23
ⓙⓨ
Lúc thức dậy, các học viên đột nhiên lờ mờ xuất hiện cảm giác hưng phấn, khi họ kết thúc huấn luyện buổi sáng và được đưa đến sân tập bắn, nhìn thấy chiếc bia dựng ở đó mới biết sự hưng phấn này từ đâu mà đến rồi.
Thực ra liên quan đến huấn luyện bắn đạn thật, rất nhiều học viên đều từng huấn luyện ở bộ đội cũ, nhưng họ đang ở Sói Hoang, khu vực khác nhau, thân phận khác nhau, cường độ và hạng mục huấn luyện khác biệt đem lại cảm giác càng mới mẻ hơn cho họ, huống hồ ở đây, mọi lai lịch của họ đều chưa từng lọt vào mắt các giáo quan, nền tảng vốn có cũng bị xem như không khí, nếu như nói ở đơn vị cũ, họ là đồi núi thì khi đến đây, họ chỉ là đồng bằng, thậm chí chỉ là khe rãnh hẻm núi, mà huấn luyện của họ chính là chuyển động vỏ ngoài của thế giới tự nhiên, họ phải trở thành đỉnh núi trồi lên khỏi mặt đất.
Dư Vũ Hàm và Trương Cực đeo kính bảo hộ đi tới để thị phạm như đợt trước, lần lượt từ đơn kích, song kích, liên tục bắn tỉa, bắn nhanh chuẩn mạnh, bắn bia cố định, cho đến hai tư thế bắn ở cao vị và trung vị, bao gồm nạp đạn và phục hồi khẩn cấp, đây đều là những thứ các học viên phải học được trong thời gian nửa ngày.
"Tư thế bắn cao vị thì tôi không nói nhiều nữa, bây giờ mấy cậu đã hình thành kí ức bắp thịt rồi, nếu còn chưa quen thì đừng ở đây lãng phí thời gian nữa." Dư Vũ Hàm đi tới trước đội ngũ, cầm ngang khẩu súng, "Đều biết ba điểm một hàng rồi nhỉ, thứ gọi là 'ba điểm' chính là điểm giao nhau của đầu ruồi, lỗ hổng nằm trên súng và mục tiêu,nằm trên cùng một hàng, khi bắn không được run tay, hô hấp phải cân bằng."
Anh cất súng vào bao da, chỉ vào bia hình người ở sau lưng: "Bây giờ, tấm bia ngoài 25m chính là kẻ địch của mấy cậu, hồng tâm là mục tiêu, tương ứng với nhau, tiến hành luyện tập bắn đạn đơn kích, chú ý, đừng chĩa họng súng vào chiến hữu của mình."
"Mở to hai mắt."
Giọng nói nhàn nhã của Trương Cực vang lên bên cạnh, Trương Trạch Vũ quay đầu nhìn hắn, không có thể hiện tài năng như lúc trước, ở mặt này cậu là người mới, chỉ có chột dạ chấp nhận nghe giảng, trầm mặc không nói.
"Không biết cách tìm mắt ưu thế?" Giọng điệu của Trương Cực không quá kinh ngạc, dường như hắn sớm đã đoán được Trương Trạch Vũ sẽ gặp vấn đề ở ải này, dù sao hồi trước lúc đọc hồ sơ của Trương Trạch Vũ, hắn không thấy kinh nghiệm có liên quan đến bắn tỉa, nói thế chẳng qua là muốn giảm bớt nhuệ khí của Trương Trạch Vũ.
Trương Trạch Vũ gật gật đầu: "Tôi là bác sĩ, đại học y khoa và bệnh viện không dạy thứ này."
"Biết rồi bác sĩ." Trương Cực kéo dài âm tiết, dịch một bước đứng ra sau lưng cậu, vỗ vỗ cánh tay đang rủ xuống của cậu, "Tay trái cầm súng, tay phải giơ lên."
Trương Trạch Vũ ngoan ngoãn làm theo, thuận tiện thầm thở dài, bị kiểu người không xem ai ra gì như Trương Cực nắm trúng thóp chính là một trong những nỗi nhục, nhưng quả thực cậu không biết, còn làm gì được, đành chột dạ chấp nhận.
"Dùng đầu ngón tay của cậu nhắm chuẩn hồng tâm, nhắm mắt trái trước, dùng mắt phải quan sát ngón tay của cậu, rồi hẵng nhắm mắt phải, dùng mắt trái quan sát, nhìn thử xem khi dùng mắt nào thì ngón tay sẽ chỉ về hồng tâm, đó chính là mắt ưu thế của cậu, rõ chưa, bác sĩ?" Trương Cực nói một hơi, bật cười, "Còn tưởng cậu cái gì cũng biết chứ."
