Chương 1: Nguyện Quốc Gia Ta Được Hưởng Thái Bình Đích Thực
Từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi mình là rose, vậy nên đây là rose. Tôi là người dịch fanmade, không chính thức, cho bản web novel Summoning Japan (sau Mob of Deer) và light novel (sau Yukkuri). Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn. Đây là việc tôi đã muốn làm từ lâu, nhưng chỉ mới quyết định bất chợt.
Dù bản gốc Summoning Japan rất tuyệt, cá nhân tôi thấy nó còn thiếu sót nhiều. Tuy vậy, tôi vẫn phải ghi nhận Minorou (tác giả) đã tạo nên một khuôn mẫu đáng kể, khơi nguồn cho rất nhiều câu chuyện – trong đó có cả tác phẩm này. Đây là một nỗ lực chung trong server, nhằm xây dựng một Nhật Bản (và những quốc gia khác) hợp lý hơn cùng câu chuyện đi kèm.
Cảm ơn bạn đã thử đọc bản "pilot" này. Gửi tặng bạn một bông hồng ✿
Tác giả fanfic Rose
==+==
Lịch Gregory 20/09/2021 (DD/MM/YYYY), Đền Yasukuni, Tokyo, Nhật Bản, 19:00
Tiếng vỗ tay
Âm thanh yếu ớt, khô khan của hai bàn tay chắp lại trong tư thế cầu nguyện vang vọng trong không khí se lạnh, trong lành của buổi sớm thu. Những gợn sóng từ tiếng vỗ tay khẽ làm xao động những tấm thảm lá cam và nâu rơi từ trên cây. Chẳng bao lâu, chúng đáp xuống những viên đá thô ráp trên con đường trải dài, vẽ nên một vệt trắng rộng xuyên qua đất, dẫn lối đến ngôi đền hùng vĩ với màu nâu tự nhiên và sắc xanh lấp lánh – haiden của Yasukuni. Đứng dưới những cột gỗ uy nghi và những lá cờ trắng phấp phới trong làn gió mang điềm lành là một người đàn ông duy nhất, trong bộ trang phục đen trang trọng, vóc dáng khiêm tốn đứng một mình trước sự hiện diện của các kami (Thánh), những linh hồn thiêng liêng của Nhật Bản.
Dù đã quàng quanh cổ chiếc khăn đỏ được đan cẩn thận, người đàn ông vẫn run rẩy trong cái lạnh tháng Chín, mỗi hơi thở của ông ngưng tụ giữa không trung, đôi tay giơ lên cầu nguyện khẽ run. Có thể đó là do cái lạnh, nhưng cũng có thể là minh chứng cho mối quan hệ mong manh của ông với ngôi đền này, bởi cha ông, một người lính dưới lá cờ Hoàng gia xưa và là người ông chưa từng gặp, được liệt kê trong số những người đã ngã xuống mà Yasukuni tôn vinh. Liệu chuyến viếng thăm này của ông là do chút tình cảm lỏng lẻo ấy hay chỉ vì ông sống gần đền, chỉ mình ông biết, nhưng ánh mắt soi xét từ bên ngoài chẳng bao giờ có thể đoán định được lý do.
"愿わが国は真の平和にあらんことを。" (Nguyện quốc gia ta được hưởng thái bình đích thực)
Người đàn ông, Takamori Hideaki, thì thầm dưới chiếc khăn quàng.
Với bạn bè và gia đình, ông là người tin vào việc phá vỡ xu hướng để trở thành kẻ tiên phong. Người cô đã khuất của ông nhớ đến ông vì tính cách hiền hậu. Những người bạn thời thơ ấu nhớ ông vì đã lật đổ chủ tịch hội học sinh đương nhiệm để cố gắng thuyết phục giáo viên bỏ bài tập hè và đông. Ông nổi tiếng là người thẳng thắn với đồng nghiệp tại công sở, một người đàn ông không thích vòng vo. Tuy nhiên, với phần còn lại của thế giới, ông là người vừa được bầu làm Thủ tướng Nhật Bản.
Sau khi leo lên nấc thang chính trị, cuối cùng đưa ông đến Quốc hội và sau đó là chủ tịch Đảng Dân chủ Tự do, ông được kính trọng vì lập trường phần lớn được chấp nhận về các vấn đề xã hội - chính trị. Được xem là người có gai góc, ông lao thẳng vào trọng tâm của vấn đề, điều này khiến ông trông hấp tấp và táo bạo, nhưng cũng khiến ông vướng vào rắc rối với vô số người, kể cả những người ông coi là đồng minh. Dù đôi khi thiếu khả năng đọc tình hình, mọi người vẫn tôn trọng sự bất chấp các chuẩn mực xã hội của ông – một sự khác biệt so với kiểu chính trị gia điển hình không dám phá vỡ hiện trạng. Dẫu vậy, việc ông được bầu làm Thủ tướng, dù gây bất ngờ, đã khiến nhiều người hồi hộp chờ đợi. Người đàn ông táo bạo này sắp đối đầu với khối đá tảng là dân chúng Nhật Bản, một dân tộc đơn điệu nhưng đầy màu sắc với những khát vọng và hy vọng vô tận, bị kìm hãm bởi kỳ vọng xã hội, niềm tin lỗi thời và những giá trị gần như tự hủy hoại.
Một lực bất khả kháng đối đầu với một vật bất di bất dịch: một kịch bản đầy tưởng tượng với những câu trả lời chắc chắn sẽ gây bất ngờ và thất vọng.
Dù vậy, người đàn ông vẫn không hề dao động trước định mệnh của mình.
"Thôi nào..."
Kết thúc lời cầu nguyện, ông hạ đôi tay run rẩy xuống hông và ngước nhìn bầu trời đã tối đen như mực trải rộng vô tận trên đầu. Lướt qua khoảng không tăm tối vô vọng là những đốm sáng đỏ và xanh của đom đóm, những chiếc máy bay chở hàng chục hoặc hàng trăm người đến những miền đất xa xôi, gần gũi, lấp đầy bầu trời khu vực đô thị Tokyo. Khép lại màn đêm là đường chân trời nhân tạo của thủ đô Nhật Bản, những màu sắc rực rỡ của các tòa nhà chọc trời nổi tiếng vươn cao vượt trên những tán cây bao quanh Yasukuni, số lượng và sự nhấp nháy liên tục của chúng cho thấy thành phố vẫn chưa ngủ.
