Chương 28
ⓙⓨ
28
Trà nữ lại vén rèm bước vào thay nước trà.
Trương Cực hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
Trương Trạch Vũ siết ly trà bằng sứ, vẻ mặt phức tạp.
Cậu không ngờ Trương Cực lại nói câu mê muội như "Không làm hôn lễ" ngay trước mặt Tư Mã Như.
"Không đói?" Thấy cậu im lặng, Trương Cực lại hỏi.
Trương Trạch Vũ đặt ly trà xuống: "Vừa nãy anh không nên.....'
Trương Cực lập tức đưa ngón trỏ lên chắn ngay môi cậu, ra hiệu cậu dừng lại: "Muốn ăn gì không?"
Thấy thế, Trương Trạch Vũ phút chốc mất bình tĩnh: "Ăn lẩu."
Trương Trạch Vũ chưa từng gặp ai không ăn được cay như Trương Cực.
Gần bờ hồ trung tâm có một con phố dân gian, từ Nam đến Bắc đều là đồ cay, dẫu sao thì mấy năm đầu mới về đây làm việc, cậu cũng lười nấu ăn nên hay chui vào đây, Trương Nghệ Mai còn mắng cậu, hù cậu rằng tệ bạc với sức khỏe của mình như thế, sớm muộn cũng gặp chuyện cho xem.
Một giờ rưỡi, đã qua giờ ăn cao điểm, họ tùy ý bước vào một tiệm lẩu, hương cay nồng xộc đến.
Ngửi thấy mùi này, sắc mặt Trương Cực không tốt, sầm mặt ngồi dựa vào góc tường như diêm vương sống, nhân viên bê nồi nước lèo lên, không nhịn được nhìn anh vài cái.
Trương Trạch Vũ cầm hai chai sữa trở về, đưa anh một chai: "Lát nữa uống."
Trương Cực không nhận: "Em cố ý à?"
Trương Trạch Vũ thẳng thắng thừa nhận: "Ừ."
Cậu vô tư như thế lại khiến anh nghẹn lời, hồi lâu Trương Cực mới nhận lấy sữa, cầm ống hút "tạch" cắm vào, ngộp ngộp nói: "Rắp tâm báo thù."
Nói xong anh còn trẻ con, khoanh tay ngồi nhích vào trong, từ chối giao tiếp.
Trương Trạch Vũ suy nghĩ, đưa chai sữa còn lại cho anh: "Ở tiệm trà, anh không nên nói chuyện với bác gái như thế."
Trương Cực nhíu mày.
Cậu bổ sung: "Bác gái sẽ đau lòng."
"Hôn lễ không cần thiết," Trương Cực cuối cùng cũng nói chuyện đàng hoàng, "Em cũng từng đến tiệc đính hôn của Thẩm Mặc và Quý Dã, không phải ai cũng ôm tâm thái đến chúc phúc. Có người hóng chuyện có người chế giễu, còn có người....."
Nói tới đây anh nhìn Trương Trạch Vũ một cái: "Đến để ăn bù tiền mừng."
Trương Trạch Vũ: ......
"Em không thể tưởng tượng được trên đời này có bao nhiêu kẻ kỳ quái," Anh nói, "Cũng không tưởng tượng được thói đời có thể xấu xa đến mức nào."
Nếu không phải mình hiểu tính cách của anh, Trương Trạch Vũ sẽ tưởng nhầm rằng anh từng trải qua tuổi thơ ám ảnh giống mình: "Bác sĩ cũng được suy nghĩ như thế sao?"
Trương Cực không vui: "Thứ anh cứu mạng người, có phải tính người đâu."
Lúc này nhân viên đẩy xe thức ăn đến, đồ ăn tràn ngập một bàn, lại chất đầy lên kệ thức ăn, Trương Cực nhìn mà sắc mặt vặn vẹo.
Đợi sau khi nhân viên rời đi, Trương Trạch Vũ mới đáp: "Nhưng có vài câu vẫn nên nói bằng cách hợp lí hơn."
Khi đó Tư Mã Như đỏ bừng hai mắt, trừ Trương Cực ra thì hai người còn lại đều sợ hãi.
