Tôi và thời đại của tôi (p2)
Nguồn: Thị - Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ: là người lớn rồi nha!
Nguồn: Chu Doãn - Tạp chí Thanh Niên Trung Quốc
Khi phim tài liệu “Tôi và thời đại của tôi” lần đầu tiên mở màn, tại New York Hoa Kỳ, lễ hội Grammys đêm đó, bên ngoài đám đông chen chúc, ánh đèn neon lập lòe.
Fan đang ở lan can phía bên ngoài điên cuồng la hét, Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên trong cửa sổ, đang bình tĩnh mà quay lưng lại với mọi người, uống nước, di chuyển, cúi đầu xuất thần.
Thiếu niên 10X này, thân mang quá nhiều vinh dự vượt qua độ tuổi có thể gánh vác được, danh vọng cùng hào quang, đang giống như lời bộc bạch trong phim tài liệu nói: “Chưa mười mấy tuổi đã thành danh, tương lai chờ đợi cậu ấy là một con đường dành cho người trưởng thành."
Đây chính là 1 thước phim tài liệu mới có trình độ ghi hình chuyên sâu hơn về những người nổi tiếng ở Trung Quốc. Bên dưới, là bản chép tay của đạo diễn trong tập đầu tiên: “Dịch Dương Thiên Tỉ: Em rốt cuộc rồi cũng sẽ thành người trưởng thành”.
“Cách chúng tôi hi vọng thể hiện là chính là cảm giác hơi thở, sự gần gũi lại không quá thân mật. Chỉ là trong 1 đoạn thời gian cùng cậu ấy trưởng thành, không can thiệp, không ảnh hưởng, càng không dùng cảm giác chủ quan đánh giá.” Chu Doãn nói, “Tôi mong muốn nhất là có thể để cho fans của Thiên Tỉ an tâm, làm cho họ biết được, Thiên Tỉ mà họ xem trong video chính là con người của Thiên Tỉ.”
Bản chép tay này, đã được công bố trong tài khoản weixin cộng đồng khi một trong những tài liệu “Truyền bá Tam Đa Đường” được ra đời, nhưng do giới hạn về độ dài, đạo diễn cũng không chia sẻ quá nhiều. Lần này, một trong những giám đốc của tạp chí “Thanh Niên Trung Quốc” – Đạo diễn Chu Doãn lại lần nữa đặt bút, mở rộng bản viết tay này. Nó ghi lại không chỉ là 1 đoạn quá trình quay phim, còn có dáng vẻ của một thiếu niên 16 tuổi không giỏi ăn nói trong mắt vị đạo diễn thanh niên sau năm 90 này. Trên người cậu ấy có chất đặc biệt của thế hệ 10X, cũng có một mặt của 1 thần tượng trẻ giống như chưa được người biết đến.
Trong “Tôi và thời đại của tôi”, từ Hứa Uyên Xung sau 20 đến Dịch Dương Thiên Tỉ sau 00, cách nhau tròn 80 năm tuổi.
Làm thế nào để cân bằng góc độ nhìn với các nhân vật không cùng độ tuổi với nhau luôn là một khảo nghiệm khó nhất đối với tổ đạo diễn. Mà nhiệm vụ của tôi, vừa hay lại là theo dõi ghi lại người nhỏ nhất – Dịch Dương Thiên Tỉ.
Chúng tôi thực sự không biết phải miêu tả thế nào, cậu trai 16 tuổi này, trái tim có bao nhiêu sâu sắc, lý lịch có bao nhiêu phong phú – Dù sao cậu ấy đã “khởi đầu sớm” hơn quá nhiều so với đa số người cùng tuổi.
Tìm hiểu, là bắt đầu từng bước từng bước.
Bước đầu, cảm nhận của chúng tôi không khác gì lắm so với mọi người: không thích nói nhiều, hay xấu hổ thẹn thùng. Nếu như không phải diện mạo xuất chúng, cảm giác tồn tại của Thiên Tỉ thật không tính là mạnh. Cậu ấy biết dùng những từ ngữ ngắn nhất trả lời mỗi câu hỏi, lễ phép, mà lại như xa cách ngàn dặm.
