Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7

Krysithius thu mình lại khi rặng núi dưới chân hắn bỗng chốc bắn lên trời cao cả trăm mét.

Hành tinh này đang vỡ vụn và tự tái tạo ngay trước mắt hắn.

Những dãy núi khổng lồ dựng lên cao chót vót, chọc thẳng vào bầu trời rồi sụp đổ, tạo thành những hố sâu không đáy, rộng đến mức tầm mắt không thể chạm tới đáy vực. Cả chiến trường chao đảo. Những chiến binh của cả hai phe, vẫn đang hỗn chiến điên cuồng, bị hất tung khỏi sườn núi, lao thẳng xuống vực, tan biến vào màn bụi dày đặc và làn khói cuồn cuộn.

Nhiều ký hiệu runes vụt tắt trên màn hình hiển thị của Krysithius. Hắn siết chặt hàm răng sau lớp mặt nạ sắt. Toàn bộ Cohors Nasicae, bao gồm cả Rypax, đã ném mình vào cơn điên loạn của cuộc tấn công nô lệ thất bại này. Và warband đang tự rút cạn chính nó. Krysithius vung thanh kiếm, chém ngang thân một chiến binh World Eater, xé rách lớp giáp dày trên ngực gã, rồi đạp mạnh khiến tên hộ vệ khát máu lảo đảo, rơi thẳng xuống vực thẳm.

Tiếng gầm rú của động cơ phản lực xuyên thủng bầu trời. Hắn ngẩng lên, nhìn thấy bóng dáng oai vệ của Talon Queen đang đáp xuống. Chiếc Thunderhawk cổ đại xoay nghiêng, giảm tốc, bắn từng đợt hỏa lực về phía những chiến binh World Eaters vẫn còn đang gào rú trên bề mặt hành tinh. Những khẩu pháo hạng nặng do đám servitor vận hành nổ súng không ngừng từ bụng tàu, nhả đạn liên tục, xé toạc những chiến binh của Quân đoàn XII thành từng mảnh vụn.

Những chùm đèn quét dữ dội xuyên qua màn bão cát, dẫn đường cho các chiến binh Cohors Nasicae còn sống sót rút lui. Krysithius trượt nhanh xuống triền núi, tiếp đất vững vàng, rồi tăng tốc chạy thẳng về phía con tàu. Talon Queen lơ lửng trong không trung, cửa khoang đổ bộ mở rộng, động cơ rít lên dữ dội, thiêu rụi mặt đất bên dưới thành tro tàn.

Các chiến binh xô đẩy nhau, tranh giành bước lên trước để thoát khỏi cơn thịnh nộ của hành tinh. Krysithius tóm lấy một người anh em đang ngã quỵ bên cạnh, hai chân hắn bị xé toạc bởi loạt đạn bolter. Hắn nắm chặt cổ áo giáp người anh em, kéo hắn lết qua bậc thang, mặc kệ máu đen và dầu máy tuôn ra từ những vết thương rách nát.

Những khẩu pháo hạng nặng vẫn nổ liên hồi, bắn thủng đội hình World Eaters, xé toạc cả một đội hình của Quân đoàn XII thành tro tàn cháy đen. Krysithius thả người xuống một ghế đai cố định, cảm giác máu rỉ từ các mạch nối bị hư tổn trên giáp. Hắn ngước nhìn dọc theo khoang chứa, đếm số chiến binh còn lại. Họ là tất cả những gì còn sót lại của Cohors Nasicae. Từ một warband hùng mạnh với gần sáu mươi chiến binh, giờ đây chỉ còn hơn hai mươi kẻ sống sót. Trong cơn hỗn mang của trong The Eye, nơi có nhiều mối đe dọa trong mọi cơn bão và góc tối của cõi bán phi vật chất, một mất mát như vậy là án tử.

Một tổn thất không thể cứu vãn.

Điều này không thể tiếp diễn. Ý nghĩ ấy gào thét trong tâm trí Krysithius khi hắn luồn tay qua mái tóc bết dính máu và dầu máy. Những ngón tay hắn trượt qua những mảnh xương và ceramite vỡ nát, những tàn dư từ cuộc chiến vừa qua, và không phải tất cả chúng đều thuộc về đám World Eaters. Hắn rút ra một mảnh giáp nhỏ, vỡ vụn và cháy sém. Một miếng giáp tím và vàng của Quân Đoàn III.

Krysithius nheo mắt nhìn chằm chằm vào biểu tượng Hoàng Đế ban tặng, giờ đã nát vụn trong lòng bàn tay. Không cần suy nghĩ, hắn siết chặt nắm đấm, nghiền vụn nó thành tro bụi. Nếu Cohors Nasicae muốn tồn tại, chúng cần một bàn tay dẫn lối mạnh hơn kẻ điên đang lãnh đạo chúng hiện tại. Lucius the Eternal, có được những vị thần ban phước hay không, hắn chỉ mang lại diệt vong cho chiến đoàn.