Trương Trạch Vũ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tên này lại bắt đầu dở chứng rồi, trong lòng cậu tự dặn phải bình tĩnh, phải yên tĩnh, bây giờ Trương Cực là giáo quan của cậu, đang dạy cậu cách tìm mắt ưu thế, tuy Trương Cực rất phiền, nhưng ít nhất hắn đang thực hiện chức trách của một giáo quan, cậu trút ngụm khí này ra ngoài, da cười thịt không cười nói: "Phải đó, dù sao làm người không ai hoàn hảo cả, nếu cái gì tôi cũng biết thì còn cần anh làm gì nữa?"
Trương Cực không trả lời trực diện, hắn biết Trương Trạch Vũ chỉ đang trút giận: "Người ở đây tuyệt đối không được có khuyết điểm, cậu hiểu chưa bác sĩ? Không tìm được mắt ưu thế chính là khuyết điểm của cậu."
"Thật ngại quá, bây giờ tôi tìm được rồi." Trương Trạch Vũ cười cười với hắn, "Có tác dụng thật, King, cảm ơn anh."
Trương Cực cũng không quan tâm câu cảm ơn này có thành ý hay không, vứt lại một câu: "Chức trách của tôi." Rồi bước đi không quay đầu, không phải hắn không nói lại Trương Trạch Vũ, chỉ là nụ cười vừa rồi của cậu có hơi hớp hồn người ta, trong lòng Trương Cực càng thêm chắc chắn Trương Trạch Vũ có khả năng vì hận sinh yêu với hắn.
Sau khi Trương Cực rời đi, Trương Trạch Vũ chính thức bước vào trạng thái huấn luyện, chỉ là mãi chẳng dám nổ phát đầu tiên, nhịp tim đập hơi nhanh, đây là lần đầu tiên tiến hành huấn luyện bắn đạn thật trong đời cậu, ít nhiều cũng hơi hưng phấn và lo lắng.
"Điều chỉnh hô hấp, đến khi ổn định mới thôi." Tả Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Trương Trạch Vũ, "Chiều nay phải huấn luyện 7 hạng mục, đồng thời mấy cậu phải nắm vững chúng, nếu cậu cứ không nổ súng, thì tối nay không cần ngủ nữa."
Trương Trạch Vũ im lặng thở dài, vẫn chưa điều chỉnh ổn thỏa, Tả Hàng nói tiếp: "Bây giờ chỉ có cậu vẫn chưa bắn phát nào thôi."
Câu này rõ ràng càng hiệu quả, khơi dậy lòng háo thắng của Trương Trạch Vũ, cậu vuốt vị trí trái tim, vỗ nhẹ vài cái, sau đó nín thở, nổ phát súng đầu tiên, sức giật khiến cánh tay hơi run, họng súng hướng lên, tiếng súng cũng vô cùng chói tai, nhưng cậu đều không quan tâm, ngẩng đầu nhìn thử được mấy điểm, tuy không bắn trượt nhưng thành tích cũng chẳng lí tưởng, cậu thấy hơi mất mát.
Cậu luôn biết mình có thể vượt qua được những huấn luyện thể năng đó đều có phần may mắn, cậu biết lúc huấn luyện sức bền, cậu nên thấy may vì từng luyện nín thở lặn nước, lúc huấn luyện đánh đấm cũng nên cảm ơn lúc đi học từng học đấu vật, lúc huấn luyện thể năng thì nên thấy may mắn vì bản thân không phải mọt sách mà là người hay tập thể dục, nhưng nếu không có những thứ này mà chỉ là một người vô cùng bình thường, giống những người bạn chỉ biết ăn uống vui đùa của cậu, thì chút lòng háo thắng đó có thể khiến cậu đi đến hôm nay không? Liệu có vì lượng vận động áp lực cao mà không trụ nổi rồi rút lui hay không?
Nhưng nghĩ lại, cậu là Trương Trạch Vũ mà! Cậu và lòng kiêu ngạo bền bỉ trời sinh sẽ không cho phép mình trở thành người bình thường, đánh giá của trưởng bối dành cho cậu luôn là niên thiếu hữu vi, thành tích lúc đi học luôn nằm trên top, ở bệnh viện cũng là bác sĩ có tiếng, sở thích rộng rãi, ưu điểm của cậu là dám thử thách, bất kể là phương diện nào cũng sẽ vất vả lết hết con đường, cậu không kém hơn bất kì ai, dù là một lĩnh vực cậu không giỏi thì cũng sẽ biến nó thành sở trường, đây chính là cậu, đây chính là Trương Trạch Vũ!
Không biết tìm mắt ưu thế thì học, bắn không chuẩn thì luyện, rồi có một ngày, cậu sẽ trèo lên đỉnh cao! Cậu sẽ trở thành đội viên đặc nhiệm chính thức!
