Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Bữa tối

"Hôm nay lại hư cái gì?" Viên Nhất Kỳ một tay chống nạnh, một tay cầm điếu thuốc phì phà. Nhìn người trước mặt, không biết hôm nay lại muốn sửa thứ gì.

Vương Dịch gãi đầu, nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là hết giờ làm. Cô tranh thủ học xong là chạy qua đây ngay, cô cười: "Vậy thì không phải. Em hôm nay... là chờ chị về."

"Tôi đã nói không cần." Viên Nhất Kỳ cáu kỉnh ra mặt.

Vương Dịch dựng xe xuống, mím môi, đem ly trà sữa treo trên xe, chìa ra trước mặt nàng, đôi mắt còn chớp chớp như mèo con ngây thơ, thuần khiết.

Viên Nhất Kỳ có ý muốn lắc đầu nhưng lại bị ánh mắt của cô thu phục, nàng thật sự có chút không nỡ.

Cả hai còn đang dây dưa thì đột nhiên có tiếng kèn vang lên in tai sau lưng Vương Dịch 'Ting ting'.

"Con nhóc, tránh ra."

Viên Nhất Kỳ nắm lấy cổ tay Vương Dịch, lôi về phía mình, tránh đường cho chiếc xe kia chạy vào garage.

Chiếc xe BMW đời mới chễm chệ đậu giữa garage, bước xuống là một người đàn ông mặc vest, mang giày tây lịch lãm, khuôn mặt điển trai nhưng có vẻ không còn trẻ trung gì mấy.

Vương Dịch ngó hắn, vội nấp sau lưng Viên Nhất Kỳ. Hắn ta đi tới dang rộng hai tay ra, ý muốn nàng ôm.

Nhưng Viên Nhất Kỳ lại cười, giơ một tay ra trước mặt, chỉ muốn bắt tay.

Hắn ta sượng sùng nắm nhẹ lấy bàn tay nàng.

Viên Nhất Kỳ tay vẫn cầm điếu thuốc, không có ý muốn dập, đủ biết nàng đối với người đàn ông này chính là không muốn tôn trọng.

"Ngài Lưu, đến bảo trì định kỳ sao?"

"Phải, người đẹp, ngày mốt anh có việc đi Hoàn Kiếm." Hắn ta sáp đến gần nàng hơn chút nữa.

"Chiều mai ngài đến lấy đi." Viên Nhất Kỳ nói xong liền muốn đi vào trong nhưng lại bị hắn ta bám theo.

"Chúng ta đi ăn cơm được không?"

Viên Nhất Kỳ dừng bước, lắc đầu, dứt khoát từ chối: "Tôi không thích ăn cơm bên ngoài."

Thật sự thì Viên Nhất Kỳ thích tự nấu ăn ở nhà hơn, nhưng lý do lớn nhất vẫn là không muốn cùng tên đàn ông này ở chung một chỗ.

Hắn ta ấy vậy mà vẫn cản đường nàng, còn không biết xấu hổ đưa ra lời đề nghị: "Vậy thì về nhà anh, nhà anh có đầu bếp riêng."

"Không tiện." Viên Nhất Kỳ cau mày lại.

Sao trên đời lại có thằng đàn ông lằng nhằng đến thế? Người ta đã từ chối một lần có nghĩa là người ta không thích mình, vậy mà vẫn còn cố tình dây dưa qua lại?

"Vậy về nhà em nấu nhé?"

"Nhà tôi không tiếp đàn ông."

Hắn ta vẫn tiếp tục lẽo đẽo theo sau nàng nói: "Em đừng từ chối anh nữa mà."

Làm như bản thân đáng thương lắm vậy.

Viên Nhất Kỳ hết cách liền quay sang nhìn cô: "Tôi... có hẹn với em gái rồi. Phải không Viên Dịch?"

"Ah... p-phải." Vương Dịch thông minh liền ra tay giải cứu mỹ nhân.

