ta đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải."

"Thưa ngài, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng tôi chắc chắn rằng nó có thể đợi thêm một thời gian nữa. Chúng tôi cần sự hướng dẫn của ngài. Con tàu đang bị tấn công liên tục bởi những sinh vật gần như không thể xuyên thủng bởi vũ khí của chúng ta."

"Sự trừng phạt dành cho những kẻ vi phạm lời thề sẽ đến mà không được trì hoãn," Nemiel nói.

"Vi phạm lời thề?" Corswain nói và nhìn Asmodeus. "Tôi không hiểu."

"Em trai của ta đã vi phạm," Lion lên tiếng, giọng đều đều. "Trước bị tấn công, cậu ta đã phá vỡ Sắc lệnh của Nikaea và giải phóng sức mạnh tâm linh của mình."

"Anh ta thực hiện phép phù thủy," Nemiel gầm gừ. "Sự hèn hạ tương tự do bọn Night Lord gây ra hiện đang đe dọa chiến hạm của chúng ta!"

"Việc đó phải được quyết định, người anh em Redemptor," Lion nói. "Ta vẫn chưa đưa ra phán quyết của mình."

"Hội đồng Nikaea là tối thượng, thưa Ngài," Nemiel nói. "Các chiến binh của Librarius phải cắt giảm sức mạnh của họ. Asmodeus đã vi phạm lời thề mà anh ta đã thề."

"Nó có hiệu quả không?" Corswain nói.

"Cái gì cơ?" Nemiel nói, quay chiếc mũ trụ hình đầu lâu về phía viên quản sự.

"Asmodeus, sức mạnh của anh có tiêu diệt được kẻ thù không?"

Người Cựu Librarian không nói gì mà chỉ ngước nhìn vị Primarch và gật đầu.

"Thú vị đấy," vị Primarch nói, đôi mắt xanh lục của ông ta dán chặt vào Corswain.

"Tôi đã tận mắt chứng kiến những gì những thứ này có thể làm được. Chúng là..." người Quản Sự ngập ngừng nói. Hắn hít một hơi và tiếp tục. "Chúng ta phải đối mặt với bọn Nephilla, thưa ngài, hoặc thứ gì đó tương tự như chúng. Chúng không hoàn toàn là vật chất và vũ khí của chúng ta ít gây được sát thương cho phần da thịt phi tự nhiên của chúng."

"Chúng là những sinh vật của warp, thưa ngài Primarch tôn quý." Nhóm Dark Angels quay lại khi Trưởng Hoa tiêu, quý cô Fiana tiến laih gần. "Chúng được làm từ vật liệu bên trong warp, và vết nứt đã cho phép chúng xuất hiện trong thế giới của chúng ta. Chúng không thể bị phá hủy, chỉ có thể được gửi trở lại. Cái nhìn của con mắt thứ ba có thể làm tổn thương chúng."

"Điều này có đúng không?" Lion hỏi, cúi xuống đặt tay lên vai Asmodeus. "Sức mạnh của ngươi có khả năng làm bị thương những kẻ tấn công chúng ta không?"

"Chúng đến từ warp và với sức mạnh của warp, chúng có thể bị trục xuất một lần nữa," vị Librarian nói. Anh ta đứng dậy khi Lion tha tay ra và hướng dẫn người chiến binh đứng dậy. Anh ta đón lấy ánh mắt của vị Primarch một lúc rồi lại nhìn đi nơi khác. "Người anh em Redemptor Nemiel nói đúng, thưa Ngài. Tôi đã vi phạm lời thề mà tôi đã thề."

"Một tội ác nghiêm trọng và ta chắc chắn sẽ truy tố thích đáng khi tình hình hiện tại được giải quyết," Lion nói. Ông ta nhìn sang Nemiel. "Có hai người khác của hội Librarius trên tàu – Hasfael và Alberein. Mang họ tới đây."