Thưởng thức khung cảnh Tokyo buổi sớm tối trước khi nhậm chức, một khoảnh khắc hiện tại được lưu giữ trong tâm trí, Takamori thở dài. Đôi mắt nâu đầy lo âu của ông, dự cảm về những trách nhiệm sắp gánh vác, chuyển sang ánh mắt của một người đàn ông lạc lõng trong nỗi buồn man mác. Như thể đang chứng kiến một giấc mơ sẽ dần phai nhạt trong ký ức, ông có linh cảm sâu thẳm rằng đây có thể là lần cuối ông được thấy khung cảnh này.
Nó thật yên bình.
Nhưng không phải vì sự tĩnh lặng; tiếng động cơ xe hơi rì rì không ngừng và tiếng lạch cạch của bánh xe tàu hỏa chạy theo lịch trình hòa vào tiếng nền, trong khi tiếng lá cây xào xạc bổ sung cho tiếng gió thổi vi vút ở phía trước.
Nó yên bình vì Takamori đứng đó, nấn ná trong khuôn viên đền, từ chối tiến về phía trước theo dòng chảy của Chronos (thời gian). Để hoàn thành mọi thứ và tiến lên, ông phải phá vỡ hiện trạng – sự yên bình. Sự do dự và sợ hãi kìm giữ ông, ma lực của sự miễn cưỡng bao trùm, nhưng tinh thần kiên định của ông thúc giục ông tiếp tục. Nếu muốn đảm nhận vai trò lãnh đạo một đất nước đang tiến bộ, chính ông cũng phải chuyển động. Thời gian trao cho ông cú đẩy quyết định cuối cùng, nhắc nhở ông về sự vô ích khi chống lại – khi cứ mãi không đổi thay.
Cuối cùng, Takamori đầu hàng.
"Đi thôi."
Ông lẩm bẩm với âm lượng mà chỉ mình ông và các vị thần có thể nghe thấy.
*****
Hoàng cung, 19:45
"Đây."
"Chân thành cảm ơn."
Takamori đáp lại một cách bình thản khi quỳ xuống trên chiếc đệm mỏng nhưng mềm, ngăn cách đôi chân gấp lại của ông với tấm tatami (chiếu truyền thống của Nhật) sạch sẽ tạo nên bề mặt sàn phòng. Ông khẽ rên khi ngồi vào vị trí, dù đã làm điều này vô số lần, nhưng tuổi tác ngày càng khiến động tác này trở nên khó khăn với cơ thể ông. Người đàn ông lớn tuổi, giờ đây là Thủ tướng mới được bổ nhiệm, ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào người đã bổ nhiệm ông: Nhật hoàng Reiwa(1).
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, cách nhau chỉ hơn một sải tay, với một chiếc bàn gỗ nâu bóng loáng ngăn cách. Dù đã được Hoàng thượng bổ nhiệm vào chức vụ, Takamori vẫn không có nhiều manh mối về lý do tại sao Nhật hoàng lại triệu ông đến một mình sau đó. Nhìn vào gương mặt của Hoàng thượng, một người trẻ hơn ông hơn một thập kỷ, ông không thể tìm thêm manh mối nào từ gương mặt không chút biểu cảm đang nhìn lại mình. Dù ông là người duy nhất được triệu, có thể đó không phải là chuyện quan trọng. Tuy nhiên, việc không có ấm trà hay chén trà trên bàn để ông phục vụ Nhật hoàng cho thấy họ sẽ nói chuyện nhiều hơn là uống trà.
Sau gần một phút im lặng đầy bối rối, Takamori giả vờ ho để phá tan bầu không khí.
"Thưa Hoàng thượng, ngài triệu thần đến vì việc gì?"
Đi thẳng vào vấn đề, Takamori nhìn Nhật hoàng và cúi đầu xuống, một phản ứng yếu ớt so với câu mở đầu mạnh mẽ của mình. Gương mặt ông phản ánh những lo lắng của một người ở vị trí trung tâm của xã hội Nhật Bản, nhưng những âu lo sâu thẳm trong lòng ông liên quan đến điều gì đó vượt xa dân chúng của quốc gia đảo này. Cuối cùng đáp lại câu hỏi của Thủ tướng, Nhật hoàng hỏi ngược lại, ném quả bóng về phía Takamori.
"Ngươi đã gặp cha mình chưa?"
Câu hỏi, một chủ đề bất ngờ từ người mà ông ít mong đợi nhất, ban đầu không được ghi nhận trong đầu Takamori. Tại sao Hoàng thượng lại hỏi ông một câu hoàn toàn không liên quan đến bối cảnh? Cha ông chỉ là một người lính bình thường được gọi đi phục vụ Nhật hoàng Showa(2) trong cuộc chiến ở Trung Quốc và Thái Bình Dương, và đã bị giết một cách không đáng chú ý trên một chiến trường xa xôi nào đó. Ông không được công nhận, cũng không tìm kiếm sự công nhận, cả từ gia đình ở quê nhà lẫn từ quân đội. Vì Takamori sinh ra khi cha ông đang ở nước ngoài, ông chưa từng gặp cha, cũng không được cha thừa nhận, vì cha ông không bao giờ viết thư cho ông hay mẹ ông. Ông là người quan trọng đối với sự tồn tại của Takamori, nhưng xét về cách cuộc đời ông diễn ra, ông chẳng khác gì một người xa lạ.
Sững sờ trước sự ngạc nhiên, một phản ứng tự nhiên, lưỡi Takamori bắt đầu di chuyển để tạo ra một câu trả lời trống rỗng.
"Chưa bao giờ."
Cũng trống rỗng trong phản hồi, biểu cảm của Nhật hoàng không sáng lên cũng không tối đi. Ông chỉ xoay cánh tay trái để lấy thứ gì đó trong túi.