"Em gái?" Hắn ta trước giờ chưa từng nghe nói Viên Nhất Kỳ có em gái, hắn bán tín bán nghi nhìn nàng.

"À, vậy thôi, hôm khác anh mời em." Hắn gãi gãi đầu rồi rời khỏi.

"Ngài đi thong thả."

Trịnh Đan Ny nhìn thấy hắn rời đi liền đi ra hỏi nàng: "Ông ta lại đến đây tán tỉnh cậu sao? Cái thằng cha đó, có vợ con rồi mà còn dám ra ngoài tìm gái."

"Các cậu về đi." Nhìn bọn người Trịnh Đan Ny đã thay đồ bảo hộ, Viên Nhất Kỳ phất phất tay.

"Vương Dịch, chị về nhé." Trịnh Đan Ny xoa đầu Vương Dịch rồi về. Mặc dù con bé không thấp hơn cô là mấy, nhưng cô cảm thấy con bé rất đáng yêu.

"Tạm biệt tiểu mỹ nhân." Bọn người Lâm Thư Tình cũng hùa nhau châm chọc, làm mặt mũi Vương Dịch đỏ ửng hết cả lên.

Viên Nhất Kỳ quay qua nhìn Vương Dịch, mỉm cười: "Cảm ơn em, chuyện lúc nãy."

"Vậy chúng ta ăn gì ạ?" Vương Dịch hí hửng hỏi nàng.

"Tôi có hứa là sẽ đi ăn với em sao?" Viên Nhất Kỳ bấm nút đóng cửa garage lại, ngạc nhiên nhìn Vương Dịch.

"Nãy chị nói rồi mà." Gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn.

"Nhưng..."

Rõ ràng khi nãy nàng chỉ tìm đại một lý do để thoát khỏi vòng vây của tên kia, ai ngờ tên lưu manh bên này lại thừa nước đục thả câu, không biết là ngây thơ thật hay giả vờ mà lại xem đó là thật nữa.

Vương Dịch hừ lạnh rồi xụ mặt xuống, cái miệng méo xệch giận dỗi: "Đồ thất hứa."

Viên Nhất Kỳ đỡ trán nói: "Rồi, rồi, về nhà, cho em ăn một bữa."

"Yeah!" Vương Dịch mừng như trúng số độc đắc, quay xe leo lên rồi nhìn nàng chờ đợi.

Viên Nhất Kỳ bất quá đành leo lên xe để cô chở về.

"Ôm vô." Vương Dịch đề máy rồi nói một câu.

Viên Nhất Kỳ cáu: "Tôi đạp em văng xuống đất bây giờ."

Bộ nghĩ cả hai là tình nhân hay gì mà còn đòi ôm với chả ấp.

"Không ôm thì thôi." Vương Dịch bĩu môi, cái đồ hung dữ.

Chở nàng về nhà, Vương Dịch vui mừng vì cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính bước vào đây, cô ngó nghiêng quan sát xung quanh.

"Chị ở một mình sao?" Nhìn mọi thứ trong nhà không có vẻ gì là có hai người ở cả, Vương Dịch vì thế mà càng hân hoan hơn.

"Ừ, ba mẹ tôi ly hôn lâu rồi." Viên Nhất Kỳ bắt đầu đem thực phẩm trong tủ lạnh ra.

"Em giúp chị."

Vương Dịch láo nháo bên cạnh giúp Viên Nhất Kỳ nhặt rau, không khí vô cùng đầm ấm, à đó chỉ là do Vương Dịch tưởng tượng thôi, chứ thật sự thì không khí có chút lạnh lẽo. Viên Nhất Kỳ chỉ tập trung thái thịt, chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô dù chỉ một giây.

Bữa ăn cũng chỉ có mấy món đơn giản, nhưng lại do chính tay Viên Nhất Kỳ nấu, Vương Dịch háo hức, ăn mấy chén cơm liền vẫn không thấy no.