"Đây là một sai lầm, thưa Ngài," Nemiel lắc đầu nói. "Những kẻ ghê tởm tấn công chúng ta, những con nephilla này là sự kết hợp của ma thuật. Tôi cũng đã thề sẽ tuân theo Sắc lệnh của Nikaea. Giải phóng thêm ma thuật sẽ gây nguy hiểm cho chúng ta nhiều hơn. Hãy suy nghĩ lại đi, thưa ngài!"

"Ta đã ra lệnh rồi người anh em Redemptor," Lion vừa nói vừa đứng thẳng người lên.

"Tôi không thể hiểu được," Nemiel nói, giọng cứng cỏi mặc dù tay anh ta run rẩy vì đang thách thức vị Primarch của mình.

"Quyền lực của ta là tuyệt đối," Lion nói. Ông ta nắm chặt tay, môi nhếch lên để lộ hàm răng sáng bóng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của ông khi đang quan sát khi Lion nhân danh mình. Ông nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một điều gì đó man rợ đang xuất hiện, nhưng người anh em Redemptor đã không biết gì hoặc chọn cách phớt lờ những dấu hiệu cảnh báo. Ông muốn kêu lên, muốn thúc giục viên Chaplain ngừng phản kháng, nhưng ông sợ phải can thiệp vào màn bi kịch đang diễn ra.

"Sắc lệnh Nikaea được ban hành bởi Hoàng đế, thưa ngài," Nemiel nói. "Không có thẩm quyền nào cao hơn."

"ĐỦ RỒI!" Tiếng gầm của Lion át đi mọi âm thanh khác.

Ông không hoàn toàn chắc chắn điều gì xảy ra tiếp theo. Lion di chuyển và chỉ trong tích tắc sau, một chiếc mũ trụ hình đầu lâu nứt nẻ đang quay tròn trong ánh sáng mờ ảo của phòng chiến lược, cắt một vòng cung đẫm máu trong không khí. Cái xác không đầu của Nemiel ngã xuống sàn tàu khi Lion giơ nắm tay lên, những mảnh gốm ceramite dính đầy trên cái găng tay đẫm máu của ông ta.

Có thứ gì đó đập vào một bên đầu của Zahariel, hất ông ta xuống sàn xe. Một vệt vàng lấp lánh liên kết ông với Belath cho đến khi mất kết nối một giây sau đó.

Astelan lao về phía trước, vũ khí của ông ta chĩa thẳng vào mắt trái của Zahariel. Ông ta chỉ vừa đặt ngón tay lên cò súng được một lúc, khuôn mặt ông ta vô cảm. Các lựa chọn hét lên trong suy nghĩ của Zahariel. Ông có thể đánh bật một Space Marine bằng một luồng sức mạnh thô bạo. Làm chói mắt đối phương bằng một tia sáng. Phá vỡ cơ chế bên trong khẩu súng. Bao trùm chiếc Land Raider trong bóng tối.

"Bọn tôi chỉ nghe nói rằng các Librarius sẽ bị giải tán, không còn gì hơn." Zahariel gầm lên ở những câu tiếp theo, hầu như không kiềm chế được cơn giận dữ của mình. "Cái sắc lệnh này quan trọng đến cái nỗi gì mà em họ tôi phải chết vì nó?"

"Mệnh lệnh của chính Hoàng đế," Belath thở hổn hển. "Tất cả các Librarian phải ngừng sử dụng sức mạnh của mình và quay trở lại hàng ngũ chiến đấu. Không có ngoại lệ. Tôi không hiểu rõ về psyker, nhưng năng lực của ông được tuyên bố là chống lại Imperial Truth. Hoàng đế đã nói như vậy và Nemiel cũng tin như vậy!"

Trong vài nhịp tim để xử lý thông tin này, Zahariel dự kiến sẽ được nghe tiếng súng Bolter. Nhưng không có gì xảy ra cả

Astelan lùi lại, hạ vũ khí xuống. Ông ta đưa tay ra để đẩy lùi Belath khi vị Chapter Master tìm cách đứng vững.