"Ta hiểu. Vậy thì tốt nhất ta nên bắt đầu cuộc trò chuyện này bằng..."
Nhật hoàng rút tay ra khỏi túi, giờ đây tay ông nắm chặt như thể đang giữ một thứ gì đó. Ông cố ý không hoàn thành câu nói, dựa vào thứ ông sắp lấy ra từ tay để truyền tải thông điệp ông muốn gửi gắm. Lơ lửng trên chiếc bàn trống, ông mở tay, làm rơi một vật xuống bề mặt gỗ cứng. Khi bóng bàn tay của Hoàng thượng lùi xa khỏi vật đó, nó hiện rõ trước đôi mắt ngỡ ngàng của Takamori để ông quan sát kỹ lưỡng. Đó là một vật kim loại dẹt, hình elip. Màu xám của nó nhường chỗ cho những sắc cam và vàng của gỉ sét bắt đầu xâm chiếm bề mặt, nhưng nó chưa bị hư hại đến mức không thể nhận ra. Ở một bên là một hình trụ chạy dọc theo chiều dài của elip, dường như là một bản lề khiến Takamori cho rằng đó là một–
"Một chiếc hộp đựng ảnh?"
"Ngươi có thể mở nó."
Với sự cho phép rõ ràng của Nhật hoàng, Takamori cảm thấy tự do hơn trong việc dùng tay để kiểm tra kỹ lưỡng. Cầm chiếc hộp thép cũ kỹ, vẫn còn ấm từ thời gian ngắn nằm trong tay Nhật hoàng, ngón tay Takamori tự nhiên lần mò đến chỗ có thể mở hộp. Không gặp chút khó khăn nào, ngón tay ông tách hai nửa của chiếc hộp ra, mở rộng khoảng cách giữa chúng khi ông mở nó ra.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian không rõ bao lâu bị gấp lại, bên trong chiếc hộp đã lộ ra cho đôi mắt con người một lần nữa chiêm ngưỡng những gì nó chứa đựng. Đôi mắt nâu già nua của Takamori, vẫn giữ được sự rõ ràng và sắc nét, mở to ngạc nhiên trước những gì bên trong. Ở phía bên trái là một bức ảnh chụp phần thân trên còn nguyên vẹn của một người phụ nữ trong trang phục Nhật Bản bình thường, màu nâu giống như bộ lọc của bức ảnh phản ánh thời đại nó được chụp. Đôi mắt Takamori lần theo đường nét khuôn mặt của người phụ nữ – xương hàm, mũi, môi và lông mày – khi những ký ức, bị chôn vùi dưới hàng năm kinh nghiệm, lập tức trỗi dậy trong ông. Vâng!, ông nghĩ khi nhận ra người phụ nữ.
"M-Mẹ..."
Dù thời gian ở bên nhau ngắn ngủi, Takamori có những ký ức đẹp về bà, đặc biệt trong thời kỳ khó khăn trong và sau chiến tranh. Sự quen thuộc của ông với mẹ, dù yếu ớt và gần như bị lãng quên, nhạt nhòa so với người đàn ông được miêu tả trong bức ảnh ở phía bên phải của chiếc hộp. Dù tâm trí ông cố gắng đào bới ký ức, cả rõ ràng lẫn mơ hồ, để tìm ra người đàn ông này là ai, ông vẫn bối rối. Tuy nhiên, những manh mối từ Nhật hoàng và sự hiện diện của bức ảnh mẹ ông trong chiếc hộp đã cho ông đủ thông tin để ít nhất đưa ra một phỏng đoán.
"Liệu đây có phải là cha tôi không?"
Takamori hỏi. Một câu hỏi không hướng đến ai cụ thể, được thốt ra với giọng điệu mang chút không chắc chắn và sự tự tin nhẹ nhàng. Nhật hoàng biết rằng ông không cần trả lời, nhưng vẫn làm vậy.
"Đúng như ngươi nói."
Trong gần tám thập kỷ trên trái đất này, đây là lần đầu tiên Takamori nhìn thấy cha mình. Từ những gì ông thấy, ông cảm thấy mình giống người cha già ở những khía cạnh mà ông không thể hiểu, nhưng ngoài sự tương đồng vật lý không thể giải thích này, ông không cảm thấy gắn bó với cha mình. Khi mẹ ông qua đời, ông được cậu của mình, anh rể của mẹ, nuôi nấng. Bất cứ điều gì mà cậu ông và gia đình mẹ ông biết về cha ông, dù là nhỏ nhặt, họ không bao giờ truyền lại cho ông, và ông cũng không buồn hỏi. Dù câu hỏi về danh tính cha ông vẫn lởn vởn trong tâm trí, có những câu hỏi cấp bách hơn đòi hỏi câu trả lời.
"Làm sao ngài có được thứ này? Và tại sao ngài lại đề cập đến chuyện này?"
Từ vẻ ngoài của nó, Takamori suy ra rằng chiếc hộp là một vật cá nhân của mẹ hoặc cha ông. Khả năng nó rơi vào tay Hoàng thượng là cực kỳ thấp. Cha ông là một người lính thấp kém của quân đội cũ, đã chết ở đâu đó xa xôi, và mẹ ông cũng không phải là người đáng chú ý. Nếu nó thuộc về mẹ ông, nhiều khả năng nó đã thuộc về ông hoặc cậu ông, thay vì được giao cho một thực thể nào đó cuối cùng đưa nó đến tay Nhật hoàng. Dù thế nào, nó cũng chẳng có giá trị gì với Hoàng thượng, ngay cả bây giờ.
Dường như hài lòng với những câu hỏi trực diện của Takamori, Hoàng thượng nghiêng người về phía trước.
"Ta đã hy vọng thu hút sự chú ý và tò mò của ngươi bằng cách nhắc đến cha ngươi, vì những gì ta sắp nói có thể nghe... viển vông."
Cuộc trò chuyện đã chuyển hướng bất ngờ. Sự tò mò của Takamori được khơi dậy, nhưng sự hoài nghi thận trọng của ông cũng vậy. Dù sao, để thể hiện sự tôn kính với Hoàng thượng, ông lắng nghe những gì Nhật hoàng muốn nói.