Do đó, chúng tôi thử nắm bắt hành vi của cậu ấy, lặng lẽ mà ở bên cạnh cậu ấy, dùng sự quan sát thay cho những câu hỏi dài lê thê.
Để nắm bắt được những sự kiện và cảm xúc chân thật nhất, sự xuất hiện của chúng tôi thường không đúng thời điểm thích hợp. Ví dụ, lần lượt là khi dàn dựng kịch bản không được thông qua, khi luyện tập vũ đạo mệt mỏi tới nửa đêm, lúc cảm xúc kiềm nén đến khó mà điều chỉnh, lúc bị thương không cho ai biết len lén đi vật lý trị liệu…
Đương nhiên, có lúc thỉnh thoảng cũng có những tiếng cười đùa, cùng ngẩn người xa xỉ.
Tại Barcelona, nơi duy nhất do Thiên Tỉ tự sắp xếp là đi dạo ở chợ bán đồ cũ và câu cá. Ở chợ bán đồ cũ, cậu ấy mua bóng chày cũ, vài đồ chơi Spider-Man, và một chiếc cúp nhỏ gần như vứt đi.
Những thứ cũ kỹ phù hợp với tính cách hoài niệm của cậu ấy, tuy nhiên với đại đa số người trưởng thành mà nói, ký ức của cậu ấy vẫn còn non trẻ như thế.
“Đi đến một nơi xa lạ, khẳng định sẽ mua mua một số đồ đặc sản của địa phương. Nhưng đặc biệt là sự đặc sắc của bao bì của cửa hàng, em lại cảm thấy nhàm chán, ví dụ như là nói đi Bắc Kinh mua vịt quay… Thứ em mong đợi là những cái người dân địa phương từng sử dụng qua, lại còn đã rất cũ, rất ngầu luôn.”
Chúng tôi thẳng thắn nhập đề, thành thật mà hỏi: Em cảm thấy, fans thích em như thế nào?
Cậu ấy nói: Có thể là cảm thấy tính cách của em cũng được.
Chúng tôi hỏi tới: Vậy em có nghĩ tới không, kỳ thực, em không cảm giác được tính cách bản thân tốt bao nhiêu, nhưng fans nói tốt, bản thân sẽ bị ảnh hưởng, sau đó thật sự cảm thấy tính cách của mình cũng không tồi?
Cậu ấy nói: Đúng Đúng Đúng!
Cậu ấy dùng sự thẳng thắn, đối mặt với sự thành thật của chúng tôi. Kỳ thực rất nhiều lúc, sự trưởng thành của con người được bao bọc bởi rất nhiều tác động của môi trường, bạn không có cách nào nói điều gì đã thúc đẩy con người bạn trưởng thành nên người, Thiên Tỉ cũng giống vậy.
Điều quý giá là chúng tôi thật khéo lại ở trong giai đoạn thay đổi nhanh chóng như thế này, tiến hành ghi chép về cậu ấy, bạn thậm chí có thể nắm bắt được những yếu tố dẫn đường cho cậu ấy, định hình cậu ấy, cũng có thể từ trong đó cảm nhận được loại cảm giác bất lực khi bị bao vây, bị tìm hiểu quá mức.
Đếm ngược ngày thứ 2 tại Barcelona, Thiên Tỉ kiên trì muốn câu cá. Thật ra, bờ biển nơi đó căn bản không câu được cá.
Cậu ấy thỉnh thoảng dùng giun câu cá ra dọa người khác, sau khi thành công dọa sợ người ta, vui vẻ mà chơi trò nhìn nhau với giun. Chúng tôi nghĩ, cậu ấy chỉ là muốn một người yên tĩnh, điều chỉnh một chút tâm tình cùng tiết tấu, sau đó lại tiếp tục đối mặt với những rối ren của cuộc sống.
Đây chính là sự xa cách Thiên Tỉ.
Trở về Bắc Kinh, công việc chính càng lúc càng phức tạp. Bởi vì chuẩn bị tiệc sinh nhật, cậu ấy cần luyện hát, nhảy; đồng thời vì đóng phim, cậu ấy phải học cưỡi ngựa, lễ nghi, biểu diễn; trừ cái này ra còn có áp lực của chương trình lớp 12 trên người.
