Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thân thể này cũng không phải chỉ của mình ngài dùng đâu...

Sau khi hệ thống sai lệch trong việc ràng buộc nam chính, nó đã thúc giục Tiết Trầm Cảnh đi tìm Ngu Ý. Nhưng chàng chẳng mảy may hứng thú với thứ đột nhiên xuất hiện như nó, càng không thèm nghe theo lời khuyên của nó.

Mãi đến khi hệ thống chủ động tiết lộ trước nội dung truyện, tiên đoán rằng Đá Trấn Kiếm ở trấn Ly Sơn sẽ xuất hiện vào thời điểm nào, và khi tiên đoán đó thực sự ứng nghiệm, Tiết Trầm Cảnh mới bắt đầu lưu tâm đến nó đôi chút.

Chỉ là khi chàng làm theo lời nó, tìm đến căn nhà nhỏ trong núi kia thì nơi đó đã vườn không nhà trống, thậm chí căn nhà còn bị đốt trụi, không để lại chút manh mối nào giúp họ lần theo tung tích của nữ chính.

Dù sao Tiết Trầm Cảnh cũng là trùm phản diện trong truyện, hành tung của chàng vẫn còn có thể lần theo. Nếu hệ thống được liên kết với Ngu Ý, nó còn có thể dựa vào hành trình của Tiết Trầm Cảnh để phát nhiệm vụ cho nàng, chỉ dẫn phương hướng.

Nhưng hiện giờ nó lại ràng buộc với Tiết Trầm Cảnh, còn Ngu Ý thì không chịu sự quản lý của hệ thống, tung tích của nàng trở nên không thể kiểm soát được. Suốt năm năm qua, ngay cả phía Bùi Kinh Triều cũng chẳng có lấy một tin tức về nàng.

Một nữ chính tốt như vậy, sau khi xuyên sách lại hoàn toàn mất tích, thậm chí cònchẳng để lại động tĩnh nào.

Giờ khó khăn lắm mới gặp được nàng, vậy mà lại để nàng chạy mất, hệ thống không nhịn được mà nức nở khóc rấm rứt.

Dù nó là hệ thống, nhưng cũng là linh hồn khí cụ được các lão tổ ở chư thiên vạn giới tạo ra để duy trì cân bằng thế giới, là khí linh của pháp bảo tối thượng, nó cũng có cảm xúc đấy chứ!

Tiết Trầm Cảnh bị tiếng khóc của nó làm cho nhức đầu, cau có nói: "Câm miệng! Phù dịch chuyển của nàng đã bị ta xé rách, không thể truyền đi quá xa, vẫn còn ở trong ngọn núi này."

Vết thương trên cổ chàng đã tự lành lại, chàng cúi người nhặt lấy một thanh kiếm gãy trên mặt đất, vén tay áo lên, dùng tay chém một mảnh thịt lớn bằng bàn tay từ cánh tay mình xuống.

Hệ thống bật ra một tiếng rít: "Ui! Chủ nhân vẫn nên tiết kiệm một chút, thân thể này cũng không phải chỉ của mình ngài dùng đâu..."

Dù đã chứng kiến vô số lần nhưng nó vẫn không thể thích ứng được với việc ký chủ cứ động tí là cắt thịt mình để nuôi ma vật. Tuy bây giờ sức chiến đấu của chàng quả thực hơi yếu, không dựa vào ma vật thì dường như không đánh lại ai thật.

Nhưng cứ cắt mãi như thế, cuối cùng chẳng phải sẽ chỉ để lại một bộ xương khô cho nữ chính hay sao? Thế thì sao được?

Tiết Trầm Cảnh đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, không buồn để ý đến nó.

Con Cốt Ma vẫn đang nằm úp mông trên mặt đất lập tức đánh hơi được mùi máu thịt từ người chàng, đầu lâu của nó bất chợt ngẩng lên khỏi đất, hai con mắt lồi lõm dán chặt lên người chàng, nước dãi từ kẽ răng nhỏ tong tong chảy xuống.

Tiếng răng va vào nhau lách cách, thể hiện rõ ràng khát vọng muốn được ăn một miếng của nó.

"Không nên thân, vô dụng, ngươi ăn cái rắm, cút." Tiết Trầm Cảnh liếc nó một cái, dùng máu vẽ một pháp trận dưới đất. Vết thương trên tay chàng lập tức giật giật như vật sống, mọc ra những mạch thịt nhỏ, hai đầu mạch thịt nối liền lại với nhau, rất nhanh liền kéo da thịt khép vết thương lại.

Trận văn trên mặt đất bắt đầu dao động, từ trung tâm trận pháp bò lên một đám dịch thể trắng sệt.

Bạch dịch như một khối mủ mềm nhão, thỉnh thoảng còn nổi lên một bong bóng khí. Mỗi khi bong bóng vỡ ra liền phun ra những làn sương trắng như tuyết.

Nó vừa xuất hiện liền hưng phấn bò đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh, từ trong thân thể vươn ra hai chiếc xúc tu, đồng thời cuốn lấy bàn tay phải đang cầm thịt của chàng.

Chất dịch trắng bao phủ lấy tay chàng, dính nhầy lủng lẳng trên cổ tay một lúc, rồi nuốt chửng miếng thịt trong tay chàng sạch sẽ, sau đó trượt xuống đất một cách thỏa mãn, sủi bọt lách tách như nước sôi đang sôi sùng sục.

Sương mù mờ ảo tỏa ra từ những bọt khí đó nhanh chóng hòa vào làn sương lạnh trong rừng, liền nhau thành một mảng lớn, bao phủ hoàn toàn vùng đất cạn này.

Tiết Trầm Cảnh ngước nhìn lên bầu trời đen kịt phía xa, nói: "Đi đi."

Chất dịch trắng chìm xuống lòng đất, chưa đầy nửa khắc sau, sương mù trong núi ngày càng dày đặc, che trời lấp đất, nuốt trọn cả dãy núi khổng lồ vào trong biển sương mù mịt.

...

Cùng lúc đó, Ngu Ý lảo đảo rơi ra khỏi quầng sáng phù dịch chuyển. Lá phù này là một phù dịch chuyển định hướng, lẽ ra phải đưa nàng trở về Bí cảnh Trúc Lâm, cho dù bí cảnh đã phong tỏa, cũng nên xuất hiện tại cửa vào bí cảnh.

Thế nhưng khi phù dịch chuyển đang phát huy hiệu lực lại bị Tiết Trầm Cảnh xé rách. Hiệu quả của phù dịch chuyển bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Ngu Ý rơi vào một khu rừng rậm, chẳng rõ đã bị truyền đến nơi nào.

Đầu nàng vẫn còn đau nhức từng cơn, đôi đồng tử dựng thẳng của Tiết Trầm Cảnh thực sự khiến người ta sởn gai ốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com