"Ta đã có một giấc mơ. Trong đó, ta thấy một người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt xa lạ, nhưng chắc chắn là người Nhật. Ông ấy nói với ta bằng ngôn ngữ của chúng ta và đưa ra một lời cảnh báo."
Nhật hoàng lấy từ túi ngực một cây bút đắt tiền và lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ dưới bàn. Đặt tờ giấy trắng trống lên bàn, ông giữ nó bằng tay trái và dùng tay phải để viết. Sau khi hoàn thành, ông cất bút và để Takamori đọc bốn chữ kanji được viết bằng mực đỏ rực trên nền trắng.
"八紘一轉"
Takamori cố gắng hiểu bốn chữ kanji quen thuộc và phổ biến, nhưng khi kết hợp lại, chúng tạo ra một ý nghĩa đáng lo ngại: "Thế giới đảo ngược." Khi ông cố gắng ghép nối thông điệp có vẻ như báo trước tận thế được ghi trong văn bản, Nhật hoàng tiếp tục kể về giấc mơ của mình.
"Không nói thêm gì, người đàn ông nắm tay phải ta bằng cả hai tay trước khi biến mất hoàn toàn. Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy như đang nắm chặt thứ gì đó trong tay phải. Khi nhìn xem đó là gì..."
Nhật hoàng chỉ vào chiếc hộp để lấp đầy khoảng trống ở cuối câu nói. Takamori, vẫn bối rối về ý nghĩa của thông điệp, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Dù vậy, gương mặt ông thể hiện sự khó khăn trong việc chấp nhận lời kể của Nhật hoàng. Dù không có nhiều bằng chứng để củng cố câu chuyện của Nhật hoàng, ông không thể bất kính bằng cách nói rằng đó là một câu chuyện cổ tích. Tuy nhiên, dường như Nhật hoàng đã nhận ra sự hoài nghi của ông, và giờ đây ông đang chuẩn bị xóa tan nó.
"Ta hiểu sự nghi ngờ của ngươi. Tuy nhiên, ta không thể không nói điều này với ngươi."
Nhật hoàng lấy ra một tập giấy từ dưới bàn, đặt chúng lên trên và trải ra để Takamori xem xét từng tờ. Được viết bằng mực đen đậm trên những tờ giấy trắng trống là bốn chữ riêng biệt, 八紘一轉, kèm theo những chữ nhỏ hơn ở bên cạnh – tên của những người đã viết chúng. Dù Takamori không nhận ra tên của những người này, Nhật hoàng chỉ ra họ là ai.
"Những thứ này được viết bởi các vị chủ tế của các đền thờ trên khắp đất nước, bao gồm cả đại đền ở Ise. Tất cả họ đều gửi những thứ này cho ta vào cùng ngày ta có giấc mơ, và tất cả đều kèm theo thông điệp: 'Tôi được bảo trong giấc mơ gửi cái này đến Hoàng thượng, Nhật hoàng Reiwa.'"
Bí ẩn của thông điệp và giấc mơ càng thêm sâu sắc. Dù vẫn khó tin và chấp nhận câu chuyện này, một phần do sự miễn cưỡng tin vào mê tín, ông buộc mình phải dành cho Nhật hoàng lợi ích của sự nghi ngờ. Nếu không, tại sao Nhật hoàng lại kể cho ông điều gì đó kỳ lạ như vậy với gương mặt nghiêm túc? Ông hiểu rằng vì nó mang sắc thái của một lời tiên tri báo trước một sự kiện tận thế sắp đến, Nhật hoàng sẽ chia sẻ thông tin này với ông, Thủ tướng Nhật Bản. Tuy nhiên, tại sao chỉ mình ông? Sao không bao gồm các bộ trưởng khác?
"Tại sao chỉ nói với thần, thưa Hoàng thượng?"
"Ta nghĩ rằng thông điệp này đang được gửi trực tiếp đến ngươi."
"Tại sao lại vậy?"
Nhật hoàng cười khẽ và gãi đầu, do dự trả lời.
"Chính ta cũng không hiểu tại sao, nhưng người đàn ông đó đã nói rõ ràng hơn, 'Ngày mai, hãy truyền đạt điều này cho Hideaki sau khi ban phước cho anh ta.'"
Nhớ lại một cách sống động cách người đàn ông trong giấc mơ chuyển từ bí ẩn và gián tiếp sang việc chỉ rõ ai là người cần truyền đạt thông điệp, Nhật hoàng mỉm cười đầy hài hước. Trong khi đó, Takamori không thể kìm nén sự bối rối và ngạc nhiên. Người đàn ông trong giấc mơ gọi ông bằng tên riêng, Hideaki. Dù đó là một cái tên phổ biến, các phần khác của thông điệp chỉ rõ ông, bởi hôm nay Nhật hoàng sẽ bổ nhiệm ông làm Thủ tướng trong một cuộc gặp trực tiếp, mặt đối mặt. Rồi còn chiếc hộp chứa ảnh của mẹ và cha ông, dường như được người đàn ông trong giấc mơ 'trao' cho Nhật hoàng. Đó chắc chắn là một dấu hiệu đáng lo ngại, thu hút toàn bộ sự chú ý của ông. Nếu thông điệp thực sự hướng đến ông, nó đang cố nói gì? Chuyện gì sẽ xảy ra? Tại sao một thông điệp dường như báo trước sự kết thúc của thế giới lại nhắm đến ông? Ánh mắt bối rối của ông được Nhật hoàng nhận ra, nhưng đáng tiếc, Nhật hoàng chỉ có thể đưa ra một gương mặt trống rỗng, không còn manh mối nào để chia sẻ.
Với điều đó, nỗi lo lắng của họ càng thêm sâu sắc, và dù hai người đàn ông chia tay không lâu sau để nghỉ ngơi qua đêm, bí ẩn của thông điệp vẫn vương vấn trong tâm trí họ ngay cả khi họ chìm vào giấc ngủ.
*****
???