Ý nghĩ đó khiến Krysithius đưa mắt lướt qua những chiến binh còn lại khi động cơ chính của Talon Queen rú lên, chuẩn bị cất cánh. Từ khi trở thành Eternal, bộ giáp của Lucius luôn không phát tín hiệu định vị ổn định, nhưng Krysithius không thấy bóng dáng hắn trong khoang. Chỉ còn một người duy nhất không có mặt trên sàn tàu. Cesare, nhưng hắn vẫn còn ở đó.

Krysithius có thể cảm nhận hắn bên dưới, bị bao quanh bởi những quầng nhiệt hồng yếu ớt của đám nô lệ đang co rúm lại trong khoang chứa. Ít nhất, họ đã thu được thứ gì đó từ thảm họa này. Lucius cũng biến mất rồi sao? Hắn đã ngã xuống dưới lưỡi rìu của kẻ thù, hay đã bị hành tinh quỷ dữ này nuốt chửng? Có thể nào vận may đã thực sự đứng về phía Krysithius? Talon Queen rùng mình, lắc lư giữa những cơn địa chấn cuối cùng của hành tinh, và Krysithius cảm nhận được một thứ chưa từng có từ lâu trong tâm khảm hắn. Rồi hi vọng. Nếu Lucius thực sự đã biến mất, warband cần một người thay thế.

Hắn sẽ đứng lên. Hắn sẽ kéo Cohors Nasicae khỏi vực thẳm. Hắn sẽ rèn lại những người anh em của mình, dẫn họ trở về con đường của những chiến binh thực thụ của Hoàng Kim Hoàng Đế.

Hắn sẽ...

Một sợi dây quất mạnh vào thanh thủy lực của khoang đổ bộ. Nó móc lại. Nó xiết chặt. Axit ăn mòn rít lên, khiến thép plasteel sủi bọt. Sợi roi quấn chặt hơn, cuốn quanh thanh piston.

Rồi một bàn tay bọc giáp vươn lên, tóm chặt mép sàn đáp.

Một hình thể khoác giáp tím nứt nẻ, nơi những gương mặt gào thét xoắn vặn trên bề mặt, sũng máu, lê mình lên sàn khoang đổ bộ đúng lúc Talon Queen vút vào bầu trời. Lucius thả lỏng roi, để nó trượt khỏi piston, ngay khi cửa khoang dần khép lại. Krysithius cảm thấy một chiếc răng rạn vỡ trong hàm khi hắn trừng mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện dưới ánh sáng đỏ nhạt của khoang phi thuyền. Những mảnh men răng mắc lại trong cổ họng hắn, cùng với hy vọng vừa vụt tắt.

"Không, người anh em!"

Lucius dang tay, giọng đầy vẻ chân thành giả tạo khi ngăn Krysithius đang định đứng dậy.

"Làm ơn, đừng nghĩ đến chuyện gắng sức làm gì! Ta hoàn toàn ổn khi đu đưa trên mép vực kia, còn ngươi thì trông có vẻ rất, rất mệt mỏi."

Lucius bước qua Krysithius, phớt lờ ánh mắt căm hận đang đâm xuyên vào lưng hắn. Hắn dang rộng hai tay, nụ cười kéo dài trên khuôn mặt khi đảo mắt qua những người anh em còn sống sót của chiến đoàn.

"Vậy nào, các anh em của ta, trận chiến vừa rồi thế nào?"

Ngoài tiếng gầm rền của động cơ, Talon Queen lặng lẽ cắt qua khoảng không hỗn loạn, thoát khỏi những xiềng xích của hành tinh quỷ dữ. Những cơn bão đã cào xước lớp sơn trên thân tàu, và hơn một lần, phi công của chiếc Thunderhawk đã phải thực hiện những pha nhào lộn tinh vi, né tránh việc bị xé toạc và nghiền nát dưới bề mặt đang gào thét của hành tinh. Dưới ánh sáng dị thường của hố đen của Eye, lớp vỏ đen cháy của con tàu lấp lánh, xuyên qua một đám tinh vân sôi sục. Phía trước, bóng dáng của chiếc Diadem trôi lặng lẽ giữa cơn cuồng phong bất tận.

Bên trong chiếc Thunderhawk, sự im lặng bao trùm, đè nặng như một thực thể hữu hình.

Hai chiến binh nữa gục ngã trên đường trở về chiến hạm. Tên phản đồ Brazen Claws trong hàng ngũ Rypax, và Rubitaille, một trong những Palatine Blades kiêu hãnh nhất thuở huy hoàng của Quân Đoàn. Áo giáp của Rubitaille bị lột sạch khỏi cơ thể trong khi nó vẫn còn hơi ấm, trước khi Cesare từ khoang dưới bò lên, đuổi đám cướp giật đi, để thu hoạch lại hạt giống gene của người đã khuất.

Những kẻ sống sót trong Rypax quỳ thành vòng tròn quanh xác tên Brazen Claw, gầm gừ, vung vuốt và lưỡi kiếm, đe dọa bất kỳ kẻ nào dám đến gần. Chúng sẽ giữ vững đội hình như thế cho đến khi phi thuyền hạ cánh, để bảo vệ thi thể cho những nghi thức tang lễ đen tối mà chúng sẽ tiến hành trong bóng tối của tổ quỷ. Krysithius nhìn chằm chằm vào xác bị tước đoạt của Rubitaille, trong khi gã y sư lạnh lùng tiếp tục công việc.