Cả đời này Trương Trạch Vũ chưa từng gặp phụ huynh nào đỏ mắt trước mặt con cái, Trương Nghệ Mai tính cách quật cường, còn cậu lại ôn hòa, người một nhà nói chuyện vừa khách sáo vừa ít mâu thuẫn.
Trương Cực lại thẳng tính như thế, nhiều năm qua chắc hay khiến trái tim bố mẹ đau đớn lắm.
"Người nhà chứ đâu phải người ngoài."
Trương Cực giương mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu hoắm, dường như muốn nhìn thấu linh hồn cậu: "Em muốn tổ chức hôn lễ sao?"
Trương Trạch Vũ trầm mặc, Trương Cực biết cách chặn họng cậu nhất: "Không muốn."
"Sao không nói với anh?"
"Em muốn đợi lúc thích hợp," Cậu lừa mình dối người, "Bây giờ nói thì sớm quá."
"Không, em không phải đang đợi," Trương Cực đan xen mười ngón đặt lên bàn, hơi giương cằm, nhưng lại rủ mắt, "Em đang trốn tránh."
"Giống như điều em luôn làm ở quá khứ, rút khỏi khoảng cách an toàn, không nhìn, không hỏi, không nói. Em tưởng đó là đợi, thực tế là không muốn đối diện. Vì lên tiếng tức là mạo hiểm, em sợ anh và em bất đồng ý kiến, sợ anh giận, sợ vì mình mà phá vỡ sự hòa hợp trước mắt ——Em rất nhát gan."
Trương Cực cách một lớp sương mờ nhìn cậu: "Trương Trạch Vũ, em không dám đối diện với chính mình."
Trương Trạch Vũ mím môi.
Trần Nghiêu từng nói câu tương tự, nhưng từ ngữ khi đó là: "Trương Trạch Vũ, cậu nên làm chính mình."
Giọng điệu ôn hòa hơn Trương Cực rất nhiều.
Cậu cảm thấy Trương Cực đang cầm một khẩu súng chĩa vào mình, mục đích không phải mạng của cậu, mà là bắn cậu trở về nguyên hình, vì cậu là một bậc thầy nói dối đạo đức giả, giỏi nhất là sống yên bình giả tạo.
Cậu siết chặt nắm tay: "Ừm, anh nói đúng."
Trương Cực không nhúc nhích: "Không phản bác à?"
"Không có gì để phản bác cả," Trương Trạch Vũ cầm chiếc đĩa dưa chuột xắt lát tươi ngon, đổ hết vào nồi lẩu sôi ùng ục, "Anh làm người xấu đi, em giả vờ ấm ức là được."
Trương Cực nói không sai, cậu thực sự là người như thế, trước đây là thế, bây giờ cũng thế. Yêu đương không hề khiến cậu thay đổi bao nhiêu, mà còn nhiều lo âu hơn, vì bảo vệ những điều gì đó mà càng muốn che đậy.
Nhưng lúc này mới thảo luận cậu là người thế nào thì đã muộn, dù Trương Cực muốn chạy trốn cũng phải tốn chút thời gian.
"Còn muốn kết hôn với em không?" Cậu hỏi.
Trương Cực thấy hoang đường: "Anh cũng đâu phải không thích em, sao lại không muốn?"
Trương Trạch Vũ đáp: "Nhưng anh vừa nạt em."
"Nói thật cũng tính là nạt sao?"
"Khiến em không vui chính là nạt." Cậu thề không bỏ cuộc.
Khóe mắt Trương Cực giật giật: "Nhà khoa học nào nói thế?"
"Em nói đó," Trương Trạch Vũ gắp một lát dưa chuột từ rong nồi lẩu đỏ đang bốc khói, bỏ vào bát của anh, "Ai bảo anh muốn kết hôn với em, chứ không phải nhà khoa học làm gì."
Trương Cực sững người.
Trương Trạch Vũ lúc này giống hệt "kẻ tiểu nhân bỉ ổi".
"Ăn đi," Cậu nói, "Cố ý nấu cho anh đó."
Ai bảo anh dùng cái miệng đẹp đẽ đi đả kích người khác làm gì.