Ở một điểm trong thời gian và không gian, không có sự trôi qua của thời gian cũng chẳng có đặc tính định nghĩa của không gian, họ hiện diện. Không có ánh sáng cũng không có bóng tối, nhưng họ 'ở đó'. Không có sự sống cũng không có sự vắng bóng của nó, nhưng họ tồn tại. Không có tất cả cũng chẳng có gì, vậy mà họ vẫn 'ở đó'.
Không có âm thanh, không lời nói, không ngôn ngữ, không suy nghĩ, vậy mà họ 'nói'.
"Hm. Những gì ngươi làm khá hay, nhưng chưa đủ thú vị."
"Đúng vậy. Dự án của chúng ta cần thêm... sự sôi động. Phải không?"
"Nó chỉ là không đủ hấp dẫn. Quá chậm. Quá dễ đoán. Ngươi nghĩ sao, Shamash?"(3)
"Heh. Tùy thôi. Ngươi đã cố. Ta sẽ cho ngươi thấy cách làm."
"Chuyện này gần như thú vị bằng lúc những kẻ ngoại lai đến và làm ầm lên. Thật ngớ ngẩn. Ý ta là, họ muốn trở thành như chúng ta? Hah! Hài hước. Dù vậy, ta không muốn nhảy đến đoạn họ quay lại. Quá chán."
"Ta vừa trở lại sau khi kích động họ. Và... xong rồi!"
"Cái gì? Chẳng có gì thay đổi! Họ vẫn ở trong thế giới của họ!"
"Nhìn kỹ hơn, đồ ngốc. Giờ có thêm một bản sao trong này."
"Nghiêm túc sao? Ngươi chỉ sao chép và dán cái đó thôi à? Quá an toàn và nhàm chán. Thế giới gốc vẫn không thay đổi, không bị ảnh hưởng. Boo!"
"Vẫn thú vị hơn những gì ngươi làm với cái kia. Thật vô vị. Dù ngươi đã đưa họ ra khỏi thế giới của họ, chẳng có gì xảy ra!"
Không có ý định cũng không có cảm xúc, vậy mà họ mong muốn và ước ao. Không có năng lượng, nhưng họ đã làm, đang làm, và sẽ làm.
Trong cõi thực tại, nơi thời gian trôi qua, không gian mở rộng, ánh sáng tỏa sáng hoặc không, sự sống phát triển hoặc tàn lụi, nơi có tất cả và không có gì, hành động và khát vọng của họ cũng trở thành hiện thực.
*****
Ngày hôm sau, Dinh Thủ tướng, Tokyo, Nhật Bản, 3:30
Điện thoại đã reo trong 20 giây qua. Âm thanh khó chịu được thiết kế để thu hút sự chú ý vang vọng không ngừng trong căn phòng rộng rãi, trống trải của khu nhà Thủ tướng. Căn phòng tường trắng không ánh sáng phản chiếu bóng tối của thế giới bên ngoài cửa sổ kính vào sáng sớm. Lăn lộn dưới tấm chăn trắng sạch sẽ là Takamori, người sau nhiều giờ không ngủ, cố gắng ghép nối thông điệp mà Nhật hoàng trao cho, chỉ vừa chìm vào giấc ngủ khoảng hai giờ trước. Vẫn mệt mỏi về thể chất và đau đầu về tinh thần, ông bị đánh thức bởi chu kỳ thứ ba của tiếng chuông điện thoại. Ông với tay lấy nó với tiếng càu nhàu bất mãn, tiếp tục càu nhàu khi trả lời điện thoại để thể hiện sự không hài lòng với người gọi.
"Alo?"
"Thưa Thủ tướng! Chúng ta có tình huống khẩn cấp! Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cần ngài có mặt ngay lập tức!"
Vẫn còn nửa tỉnh nửa mê và đầy giận dữ vì thiếu ngủ, Thủ tướng bùng nổ và yêu cầu một lý do thỏa đáng để triệu ông với sự vội vã như vậy.
"Ngừng vòng vo và nói ngay chuyện gì đang xảy ra, NGAY BÂY GIỜ!"
Dù là do tình huống khẩn cấp hay tiếng gầm đầy uy lực của Thủ tướng, người ở đầu dây bên kia vội vàng tiết lộ.
"Tôi tin rằng chúng ta đang đối mặt với một cuộc tấn công! Tất cả các liên lạc của chúng ta..."
"Đó là tất cả những gì ông cần nói, chết tiệt! Tôi đang đến!"
Đập mạnh điện thoại xuống giá đỡ, Takamori đứng dậy khỏi giường, rũ bỏ mọi dấu hiệu buồn ngủ khi chuẩn bị mặc đồ phù hợp. Ông có một vài ý tưởng về 'cuộc tấn công' này, nhưng tâm trí ông lại trôi về thông điệp nhận được từ Nhật hoàng. Tuy nhiên, nếu chỉ là một cuộc tấn công thông thường, liệu nó có thực sự đủ để "đảo ngược" cả thế giới như thông điệp đã nói? Thiếu thông tin, Takamori chỉ có thể trầm ngâm khi rửa mặt bằng nước lạnh buốt sáng sớm từ bồn rửa.
*****
Lịch Trung tâm 19/04/1639, Myhark, Công quốc Qua-Toyne, 6:30
"Ư..."
Những tấm ván gỗ tạo nên cánh cửa kêu cót két khi cửa xoay ra ngoài. Kèm theo tiếng thump khi cánh cửa dừng đột ngột ở bức tường đá là tiếng ngáp dài đầy phấn khởi của một người phụ nữ trong bộ trang phục vải lanh màu xanh lá cây, vươn vai dưới ánh nắng sớm mai rực rỡ. Vòng thâm dưới đôi mắt xanh đẹp của cô bổ sung cho tiếng ngáp sâu, cùng với nước dãi khô trang trí, không, làm xấu đi đôi môi mỏng manh, hồng đào của cô. Mái tóc nâu sô-cô-la ánh vàng lấp lánh dưới ánh nắng, rối bù chạy xuống đầu cô. Cảm thấy ngứa ở đâu đó sau đống tóc bù xù chưa được chải chuốt, cô đưa bàn tay thon thả nhưng thô ráp về phía khu vực đó, qua đôi tai dài – dấu hiệu cho thấy cô là một tiên tộc.