Những cái này đã đủ làm lý do cho cậu ấy chỉ làm không nói, cho dù thời gian rảnh cũng vùi đầu vào màn hình điện thoại, một dạng hoàn toàn không quan tâm đến bên ngoài.
Rất nhiều fan của Thiên Tỉ đều biết Bạng Hổ --- Chính là “Mẹ Hổ” luôn quan tâm, chăm sóc Thiên Tỉ.
Câu hỏi đầu tiên của chúng tôi là: “Anh dùng bao nhiêu thời gian để có thể thân thiết với Thiên Tỉ?
Bạng Hổ nói: “Tính cách của tôi là lúc gặp người lạ rất ít nói, em ấy cũng rất ít nói. Lúc lần đầu tiên tiếp xúc, mỗi lần em ấy tan lớp đều ngồi ghế sau xe tôi, có khi phải 1 tháng hơn đi, chúng tôi không nói với nhau quá vài câu. Cứ tan học, em ấy từ cổng trường đi ra, sau đó ngồi lên xe về nhà, câu nói duy nhất có thể chính là lúc đến nhà em ấy gọi em ấy dậy.
Nhưng về sau, có lẽ do dậy thì, em ấy hay đói, cho nên tôi nghĩ nên mang cho em ấy một chút đồ ăn. Mỗi lần em ấy tới, tôi một bên khởi động xe, một bên đưa đồ ăn cho em ấy, cũng không nhìn em ấy, kết quả em ấy cứ lên xe là ăn và ăn.
Sau đó sau khi tham gia một hoạt động ở Quốc Mậu, tôi nhớ rất rõ ràng, em ấy chủ động ngồi ở ghế phụ lái. Lúc đó là lần đầu tiên em ấy ngồi ghế phụ, sau đó trò chuyện đơn giản với tôi vài lần, tôi cảm thấy, cuối cùng cũng có thể nói chuyện được rồi.”
Trả lời như vậy có chút hơi bất ngờ với chúng tôi. Quay đầu qua nhìn, vừa đúng lúc Thiên Tỉ kết thúc luyện nhảy, lại cầm lấy di động, không biết là đang nghịch cái gì.
Bạng Hổ dường như hiểu nghi hoặc của chúng tôi. Anh ấy nói, Thiên Tỉ tuy không giỏi ăn nói, nhưng mỗi khi làm việc gì, đều là suy nghĩ thấu đáo. Đừng nhìn cậu ấy có thời gian chơi di động, thật ra cậu ấy không phải chơi game hay là load mạng xã hội, mà là đang sắp xếp công việc.
Từ bị sắp xếp tới chủ động sắp xếp, Thiên Tỉ bắt đầu đã thích ứng với vai trò người ra quyết định--- Cái này dĩ nhiên là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.
Bạng Hổ lại đề cập đến, rất nhiều lúc bạn thấy biểu hiện của cậu ấy không nhiều, thật lúc riêng tư đã nỗ lực vô số, nhưng chỉ cần không thấy thành quả, cậu ấy sẽ không chia sẻ cực khổ cùng bất cứ ai --- Ví dụ cú backflip đã từng im lặng luyện tập qua vô số lần vẫn lưu lại sự tiếc nối kia.
Một bên nghe Bạng Hổ chia sẻ, một bên nhìn Thiên Tỉ toàn quá trình gần như trầm lặng, lại khiến người ta có cảm giác bị tác động mãnh liệt.
Cậu bé này dường như mỗi thời mỗi khắc đều dùng hết sức lực, trên mặt bình tĩnh thản nhiên, có vẻ như các loại sức mạnh bên trong quấn nhau đấu đá đạt đến một hiện tượng cân bằng. Bạn rất khó từ trên người cậu ấy nắm bắt được sự mãnh liệt nào đó, quan hệ giữa yêu cầu và bị yêu cầu.
Thiên Tỉ vừa mới luyện xong một bài vũ đạo, đưa cho chúng tôi một đáp án thú vị: “Lúc vừa mới debut, fans dần nhiều lên, mỗi lần chụp hình, người xung quanh rất nhiều, chính là cảm thấy không quen, rất kìm nén.”
