Chương 103: Nói chung không phải ba thua một, nhưng mà...
Ngô Chính Hào cũng biết rằng vấn đề này dù thế nào cũng phải được giải quyết, chiều hôm đó ông đã cử người đi đón Tiêu Tán, Tô Chí Cương và Châu Lê đến.
Bốn người họ lần đầu tiên tụ họp lại ngồi vào bàn tròn lớn.
Châu Lê trông đặc biệt căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi sang trọng như vậy, lòng bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng là một ngày rất lạnh, mà cô vẫn đổ mồ hôi ở lưng.
Trái lại, Tô Chí Cương lại có vẻ ung dung hơn rất nhiều, chỉ là trong lòng cứ liên tục lẩm bẩm, trước đây Ngô Chính Hào mỗi khi đến nhà họ Tô chưa bao giờ có sắc mặt tốt, tuy rằng sau này cũng thường xuyên tới lui Quán ăn vặt cô Châu, nhưng cuộc hẹn gặp mặt trịnh trọng thế này, vẫn khiến ông có chút bối rối.
Ông len lén liếc nhìn Tiêu Tán một cái. Họ đã hội ý vấn đề này trong một cuộc họp nhỏ vài ngày trước, rằng trở ngại lớn nhất đối với hai đứa trẻ chính là Ngô Chính Hào. Chẳng lẽ Tiêu Tán lợi hại như vậy sao? Mới có mấy ngày mà đã khiến Ngô Chính Hào chấp nhận sự thực này. Bây giờ tới đây là để bàn về hôn sự?
Tiêu Tán không có nhìn Tô Chí Cương, chỉ bình tĩnh hỏi, "Chính Hào, anh dẫn ba người chúng ta tới đây là để làm gì?"
Ngô Chính Hào sắc mặt nghiêm nghị, ngữ khí u ám: "Những gì tôi sắp nói hôm nay có khả năng làm đảo lộn nhận thức của mọi người, hy vọng mọi người có thể giữ được bình tĩnh và lắng nghe những gì tôi nói." Vừa nói ông ta vừa lướt mắt nhìn một vòng những người có mặt ở đây.
Tim Châu Lê đập thình thịch, liên tục gật đầu, Tô Chí Cương vẫn mang vẻ mặt vui tươi hớn hở cũng gật đầu theo.
Tiêu Tán nhìn sắc mặt Ngô Chính Hào có phần bất ổn, đại khái đoán được ông ta muốn nói cái gì, tâm tình cũng bị treo lên, không thể không nuốt nước bọt.
"Chính Hào, anh muốn nói với chúng ta cái gì? Vẻ mặt của anh làm em có chút sợ đó."
Ngô Chính Hào nhìn bà một cái, nghĩ đến viêc Tô Ngự vì mình mà phải nằm trong bệnh viện, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy không thể giải thích được, đưa tay nắm lấy tay Tiêu Tán.
Một giây tiếp theo, ông ta như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngô Bỉ và Tô Ngự, hai đứa tụi nó có mối quan hệ không bình thường."
Điều mà Tiêu Tán lo lắng vẫn xảy ra, nếu chuyện này bà sớm cho Ngô Chính Hào biết, khả năng ông ta chấp nhận sẽ cao hơn.
Nhưng bây giờ Ngô Chính Hào tự mình phát hiện, tính chất hoàn toàn khác, cho nên, bà giả vờ như mới lần đầu biết, vẻ mặt hồ đồ hỏi: "Mối quan hệ không bình thường? Là có ý gì?"
Sau khi nghe điều này, Châu Lê và Tô Chí Cương ngồi đối diện bọn họ sắc mặt bình tĩnh nhìn Ngô Chính Hào, như thể chuyện này không liên quan gì đến hai người họ.
Ngô Chính Hào cau mày, hai người này là nghe không hiểu tiếng người hay có khoảng cách thế hệ?
Bình thường khi nghe tin con trai mình có mối quan hệ không bình thường với con trai người khác, lẽ ra cũng phải nghi hoặc như Tiêu Tán, nhưng phản ứng của hai người chẳng phải quá bình tĩnh sao?
Ngô Chính Hào ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt bọn họ, nói từng chữ một: "Đồng---tính---luyến!"
Tuy nhiên, chỉ có Tiêu Tán đáp lại tin tức lớn này của ông ta, còn hai người kia lại không hề có phản ứng gì.
Tiêu Tán sắc mặt tái nhợt, "Chính Hào, sao anh lại biết?"
"Anh tận mắt nhìn thấy."
Tiêu Tán trực tiếp ngồi phịch xuống ghế, nếu như là "nghe hơi nồi chõ" thì còn bào chữa được, không ngờ rằng hai đứa trẻ thực sự bị bắt quả tang, cho dù Tiêu Tán có lấp liếm cũng vô phương cứu chữa.
Ngô Chính Hào vỗ vỗ mu bàn tay của bà, đối với suy nghĩ của Tiêu Tán, ông ta cũng không có quá nhiều để tâm, điều ông ta quan tâm hơn cả chính là đối với sự việc này Tô Chí Cương có thái độ gì.
Điều ông ta không ngờ tới, Tô Chí Cương vẫn vui tươi hớn hở nheo mắt, ung dung cười nói: "Anh nhờ người đưa chúng tôi đến đây chỉ để tuyên bố chuyện này thôi à?"
Ngay khi những lời này nói ra, Ngô Chính Hào đã có cái nhìn khác về Tô Chí Cương, phải biết rằng khi phát hiện ra chuyện hai đứa trẻ có quan hệ bất thường, cảm giác tức giận sâu sắc trong lòng vẫn còn đọng lại trong tim.