"Lùi lại!" người Đại Sư quát cả hai người. Ông ta hướng cái nhìn lạnh lùng về phía Belath. "Trừ khi anh muốn tôi cho phép anh ta tiếp tục việc kiểm tra, anh cũng sẽ phải lùi lại."

Belath ném ánh mắt giận dữ về phía Zahariel nhưng không cố gắng đứng dậy nữa. Astelan chuyển sự chú ý đến cựu Librarian.

"Lion đã giết Nemiel," Bậc Thầy Mystai nói. Ông ta đưa ngón tay lên thái dương và nhìn thấy máu đông dính trên găng tay. "Đã chặt đầu em họ của tôi."

"Lion không có ở đây," Astelan bình tĩnh nói, nhét khẩu súng vào bao. Ông ta đưa tay cho Zahariel và giúp ông ta đứng dậy. "Belath chỉ là người đưa tin, không phải thủ phạm."

"Nếu ý muốn của Nemiel thắng thế, tất cả chúng tôi đều đã bị giết," Belath gầm gừ. "Anh không có quyền buộc tội ngài Primarch."

"Một tội ác bị trừng phạt bằng cái chết mà không cần xét xử?" Zahariel trả lời. "Tôi đã thấy những gì anh đã thấy. Lion đã giết chết em họ tôi ngay lập tức."

Đơn vị liên lạc đang liên tục hỏi thăm các phương tiện hộ tống và người lái xe đang cúi người về phía khoang của mình, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.

"Chiếc Land Raider này vẫn còn hoạt động chứ?" Astelan hỏi.

"Một vài hệ thống điện bị quá tải, thưa ngài Đại Sư, nhưng nó sẽ hoạt động."

"Vậy tại sao ngươi lại trố mắt nhìn bọn ta? Đưa bọn ta vào Angelicasta!"

Người lái xe nhanh chóng ngồi lại ghế và thân xe lại rung lên khi động cơ chính khởi động lại. Vài giây sau, tiếng ầm ầm của bánh xích vang vọng. Zahariel cố gắng gạt bỏ ký ức về cái chết của em họ mình, nhưng thông qua đôi mắt của Belath, ông không thể làm thế được.

Lion di chuyển và chỉ trong tích tắc sau một chiếc mũ trụ hình đầu lâu nứt nẻ đang quay tròn trong ánh sáng mờ ảo của phòng chiến lược, cắt một vòng cung đẫm máu trong không khí. Xác chết không đầu của Nemiel ngã xuống sàn khi Lion giơ nắm tay lên, những mảnh gốm ceramite găm vào chiếc găng tay đẫm máu của ông ta...

Một chiếc mũ trụ hình đầu lâu nứt nẻ, xoay tròn qua phòng chiến lược, cắt một vòng cung đẫm máu trong không khí. Xác của Nemiel ngã xuống sàn khi Lion giơ nắm tay lên, những mảnh gốm ceramite găm vào chiếc găng tay đầm máu của ông ta...

Xác của Nemiel ngã xuống sàn khi Lion giơ chiếc găng tay đẫm máu của mình lên...

Một chiếc mũ trụ hình đầu lâu bị nứt vỡ...

Xác của Nemiel...

Găng tay lấm tấm máu...

Zahariel thoát khỏi trạng thái thôi miên bởi sức nặng của một bàn tay đặt lên vai mình. Astelan ra hiệu cho Zahariel ngồi xuống chỗ của mình.

"Bây giờ anh đã hiểu được bản chất của con dã thú đã thức tỉnh rồi chứ," vị Đại Sư lặng lẽ nói.

"Tại sao anh lại ở đây?" Zahariel gầm gừ với Belath, phớt lờ Astelan. "Tại sao anh lại quay về?"

"Bản thân tôi cũng bắt đầu thắc mắc về điều đó," vị Chapter Master trả lời.


Merir Astelan, Vị Chapter Master của Quân Đoàn Đầu Tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com