Bữa cơm trôi qua trong yên lặng, họ không tìm thấy chủ đề để nói chuyện với nhau. Vương Dịch không thể đem việc học ra để trao đổi với Viên Nhất Kỳ, mà Viên Nhất Kỳ lại càng không thể đem chuyện ở garage ra để kể với cô. Thế là cả hai cứ im lặng ăn cơm mà không nói với nhau bất cứ chuyện gì.

Sau một khoảng thời gian im lặng, Vương Dịch chính là vẫn không thể nhịn được nên tìm cái gì đó nói với nàng: "Chị chị, xe em, cái thắng nó hư rồi, mai em lại đem đến cho chị sửa nha?"

Viên Nhất Kỳ nhìn cô, hơi chống cằm nói: "Chiếc xe của em, coi được giá thì bán luôn đi, hư gì mà lắm thế?"

"Thôi." Vương Dịch bĩu môi, người ta chỉ muốn tìm cơ hội để đến gặp chị thôi, chị chẳng lẽ còn không hiểu?

Ăn xong, thấy Viên Nhất Kỳ có ý định rửa bát, cô liền ấn nàng ngồi xuống.

"Ngồi yên, để em rửa chén."

"Không cần." Viên Nhất Kỳ lắc đầu, ai đời lại để khách rửa chén cho nhà mình chứ?

Nhưng Vương Dịch đã nhanh tay đem hết đống chén đĩa vào trong bồn và bắt đầu rửa.

Viên Nhất Kỳ không còn cách nào khác liền ở bên cạnh hút thuốc.

"Ở một mình buồn lắm sao?" Vương Dịch ngước lên hỏi.

Viên Nhất Kỳ khuôn mặt không biến sắc, ánh mắt băng lãnh trả lời đúng một chữ: "Quen."

"Thói quen xấu." Vương Dịch tráng qua cái chén cuối cùng rồi lau sạch tay.

"Rồi, về đi." Viên Nhất Kỳ đi theo cô ra đến tận cổng.

Vương Dịch đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn nàng, nho nhỏ nói: "Em... add Wechat của chị được không?"

"Không." Viên Nhất Kỳ từ chối, không muốn dính thêm vào rắc rối, lại càng không muốn ai đến phá hoại cuộc sống vốn yên tĩnh của nàng.

"Em chỉ muốn làm bạn với chị." Vương Dịch lại xụ mặt xuống, đôi mắt tủi thân pha lẫn chút bi thương nhìn Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ giơ ra cho cô một mã QR: "Chúa ơi, nè, add vô nhanh, em thôi ngay cái mặt đưa đám đó đi."

Vương Dịch hí hửng add, sau đó lại nhìn nàng: "À..."

"Lại chuyện gì?" Viên Nhất Kỳ ảo não, đây là lần đầu tiên có người dám lấn vào cuộc sống riêng tư của nàng nhiều như vậy, khiến nàng có chút khó chịu.

"Hạn chế hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe, cái này ngon hơn." Vương Dịch lục trong túi áo khoác của mình, lại dúi vào lòng bàn tay Viên Nhất Kỳ một viên kẹo sữa dâu.

Cô nhe răng cười: "Em về đây."

"Không tiễn."

'Rầm.' Câu nói vừa dứt, cánh cửa liền không chút lưu tình đóng lại.

Vương Dịch xoa xoa mũi, xém xíu nữa là phải vác gương mặt đẹp đi sửa mũi rồi, Viên Nhất Kỳ là cái đồ bạo lực.

Viên Nhất Kỳ nhìn thứ béo ngậy trong tay mình, chần chừ một lát liền nhụi điếu thuốc còn đang cháy vào gạt tàn, bóc viên kẹo quăng vào miệng.

Wechat lại hiện lên một tin nhắn.

From: Nhất Nhất.

Nội dung: "Chị à, ngủ ngon nhé~" (Bắn tim ba ngàn lần.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com