"Tiểu nhân bỉ ổi" Trương Trạch Vũ chẳng ăn bao nhiêu, đều gắp hết cho Trương Cực. Lát sau bàn bên cạnh có một đôi tình nhân, bạn nữ thấy cậu cứ gắp đồ ăn cho Trương Cực liền tròn mắt như chuông đồng, liên tục ra hiệu cho bạn trai ngồi nghịch điện thoại ở trước mặt: "Anh nhìn người ta đi."
Ăn xong Trương Cực hai mắt ngấn nước, một tay sữa một tay nước đá, ngồi tại chỗ tự kỉ, Trương Trạch Vũ ở bên cạnh hưởng điều hòa, đôi khi còn hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Trương Cực oán giận nhìn cậu.
Trương Trạch Vũ: "Em đã đặt hai vé xem phim...."
Trương Cực tiêu sái đứng dậy: "Đi thôi."
Kỳ nghỉ hè, rạp phim đông đúc, Trương Trạch Vũ mua vé gần nhất của một bộ phim cũ chiếu lại, khán giả hơi ít, nhỏ giọng nói chuyện cũng không ảnh hưởng người khác. Nhưng Trương Cực rất có tố chất xem phim, từ đầu tới đuôi không phát ra động tĩnh gì, chỉ nhân lúc Trương Trạch Vũ không chú ý, giành bỏng ngô trong tay cậu rồi nở nụ cười, sau đó hài lòng dựa vào ghế, thẳng thóm ngồi yên, như chưa xảy ra gì cả.
Ngoài rạp phim đã đến hoàng hôn, nhiệt độ vẫn chưa giảm, nhưng bầu trời phía đông đã đỏ rực, giữa ráng chiều là những đường máy bay dài thẳng tắp. Trương Trạch Vũ thích mấy thứ này, không kiềm được lấy điện thoại ra chụp vài tấm, tiện thể đổi luôn ảnh đại diện wechat đã dùng mấy năm nay, hỏi: "Bobo ra sao rồi?"
Trương Cực uống nước ngọt được một nửa, ngã nhã cắn ống hút: "Khỏe khỏi nói, đưa đến tiệm thú cưng dưới tầng rồi, trong tiệm có một con Collie cực kì thích nó, nó vui quên đường về rồi."
Mỗi tối tan làm về đón nó, nó còn không muốn, nhanh chóng trốn phía sau ông chủ tiệm thú cưng.
"Anh nhớ em thích cún?"
Trương Trạch Vũ gật gật đầu, nhấn mở hình đại diện của Trương Cực, Bobo đeo kính râm, ngầu muốn chết.
"Hình này là anh chụp?"
Trương Cực "Ừ hứ" một tiếng bảy tỏ tự hào.
Cậu không kiềm được khen: "Đáng yêu lắm."
Không giống lúc tận mắt gặp chút nào, béo y như quả bóng.
"Tranh thủ tìm thêm bố cho nó," Trương Cực nói, "Em cũng không cần nhìn là thèm."
Một cơn gió vừa hay thổi rối mái tóc anh, cũng vén một góc sơ mi màu nhạt của anh lên, Trương Trạch Vũ tim đập lệch nhịp, quay đầu đi hỏi: "Nó ở nhà có sủa không?"
"Không có, yên tĩnh hiểu chuyện lắm," Trương Cực giọng nói rõ ràng, "Có điều phạm lỗi là trốn khắp nơi, anh gọi cũng vô dụng, uổng cho cái não thông minh đó quá."
"Chắc là sợ anh nạt nó."
Anh nhướng mày: "Anh cũng có hung dữ đâu."
Bậy bạ.
Trương Trạch Vũ cất bước đi trước: "Ừ, không hung dữ."
Dòng xe hỗn loạn, dòng người tấp nập.
Dưới ánh hoàng hôn, ngọn đèn hai bên đường đều đã sáng, cây du bị ánh sáng yếu ớt bọc lấy.