Trương Trạch Vũ lần nữa ổn định hô hấp, nhìn chằm chằm vào tấm sau đằng sau điểm ruồi và lổ hổng, nổ súng!
"Khá tốt, có tiến bộ."
Trương Trạch Vũ giật mình, bị ép rời khỏi thế giới của bản thân, trừng mắt nhìn Trương Cực không biết đã xuất hiện từ khi nào: "Anh làm phiền tôi rồi."
"Ồ, thế sao?" Trương Cực không chút có lỗi, nhắc nhở cậu, "Với thành tích bây giờ của cậu, sẽ không đủ điểm trong kì thi đâu."
Trương Trạch Vũ mất kiên nhẫn nói: "Tôi biết, tôi đang luyện."
"Chậc." Trương Cực gõ gõ mũ quân sự của cậu, "Đến vấn đề của mình cậu còn chẳng biết thì luyện cái gì? Tôi vừa nhìn đã nhận ra, lúc cậu nhấn còi đã liếc chỗ khác, đừng vội nhìn xem được mấy điểm, mắt phải nhìn chằm chằm điểm ruồi, cũng đừng cố ý chống đối với sức giật, tư thế bắn của cậu mà tiêu chuẩn thì sẽ hấp thu được sức giật."
"Biết rồi." Trương Trạch Vũ gật gật đầu.
"Tiếp tục đi, nhớ điều chỉnh theo tình huống của bản thân."
"Ừm."
Bắn không thể chuẩn trong một sớm một chiều được, cần tích lũy kinh nghiệm, Trương Trạch Vũ cũng không cố tình nhìn thành tích của người khác, họ tốt hay xấu thì cũng không phải của cậu, lúc chìm đắm vào nó, cứ như trên sân này chỉ có mình cậu và tấm bia trước mặt, cậu để bản thân bình tĩnh, liên tục nổ súng, dần dần đi vào quỹ đạo.
Lúc này, Dư Vũ Hàm thổi còi kêu dừng: "Bây giờ tiến hành luyện tập đạn thật song kích, cũng tức là phải bắn hai phát trong vòng một giây, mục tiêu của phát đầu là hồng tâm, phát sau là bắn sơ, bắn sơ không phải bảo mấy cậu bắn lung tung, mục đích là tiến hành khống chế sức lửa, nhanh chóng bắn bị thương hoặc bắn chết kẻ địch, huấn luyện bắt đầu!"
Nói xong, Dư Vũ Hàm lùi sang bên cạnh nói với Trương Cực: "Bây giờ với 7 người đó chỉ có khái niệm bước đầu thôi, mười mấy người ở đây đều có thể bắn 10 phát trúng từ 7 điểm trở lên, còn phải cân nhắc kĩ thêm."
"Không gấp." Trương Cực quét mắt nhìn các học viên đang đứng thành hàng, trong lòng hắn cũng có tính toán về mười mấy người mà Dư Vũ Hàm nhắc đến: "Chỉ cho họ biết cách dùng súng lục, cách bắn chuẩn, ra trận chúng ta cũng đâu thể nào dùng súng lục làm vũ khí chính."
"Đến lúc đó đợi thành tích kiểm tra cũng chưa muộn."
Trương Cực không nói gì, mím môi gật gật đầu: "Tôi cảm thấy tuy kỹ thuật bắn của Chu Chí Hâm rất chuẩn, nhưng cận chiến cũng rất giỏi, tôi từng hỏi Trình Phong, trước đây ở Phong Lôi cậu ấy là tay đột kích, bây giờ cũng một chân bước vào đây rồi, tôi thấy có thể chuẩn bị tăng huấn luyện cho cậu ấy, còn có số 2 số 5, là bộ binh ở đơn vị cũ, cũng thích hợp cận chiến, nhưng thiếu năng lực lãnh đạo."
"Đúng." Dư Vũ Hàm tiếp lời, "Số 1 Chu Chí Hâm, số 3 Cát An, số 4 Mạnh Triều Dương, số 9 Lục Thần Phong, bốn người này, có kinh nghiệm lãnh đạo, nhưng tôi càng ủng hộ cho Chu Chí Hâm gia nhập đội 1 của chúng ta, tố chất tổng hợp của cậu ấy rất cao, có thể phối hợp rất tốt với chúng ta."
"Để sau đi, tôi hi vọng không thiếu ai hết, cũng đừng đối xử đặc biệt với mấy người mới nhắc đến, còn nửa tháng mới kết thúc, càn khôn chưa định, tôi có dự cảm, sẽ có hắc mã xuất hiện."
"Đúng nhỉ." Dư Vũ Hàm cười, "Trương Trạch Vũ Lâm Tử Hào là ví dụ điển hình, Lâm Tử Hào có thiên phú bắn tỉa hơn, đứa nhóc này, tuổi còn nhỏ nhưng tiến bộ khá nhanh, chỉ là có hơi dựa dẫm người bên cạnh."