Quá nhiều quyến rũ, dụ hoặc cùng phiền nhiễu, ngược lại khiến cậu ấy càng nhanh mà tập hợp thành một cái nhìn tương đối độc lập của riêng mình, điều này chính là bị buộc phải bảo vệ bản thân, cũng là một cách trưởng thành mới mẻ mà độc đáo.
Cậu ấy nói, lúc cậu ấy bắt đầu làm việc này, cậu ấy phát hiện, bản thân bắt đầu thích môi trường này, cậu ấy sẽ vui vẻ, sẽ phấn chấn.
“Những thứ gì khiến em chống đối?”
“Cưỡng chế bắt em làm một cái gì đó, bắt em phải vui vẻ lên một chút, bắt phải cười một chút, lúc nhỏ làm không tốt lắm.”
Thách thức cực lớn khi quay Thiên Tỉ là trong lúc mặt em ấy đang trầm mặc mà phải nỗ lực tìm ra biểu cảm. Thiên Tỉ cười rất đẹp, rất dịu dàng, rất tinh khiết.
Nhưng cậu ấy rất ít khi cười, dường như nụ cười của cậu ấy, được thiết lập một tiêu chuẩn ý thức nhất định của bản thân, chính là giống con người cậu ấy.
“Thật ra em không quá lo lắng về sau tâm lý sẽ sụp đổ, hoặc là biến thành một người hoàn toàn không giống với hiện tại, trở thành một Dịch Dương Thiên Tỉ khác. Bởi vì mỗi lần em làm chuyện gì, trong lòng đều có một thanh âm khác, giống như một dòng chữ lướt qua đầu.
Ví dụ như nói em làm việc này, nếu làm không được tốt như vậy, thanh âm kia sẽ xuất hiện trong em, chính là cảm thấy giống như nó sẽ uốn nắn bạn vậy.”
Thời điểm đó Thiên Tỉ chưa đầy 17 tuổi, đã đủ biết tự ràng buộc cùng tự suy ngẫm bản thân, lộ ra một loại giáo dưỡng của văn hóa Khổng Tử và Mạnh Tử từ trong xương.
Thật ra, trước lúc chụp hình Thiên Tỉ, chúng tôi cũng không lo lắng --- Không quan tâm suy nghĩ cậu ấy có thể đại diện cho thế hệ sau năm 00 không, tất cả đều chỉ là mới bắt đầu, bạn không thể yêu cầu một thiếu niên 17 tuổi, nói cho bạn biết con đường của đời người là thẳng hay là cong.
“Sau năm 00, bởi em lúc nhỏ có nghe tới rất nhiều, chính là nói bạn là thế hệ 10X, bạn rất trẻ, bạn rất nhỏ, chính là có thể… bạn làm việc này không có tốt như thế, sẽ cảm thấy… bạn có thể làm như thế đã không tồi, nhưng về sau khẳng định không được rồi.”
Đây là Thiên Tỉ lần đầu tiên đề cập đến vấn đề thế hệ 10X. Đối với vai trò “trẻ con” trong mắt người khác, cậu ấy đã cảm thấy không sao hết. Tại tòa nhà Empire State, rõ ràng là Thiên Tỉ sợ độ cao, mà vẫn nỗ lực cưỡng chế bản thân mình đứng trong gió, khiến cho bản thân thích ứng với một độ cao có thể nhìn thấy rất xa.
“Về sau, chính là khẳng định muốn dùng thực lực nói chuyện, bạn không thể vĩnh viễn nói em là một đứa trẻ 10X. Thời đại đang thay đổi, rồi về sau em cũng sẽ trở thành người lớn, nhất định phải lấy thực lực nói chuyện.”
Nhìn về phương xa, có khi cậu ấy cũng không nhận ra, kỳ thực cậu ấy luôn cười – Loại cảm xúc đó, không phải là xấu hổ, cũng không phải thẹn thùng, là vô thức mỉm cười.
Nguồn được lấy từ tạp chí “Thanh Niên Trung Quốc” kỳ 15 năm 2018.
Người phụ trách biên tập: Tống Trạch Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com