"Thành phố chết tiệt. Đáng lẽ nên bán thân để làm công việc khác thay vì cái này."
Trải dài dưới cô, qua những thành lũy đá nơi phòng cô tọa lạc, là một mê cung đầy mê hoặc của những tòa nhà màu pastel với nhiều chiều cao khác nhau và những con đường đất, đôi khi là đá. Biển nhà đá và vữa đầy màu sắc được bao bọc bởi vòng ôm xám xịt, đáng sợ của bức tường đá bao quanh mê cung. Ở trung tâm vật lý của tất cả là một tòa tháp màu vàng nổi bật giữa đám đông công trình thấp bé bên dưới, và trang trí trên cả bốn mặt là những lá cờ xanh và vàng pastel phấp phới trong làn gió biển nhẹ thổi từ đại dương gần đó. Lá cờ của Công quốc Qua-Toyne tung bay khắp các tòa nhà chính phủ rải rác, rũ xuống từ các pháo đài nằm dọc bức tường vững chắc bảo vệ một trong những thành phố hàng đầu của công quốc, Myhark.
Người phụ nữ, ngắm nhìn khung cảnh ngoạn mục của thành phố thương mại nhộn nhịp, lại thở dài.
"Cầu mong Astarte nguyền rủa công việc bế tắc này..."
Trọng trách của thành phố đè nặng lên đôi vai nữ tính, mảnh mai của cô khi cô nghiêng người về phía trước trên bề mặt đá thô ráp của thành lũy. Là chỉ huy lực lượng đồn trú của thành phố, những rắc rối của thành phố cũng là của cô. Dù là một phần chính thức của lực lượng chuyên nghiệp của công quốc, cô bị mắc kẹt với việc giám sát lực lượng đồn trú không chuyên và chịu trách nhiệm duy trì hòa bình và trật tự trong thành phố. Thực tế, tất cả những gì cô làm là dẹp yên các cuộc ẩu đả giữa các thương nhân cãi cọ, ngăn chặn trộm cắp ở chợ, giám sát việc bảo trì các điểm canh gác, và vân vân. Đây là thực tại hàng ngày của cô, ngay cả khi thế giới đang thay đổi.
"Tại sao tôi vẫn ở đây? Bọn Louria đang ở ngay biên giới..."
Cô kêu lên, than vãn về tình cảnh của mình và của Qua-Toyne.
Trong ký ức gần 30 năm tồn tại của cô, một vương triều loài người non trẻ mang tên Louria đã đi chinh phục, khuất phục các lãnh thổ vô tổ chức ở phía tây Rodenius, lục địa nơi Qua-Toyne thống trị phía đông bắc. Khi lãnh thổ độc lập cuối cùng bị nuốt chửng, các vị vua loài người của Louria hướng ánh mắt về phía đông, về phía Công quốc và Vương quốc Quila, một quốc gia kinh tế yếu nhưng quân sự mạnh, thống trị vùng đất xấu ở đông nam Rodenius. Dưới chiêu bài thống nhất lục địa dưới một nhà nước và một chủng tộc, loài người, Louria đã đánh trống chiến tranh chống lại các quốc gia đa chủng tộc Qua-Toyne và Quila để ép cả hai quy phục mà không cần chiến đấu.
Khi Louria tiếp tục mài sắc nanh vuốt cho điều không thể tránh khỏi, Qua-Toyne chỉ chứng kiến sự thay đổi hạn chế trong hiện trạng nội bộ. Từ thành lũy, cô chứng kiến cuộc sống trong thành phố Qua-Toyne của mình tiếp diễn không ngừng, với trẻ em loài người và thú nhân chơi đùa trên những con đường đất đến âm thanh mờ nhạt của nhạc và tiếng hò reo vọng từ sân trong thành phố. Dù mối đe dọa xâm lược đang rình rập, mọi người vẫn vui vẻ và vô tư một cách kỳ lạ, như thể họ không nhận thức được những âm mưu lớn hơn đang diễn ra ngoài nơi trú ẩn của những bức tường đá kiên cố. Hoặc có lẽ, họ đã chấp nhận số phận nghiệt ngã đang chờ đợi nếu một đạo quân bài ngoại xâm lược thành công và đang tận hưởng những ngày hạnh phúc còn lại trước điều không thể tránh khỏi.
Vẫn còn ngái ngủ sau hai giờ nghỉ ngơi, người phụ nữ tiên tộc tựa đầu lên đôi tay đang khoanh lại trên thành lũy đá. Rồi, giọng nói khó chịu của cấp dưới vang đến tai cô.
"Chỉ huy Ine! Cô được yêu cầu đến trạm ngay!"
Ine rên rỉ sâu sắc khi bản thân tỉnh táo từ chối đứng dậy làm nhiệm vụ.
"Rồi..."
Cấp dưới của cô thông minh, và anh ta hiểu quá rõ về chỉ huy của mình.
"Bây giờ, chỉ huy. Cô được gọi ngay bây giờ."
Ine quay đầu về phía cấp dưới với tốc độ và sự nhanh nhẹn của một sĩ quan qua-Toyne và trừng mắt nhìn anh ta với cơn giận của một người chỉ ngủ được hai giờ.
"Keith, đồ con hoang, ta sẽ nướng ngươi đến tận xương bằng một phép thuật sét!"
Dù lời đe dọa của cô dường như là thật, Keith cười khúc khích đầy hài hước, càng làm Ine bực tức thêm.
"Chúng ta đều biết cô không thể dùng phép thuật, chỉ huy. Được rồi, nhưng làm ơn, chúng tôi thực sự cần cô ngay bây giờ, đi thôi!"
Khi Keith chạy đi khỏi Ine đang vươn tay cố gắng niệm một phép thuật sét, cô nguyền rủa sự thiếu mana bẩm sinh do cô là người lai, khiến cô không thể tự mình niệm phép. Dù sao, cô cũng không biết câu thần chú cho phép thuật sét, và cũng không thực sự muốn giết cấp dưới của mình. Sau đó, cô chuyển sự tập trung trở lại nhiệm vụ trước mắt, và không thèm sửa tóc hay lau nước dãi khô trên má, cô chạy đến trạm.