"Cậu tưởng cậu ấy chưa dứt sữa à."
Lâm Tử Hào cách đó không xa ắt xì một phát, run tay, viên đạn vừa hay sượt qua khỏi bia, còn chẳng bám nổi rìa, cậu nói với Lục Thần Phong bên cạnh: "Anh, em nghĩ mẹ em nhớ em rồi, ở đây có được gọi điện không?"
"Xin phép King thì chắc được đấy."
Lâm Tử Hào lắc lắc đầu, cậu hơi sợ Trương Cực, còn chả dám chủ động nói chuyện với hắn, huống chi là có thỉnh cầu nhờ hắn.
Cứ luyện đến trời tối dần, huấn luyện hết 7 hạng mục mới dừng tay, sau bữa tối đơn giản là đến 5000m bơi lội vũ trang, đồng phục trên người ướt sũng, chạy đến cửa phòng tắm mà nước vẫn còn nhỏ giọt, chỉ có máu tóc bị nhiệt độ cao của mùa hạ thổi cho bết lại trên trán.
Trương Trạch Vũ không vào phòng tắm mà đổi hướng về phía phòng hướng dẫn, gõ cửa nửa ngày cũng không ai mở, mới phát hiện bên trong không có người, nhưng quả thực cậu có chuyện nên đành đợi trước cửa phòng.
"Làm gì đây?" Trong bóng tối, Trương Cực mặc áo tay ngắn đi đến, từ xa hắn đã thấy có người đứng trước cửa phòng hướng dẫn, tưởng có ai muốn rút lui vào thời điểm mấu chốt này, trong lòng hơi tiếc nuối, sau khi đến gần mới nhìn rõ là Trương Trạch Vũ, chốc lát thấy yên tâm, hắn cũng không biết tại sao lại chắc chắn Trương Trạch Vũ không phải người sẽ bỏ cuộc.
"Đợi anh."
"Đợi tôi?" Trương Cực hơi tròn mắt, trong lòng nghĩ Trương Trạch Vũ có cần lộ liễu thế không, lẽ nào hắn từ chối chưa rõ rệt à? Nhưng nghĩ đến Trương Trạch Vũ vốn vì hận sinh yêu với hắn, nếu đối xử tệ với cậu thì quá tàn nhẫn, nếu đối xử tốt với cậu thì sẽ khiến cậu hiểu nhầm, hắn nuốt suy nghĩ của mình vào bụng, nhìn chằm chằm Trương Trạch Vũ, "Có chuyện gì?"
"Có thể đến sân tập bắn không, tôi muốn tập thêm." Trương Trạch Vũ kiên định nhìn Trương Cực, cứ như tối nay nhất định phải đến sân tập vậy.
"Không được." Trái tim đang căng thẳng của Trương Cực thả lỏng, trả lời rất dứt khoát, "Điều này không phù hợp với quy định." Hắn lại nhìn Trương Trạch Vũ, "Không tắm rửa là để nói chuyện này à?"
"Ừ, tôi cảm thấy quy định có thể phá vỡ mà, hơn nữa tôi cho rằng anh không phải người tuân theo quy tắc."
Trương Cực á khẩu, quả thực hắn không phải người tuân theo quy tắc, trước đây lúc ném mìn lần đầu, khoảng cách không đạt được kì vọng của bản thân, nửa đêm hắn liền lén lút bò dậy lấy dây lưng ra sau kí túc xá để luyện tập, đến trời sáng mới về tắm nước lạnh, thay đồng phục đi huấn luyện.
Trương Cực nói, "Cậu có thể lén lút đi, nhưng cậu hỏi tôi thì đáp án chính là không được."
"Lén lút đi tiếng súng nổ lớn lắm, sẽ bị mấy anh phát hiện." Trương Trạch Vũ cạn lời nhìn hắn.
"Đúng đó, tiếng súng nổ rất lớn." Trương Cực nhướng mày, nói rõ với Trương Trạch Vũ, không có cửa, hắn mở điện thoại lên nhìn, vốn là muốn xem thời gian, ai ngờ mắt ngó thấy ngày tháng, "Hôm nay thất tịch à, cmn chắc không phải cậu muốn đón thất tịch với tôi đấy chứ?!"
"Đậu má! Anh bị điên à!" Trương Trạch Vũ lùi sau một bước, nhìn Trương Cực như nhìn tên thần kinh, "Không tập thì không tập, đừng ghê tởm tôi." Nói xong, Trương Trạch Vũ quay đầu rời đi.
Trương Cực bĩu bĩu môi, người này nhát gan quá, thừa nhận thì có sao đâu, có điều xấu hổ cũng là chuyện thường tình, hắn có thể hiểu được.
ⓙⓨ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com