Hắn cúi nhìn xuống đôi ủng dính dầu máy và máu, giáp trụ bị rạn vỡ.

Chợt hắn nhận ra. Chính Rubitaille là kẻ hắn đã lôi lên Thunderhawk trong những khoảnh khắc cuối cùng trước khi cất cánh. Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn. Liệu số phận bị bỏ mặc trên hành tinh chết ấy có phải là số phận nhân từ hơn, so với cái chết nhục nhã và sự tàn phá vô hồn đã giáng xuống người anh em này? Nhưng dù thế nào, điều đó cũng không thể dập tắt cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng hắn.

"Có gì muốn nói sao, người anh em?"

Giọng Lucius ngọt lịm, nhưng không che giấu được sự chế giễu quen thuộc mỗi khi hắn nói chuyện với Krysithius. Lucius mỉm cười, khoe hàm răng nhọn hoắt như kim đen. Hắn thong thả lau sạch máu và tàn dư chiến trận khỏi Lưỡi Kiếm Laeran, thánh vật mà cha chúng từng ban tặng hắn từ thuở xa xưa.

Krysithius trừng trừng nhìn kẻ trước mặt, trong đầu chỉ có một câu hỏi:

Nếu cha chúng ta thấy cảnh này, ông ấy sẽ nghĩ gì?

Liệu Ngài sẽ ghê tởm? Hay Ngài đã trở thành thứ gì đó còn khủng khiếp hơn, đến mức không còn chỗ cho sự phán xét nữa?

Một tiếng vang lớn rền rĩ qua khoang phi thuyền, khiến cả đám chiến binh run lên khi Talon Queen đáp xuống sàn đáp của Diadem. Cánh cửa khoang đổ bộ hạ xuống, không khí lạnh tràn vào, kéo theo đó là mùi thép cháy và mùi của một con tàu chiến đã mệt mỏi sau quá nhiều trận chiến. Những chiến binh còn lại của Cohors Nasicae đứng dậy, lần lượt rời khỏi Thunderhawk.

Bọn họ đi ngang qua Lucius và Krysithius, hai kẻ vẫn đang ngồi đối diện nhau trong im lặng. Lucius không rời mắt khỏi Krysithius, cũng như nụ cười nhạo báng chưa từng tắt trên môi hắn. Thời gian dường như kéo dài, như một chất lỏng đang dần đông cứng thành vĩnh cửu. Krysithius siết chặt nắm đấm, nhận ra bàn tay hắn từ bao giờ đã đặt lên cán vũ khí bên hông.

Rồi hắn thả lỏng, đứng dậy, không nói một lời, bước xuống khỏi chiếc phi thuyền.

Lucius dõi theo bóng Krysithius khuất dần, nụ cười vẫn vương trên môi, nhưng thứ độc địa thường trực trong đó đã nhạt đi.

Ánh mắt hắn lặng lẽ trượt xuống thanh kiếm của Ajennion, món vũ khí đung đưa nhẹ nhàng từ vỏ bọc xích bên hông Krysithius. Thanh kiếm đó sẽ rời vỏ một đêm nào đó. Lucius nghĩ... và nó sẽ xảy ra rất sớm thôi. Hắn đứng dậy, liếc qua khoang phi thuyền một lần cuối.

Cesare đã quấn xác Rubitaille trong một lớp vải bạc, chuẩn bị đưa xuống khoang dưới sau khi giao lại những nô lệ mới bắt giữ được. Khoang bay trơn bóng vì máu, lấp lánh dưới ánh sáng đỏ lừ của những đèn cảnh báo, khiến không gian tù túng ngập tràn mùi sắt gỉ của máu những người siêu phàm.

Máu của những người anh em.

Lucius nhíu mày trong giây lát, một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn. Từ bao giờ ta không còn cảm thấy gì về chuyện này? Hay ta chưa từng có cảm giác ngay từ đầu? Hắn không thể ép bản thân quan tâm. Những Legionary của Cohors Nasicae chỉ là những lưỡi kiếm trong tay hắn.

Khi một lưỡi kiếm gãy trên chiến trường, kẻ cầm nó chỉ việc vứt bỏ, rồi tìm một lưỡi khác để thay thế. Lucius gầm gừ khe khẽ, cố gắng xua đi những tiếng thét chói tai trong tâm trí hắn. Hắn thở dài, định tập trung vào tiếng bước chân của chính mình trên sàn kim loại, nhưng rồi nhận ra mình đã đứng ở chân cầu đáp từ lúc nào không hay.

Hắn lắc đầu mạnh, lấy lại sự tỉnh táo, rồi bước qua sàn kim loại đen bóng, nơi những tên nô lệ vẹo vọ quỳ mọp, vội vàng tránh khỏi đường đi của hắn. Hắn hướng đến buồng lái. Hắn đã bẻ gãy quá nhiều lưỡi kiếm gần đây. Những gì còn lại trong tay hắn... chẳng còn bao nhiêu. Có lẽ đã đến lúc kiếm thêm vài cái mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com