Trạm đồn trú Myhark chỉ ở ngay trên phòng của cô, cũng là nơi cô làm công việc hành chính, do thiếu cơ sở vật chất. Chạy lên cầu thang ngắn dẫn đến phòng chính rộng rãi, cô đến nơi mà phần lớn không gian bị chiếm bởi các thiết bị đồng hồ gỗ và kim loại khổng lồ. Đây là các manacomm, một phương pháp liên lạc tiên tiến sử dụng cơ chế ma thuật. Chúng cồng kềnh, nhưng có những câu chuyện về các manacomm tiên tiến và nhỏ hơn ở những vùng phát triển hơn của thế giới này. Dù sao, chúng vẫn hoạt động, như được chứng minh bởi một nhân viên trạm loài người đang tiến về phía Ine với vẻ mặt lo lắng, như thể có điều gì cần báo cáo.
"Chỉ huy! Bộ chỉ huy Đông Bắc đã phát hiện một vật thể bay không xác định di chuyển với tốc độ cao. Theo quỹ đạo, nó dường như đang hướng đến Myhark."
Mắt Ine mở to khi chút buồn ngủ và mong muốn quay lại giường ngủ tan biến. Câu hỏi đầu tiên bật ra từ miệng cô là điều cô cho là quan trọng nhất.
"Khi nào nó đến đây?"
Nhân viên trạm đầy vẻ sốt ruột, lông mày đẫm mồ hôi vì lo lắng.
"Trong vòng năm phút, thưa cô!"
Mọi người đều sốc. Một cuộc tấn công từ trên không, thù địch, đâm thẳng vào trung tâm lãnh thổ trong vòng năm phút là quá nhanh – gần như không có thời gian để tổ chức phòng thủ, triển khai các đơn vị bay của họ, hoặc trong trường hợp của Ine, thay đồ. Họ bối rối không biết phải làm gì, khiến họ đứng im tại chỗ, nhưng thời gian vẫn trôi đi bất chấp. Ine biết rằng cô phải bảo vệ thành phố của mình, ngay cả trước một cuộc tấn công bất ngờ từ trên không. Ngay lập tức, cô làm những gì có thể trong khoảng thời gian năm phút ngắn ngủi đó.
"Dựng cờ báo động và rung chuông!"
Không đợi phản hồi từ cấp dưới, cô lao ra khỏi trạm và chạy xuống phòng mình. Bộ giáp và vũ khí của cô ở một trạm khác cách vài phút chạy dọc theo thành lũy, nên cô chỉ kịp mang giày da và đội mũ trùm cho mái tóc rối. Nhanh chóng giấu tóc vào trong mũ, cô lao xuống bức tường đá dài phân chia hai khu vực của Myhark và dẫn thẳng đến trạm khác. Với bước chân cẩn thận, khéo léo trên con đường đá gồ ghề, cô thu hẹp khoảng cách đến trạm kia với tốc độ vừa phải. Cô đã nhận thấy lệnh của mình có hiệu lực: Chuông khắp thành phố Qua-Toyne bắt đầu rung lên. Dàn nhạc hỗn loạn của những nốt lệch tông dần lấp đầy không khí, gợi lên cảm giác căng thẳng, lan tỏa khắp thành phố như thể cưỡi trên sóng âm của tiếng chuông.
Rồi, một tiếng vo ve.
Ban đầu, nó giống như tiếng vo ve của một con ruồi phiền nhiễu đang quấy rầy cô, nhưng không giống tiếng của côn trùng, nó to. Hơn nữa, nó càng lúc càng to hơn.
Dù nhanh, Ine vẫn còn cách trạm kia một trăm bước. Ban đầu, tiếng vo ve không đủ làm phiền cô, nhưng giờ đây âm lượng của nó không thể bỏ qua. Dùng đôi tai dài của tiên tộc, cô ước lượng hướng tiếng âm thanh phát ra. Không cần chính xác, vì mắt cô sẽ làm nốt phần còn lại. Lúc này, tiếng vo ve to đến mức thách thức dàn giao hưởng không ngừng của chuông đồng và sắt đang thống trị thành phố. Ngừng chạy, cô quay đầu về phía đông nam.
Rồi, nó xuất hiện.
Nó bay ra từ sau những ngọn cây trên đồi che bóng Myhark ở phía đông, như một con đại bàng cất cánh từ đỉnh cành để tấn công con mồi không nghi ngờ, nó bay thẳng về phía thành phố – thẳng về phía cô. Nó không giống bất kỳ con chim hay wyvern nào, một cơ thể cứng nhắc màu xám lấp lánh, đôi cánh mãi khóa chặt vào vị trí, vậy mà nó bay với sự uyển chuyển và tốc độ. Dưới đôi cánh mãi treo lơ lửng là bốn cối xay gió quay với tốc độ chóng mặt. Tiếng vo ve càng to hơn khi nó bay gần. Có lẽ đó là tiếng kêu của nó. Ở đầu là một đường đen dài duy nhất, có lẽ là mắt của nó.
Ine nhìn chằm chằm vào nó, như một cô gái yếu đuối nhìn vào đôi mắt đầy chết chóc của con sư tử đang chuẩn bị vồ lấy cô. Trước một kẻ săn mồi đáng sợ, chưa từng thấy như vậy, Ine, một sĩ quan tự hào của quân đội Qua-Toyne, đang run rẩy vì sợ hãi – sợ bị bắt đi, sợ bị giết. Nước mắt trào lên trong mắt khi con thú xám khổng lồ lao xuống về phía cô. Vậy là hết. Cô sẽ không còn là Ine, sĩ quan tự hào của quân đội Qua-Toyne. Cuối cùng, cô sẽ trở thành mồi cho kẻ săn mồi này, một cái kết xấu xí cho một cuộc đời xấu xí. Đôi chân cô đóng băng tại chỗ, là thứ đầu tiên chấp nhận số phận bị mang đi. Rồi cả cơ thể cô, và cuối cùng, trái tim cô.
Mẹ, con xin lỗi...