Trương Trạch Vũ dẫm lên vạch kẻ đường, bước đi rất nhanh, cơn gió thổi choáng váng đầu óc cậu, cậu muốn đi một lát, chạy một lát. Một hồi lâu mới nhớ ra phía sau còn có một người, kết quả quay đầu thấy Trương Cực không theo kịp, vẫn còn ở bên kia đường.
Dưới gốc cây ở gần vạch kẻ đường nhất có người đang bán hoa, bày đầy hoa sặc sỡ dưới đất, Trương Cực đang khom người nói gì đó.
Trương Trạch Vũ thấy cô gái bán hoa rút hai nhánh hoa hồng từ trong bó ra, dùng giấy báo cũ đóng gói đơn giản rồi đưa Trương Cực, anh dùng điện thoại trả tiền.
Vừa hay đèn xanh sáng lên, Trương Cực hoàn hồn vội cảm ơn, cầm hoa hồng đón ánh chiều chạy sang.
Anh chạy rất nhanh, tóc tai bay bổng, sơ mi vén nhẹ. Trương Trạch Vũ cảm thấy hình như trái tim mình cũng nhấc lên theo, phiêu bạt lên tầng mây, ánh mặt trời nhẹ nhàng chạm đất.
"Hoa hồng, cuối cùng cũng mua được," Sau khi qua đường, Trương Cực thở nhẹ dừng lại, đưa hoa hồng ở tay phải cho cậu, "Lần sau mua 999 đóa cho em."
Trương Trạch Vũ nhận lấy, ngửi thử, rất tươi mới, hình như còn giọt nước: "Nhà em nhỏ lắm, 999 đóa không có chỗ để."
Trương Cực nhướng mày: "Thế mua biệt thự?"
"Biệt thự thì lớn quá."
"Mỗi ngày một bó, rồi sẽ có ngày tặng đủ thôi."
Trương Trạch Vũ cười cười: "Đợi tới lúc đó thì mấy bó đầu đều đã héo cả rồi."
"Thế mua một vườn hoa," Trương Cực đi bên cạnh cậu, "Thích gì trồng đó, tự chăm tự xài."
"Anh biết trồng hoa?"
"Không biết."
......
Trời đã chợp tối.
Đi tới giữa bờ hồ trung tâm, thấy rất nhiều đèn hoa sen đang nổi trên mặt hồ, trôi theo dòng nước..
"Tối nay có lễ hội đèn lồng?"
"Cửa tiệm đang có hoạt động," Nhân viên bên lan can giải thích, "Miễn phí thả hoa đăng cầu phúc, thả xong bên chúng tôi sẽ dọn về, không ô nhiễm môi trường, hai vị muốn thử không?"
Trương Trạch Vũ từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."
Thấy cậu từ chối nhanh quá, Trương Cực tò mò, hỏi: "Em không thích hoa đăng?"
Trương Trạch Vũ đi về bên bờ hồ, ở đấy có vị trí để trống, có thể ngồi hóng gió đêm.
"Tối nay đông người đến thế, e là thần tiên cũng bận không đếm xuể, em không góp vui làm gì."
Trương Cực ở sau lưng cười cậu nghĩ nhiều: "Em có nguyện vọng gì?"
"Anh muốn nghe?"
"Thần tiên bận quá, nhưng anh có thể giúp em, chỉ cần không phải hái mặt trăng."
"Em muốn ăn lẩu," Trương Trạch Vũ ngồi xuống, tóc mai dịu nhẹ bay trong gió: "Đây là điều đầu tiên."
Trương Cực không vui: "Thứ hai thì sao?"
"Muốn ngày mai không cần đi làm."
"Thứ ba."
"Muốn trở về hồi cấp ba."
"Thứ tư."
"Muốn yêu sớm."
......
"Thứ một trăm," Trương Cực hết kiên nhẫn, ngồi trên ghế dài, gió thổi khiến hắn buồn ngủ, nhưng muốn nói gì đó, thế nên cúi đầu nhìn một ngọn cỏ nhô ra từ hòn đá bên chân, "Em không có chuyện gì muốn cùng anh làm à?"
"Có chứ."
Trương Trạch Vũ ghé đến gần bên anh, sau đó khom người, giương mắt nhìn anh: "Em muốn kết hôn với anh."
ⓙⓨ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com