Cô nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu, cô sẽ chỉ là bữa sáng của kẻ săn mồi. Có lẽ ít nhất cuộc đời cô sẽ có ý nghĩa nếu kẻ săn mồi thích thịt cô. Dù sao, cô nghĩ. Cô chờ đợi khi tiếng vo ve không ngừng của kẻ săn mồi càng lúc càng to.
Tuy nhiên, chỉ trong một giây, tiếng vo ve đạt đỉnh, rồi, nhanh như khi âm thanh đến, âm lượng đột nhiên giảm dần, nhỏ dần.
Hả?
Cảm thấy tứ chi và cơ thể vẫn nguyên vẹn, chân vẫn vững trên đá gồ ghề của tường thành, Ine ban đầu nghi ngờ rằng mình được tha, nhưng sự nhẹ nhõm vì còn sống lớn hơn những nghi ngờ của cô. Mở mắt ra, cô được đón nhận một bầu trời xanh phía đông nam trống rỗng, không còn bóng dáng kẻ săn mồi xám lấp lánh. Dù muốn tin rằng đó chỉ là ảo ảnh, tiếng vo ve của nó khẳng định với cô rằng nó tồn tại và vẫn còn đó. Quay lại hướng âm thanh phát ra, cô phát hiện bóng dáng lấp lánh của nó tương phản với khoảng xanh lam rộng lớn của bầu trời. Khi nó nhỏ dần, Ine thấy hình dáng nó thay đổi và cùng với đó, hướng đi của nó. Nó giờ đang hướng về phía đông bắc, về phía đại dương trống trải.
Khi vật thể bay xám di chuyển với tốc độ đáng sợ, đôi mắt Ine, vừa mới đây còn đẫm lệ vì sợ chết, trở lại ánh mắt của một sĩ quan Qua-Toyne. Quan sát kỹ lưỡng từng đường nét của vật thể, những đặc điểm kỳ lạ, các thuộc tính của nó để tìm manh mối về nó là gì hay từ đâu đến, Ine bối rối.
"Chỉ huy!"
Chạy đến chỗ cô là Keith, giờ đã mặc giáp, sẵn sàng cho một trận chiến. Do trọng lượng của thép nguyên thủy và sự bó buộc của dây da, anh ta mệt mỏi vì chạy nước rút, thể hiện qua việc cố gắng lấy lại hơi thở.
"Tôi... chưa bao giờ thấy một vật thể như vậy."
Ine bình luận khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào vật thể xám đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ, ra phía bầu trời mở rộng về phía đông bắc. Hình dáng của nó không giống bất kỳ wyvern hay chim nào cô từng chứng kiến trong suốt cuộc đời. Cô có nghe về các vật thể bay được sử dụng bởi các quốc gia lớn hơn ở phía tây, nơi các cường quốc của thế giới ngự trị, nhưng cô chưa từng thấy chúng trông như thế nào. Với cô, Keith, và phần còn lại của Myhark đang ngước nhìn thứ đó, nó chẳng khác gì một vật thể ngoài hành tinh.
Nhanh chóng và không được chào đón như sự xuất hiện của vật thể ngoài hành tinh, nó bay đi vào bầu trời sáng sớm trong trẻo về phía bắc, trở lại đại dương. Tiếng vo ve kỳ lạ, gần như cơ khí của nó đã biến mất từ lâu, nhưng vẫn vương vấn trong tâm trí họ, mãi mãi khắc sâu bởi sự xuất hiện kinh hoàng của nó trên thành phố. Cơ thể xám bí ẩn làm từ bạc lấp lánh và sắt không gỉ thật ấn tượng, nhưng nó đã biến mất vào khoảng xanh lam rộng lớn.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ine khi cô suy ngẫm về những hệ quả của sự kiện bất ngờ, đáng sợ này.
"Lạy Astarte..."
Khi mặt trời tiếp tục mọc vào ngày 19 tháng tư thần thánh của năm 1639 theo Lịch Trung tâm, một kỷ nguyên mới được thiết lập để bắt đầu trong thế giới này, được mang đến bởi sự can thiệp thần thánh đã dịch chuyển một trong những quốc gia mạnh nhất của một thế giới khác đến đây.
==+==
Chú thích:
(1) Nhật Hoàng Reiwa (Lệnh Hòa): Nhật Hoàng Naruhito là Nhật Hoàng thứ 126 của Nhật Bản Quốc, trị vì từ năm 2019 đến nay, thuộc thời kỳ Lệnh Hòa (令和 Reiwa).
(2) Nhật Hoàng Shōwa (Chiêu Hòa): Nhật Hoàng Hirohito là Nhật Hoàng thứ 124 của Đế quốc Nhật Bản, sau này là Nhật Bản Quốc, trị vì từ năm 1926 đến 1989, thuộc thời kỳ Chiêu Hòa (昭和 Shōwa).
Bonus:「天皇陛下、万歳!万歳!万歳!!!」("Thiên Hoàng bệ hạ, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!!!")
(3) Utu, sau này được các dân tộc Đông Semit thờ phụng dưới tên Shamash, là vị thần Mặt trời của Lưỡng Hà cổ đại, thần của công lý, đạo đức và chân lý, và là anh trai song sinh của nữ thần Inanna, Nữ vương Thiên giới. Những ngôi đền chính của ông nằm ở các thành phố Sippar và Larsa. Người ta tin rằng ông cưỡi trên cỗ xe mặt trời bay qua bầu trời và quan sát tất cả những gì xảy ra trong ngày. Ông là người thực thi công lý thiêng liêng và được cho là sẽ giúp đỡ những người gặp nạn. Theo thần thoại Sumer, ông đã cố bảo vệ thần Dumuzid khi ông ta bị lũ quỷ galla bắt kéo xuống Địa ngục. Ông cùng là người đầu tiên hiện lên trước người anh hùng Ziusudra sau trận Đại hồng thủy. Trong Sử thi Gilgamesh, ông trợ giúp Gilgamesh đánh bại yêu tinh Humbaba.
==+==
Tác giả: therose_ninomae
Dịch giả: N.P.NamHL
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com