Không có sóng to gió lớn nào mà Ngô Chính Hào chưa bao giờ thấy qua, nhưng đối với loại chuyện này vẫn không thể giữ bình tĩnh được, thế nhưng Tô Chí Cương lại làm được, vả lại còn cực kỳ bình tĩnh.
"Tôi muốn nghe suy nghĩ của anh về chuyện này của tụi nó."
Tô Chí Cương do dự phút chốc, vốn muốn trực tiếp gọi một tiếng "ông thông gia", nhưng nhìn vẻ mặt không mấy đẹp đẽ của Ngô Chính Hào, đờ người không thể nói ra được.
"Tôi nên xưng hô thế nào với anh đây?"
"Cứ gọi tôi là lão Ngô đi."
Tô Chí Cương liên tục xua tay, "Anh lớn tuổi hơn tôi, tốt nhất tôi vẫn nên gọi anh là anh Ngô."
Cho đến nay, Ngô Chính Hào vẫn có ấn tượng không tệ với Tô Chí Cương, suy cho cùng trước đây cũng thường đến Quán ăn vặt cô Châu, tuy rằng cùng với ông nói chuyện không quá mấy câu, nhưng xét theo phương diện đối nhân xử thế và cách làm việc của ông, Tô Chí Cương thực sự là một người tốt, thật thà chất phát.
"Anh Ngô, trước hết tôi muốn cảm tạ anh, ngày hôm nay đặc biệt mời hai chúng tôi đến đây để gặp mặt. Về vấn đề của Ngô Bỉ và Tô Ngự thì..."
Tô Chí Cương dừng lại, quay đầu nhìn Châu Lê một cái, "Cả hai chúng tôi đều có cùng quan điểm. Nếu như hai đứa trẻ đã lọt vào mắt nhau, người lớn chúng ta thật khó để nói thêm gì nữa, cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên."
Tô Chí Cương trong lòng vui mừng, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Ngô Chính Hào đã đen như đáy nồi, sự hào hứng vẫn còn đó nói tiếp.
"Thằng bé Ngô Bỉ này, hai chúng tôi từ tận đáy lòng đều rất thích nó, cứ để trái tim vào trong bụng, đừng lo lắng chúng tôi làm khó dễ nó, suy nghĩ của chúng tôi rất cởi mở.
Mỗi khi chúng tôi nghe tin nó và Tô Ngự có thể làm được điều gì đó tốt đẹp, khỏi phải nói chúng tôi đã vui mừng thế nào! Anh yên tâm, trong tương lai khi Ngô Bỉ đến chỗ chúng tôi, hai chúng tôi nhất định sẽ coi nó như con trai ruột của mình, tuyệt đối không thiên vị Tô Ngự đâu, haha..."
Giọng cười nhỏ nhẹ thẳng thắng của ông vang vọng khắp căn phòng, nhưng lúc đang cười thì ông không thể cười tiếp được nữa.
Bởi vì trong phòng này chỉ có mỗi tiếng cười của bản thân ông, sắc mặt của ba người kia đều u ám đến đáng sợ.
Châu Lê vốn muốn phối hợp với ông, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Ngô Chính Hào, khóe miệng cứng đờ không thể nâng lên được.
"Mọi người... sao mà không ai nói gì hết vậy? Chuyện này chẳng lẽ không phải là điều đáng mừng sao? Mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta vốn dĩ đã tương đối phức tạp, bây giờ hai đứa con của chúng ta đã nguyện ý ở bên nhau, mối quan hệ của chúng ta không thể thăng cấp đến một mức độ cao hơn sao."
Ngô Chính Hào thậm chí còn không muốn nhìn ông, vốn tưởng Tô Chí Cương chỉ là người ngay thẳng, bây giờ xem ra chỉ có một cái đầu thiếu gân não.
"Khi hai đứa trẻ nảy sinh ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, anh với tư cách là một người cha, vẫn còn có thể mặt mũi để cười được sao? Chúng nó không phải là ra ngoài lừa gạt các cô gái và làm cho bụng người ta to lên, mà hiện tại là giữa hai đứa nó đang có vấn đề tâm lý."
Tô Chí Cương gãi gãi sau đầu, "Chuyện lừa gạt một cô gái và làm bụng người ta to lên, không phải mới là chuyện nghiêm trọng sao?"
Nghe được câu trả lời của Tô Chí Cương, Tiêu Tán và Châu Lê suýt chút nữa không thể đè nén nội thương, mặt hai người cúi xuống gần như chôn vùi xuống dưới đất, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Ngô Chính Hào bỗng đập bàn, đứng dậy chỉ vào Tô Chí Cương. "Anh Tô, anh rốt cuộc có thể hiểu rõ không? Tôi bây giờ không nói về nó nữa, tôi sẽ không đồng ý để hai đứa chúng nó ở bên nhau!
Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người đến đây chỉ để giải quyết chuyện này, còn về chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai, trong lòng chúng ta đều biết rất rõ!"
Bàn ăn lại rơi vào im lặng, thức ăn bày đầy trên bàn cũng không còn nóng nữa.
Rất lâu sau, Ngô Chính Hào nâng ly rượu lên, gõ nhẹ ngón tay vào bàn thủy tinh đang xoay tròn.
"Anh Tô, hi vọng sau khi anh uống xong ly rượu này có thể suy nghĩ một cách kỹ càng, chuyện này nhất định phải có người ra mặt giải quyết."
Tô Chí Cương ngẩng đầu rót rượu xuống vào miệng, sau đó choáng váng tại chỗ.
Rượu ngon!
'Quả nhiên đắt xắt ra miếng, loại bình thường ở nhà hay uống đều cay miệng. Rượu này ngon quá, đợi sau này Quán ăn vặt cô Châu kiếm được nhiều tiền rồi, phải mua mấy chai mới được.'
Ngô Chính Hào cho rằng giọng điệu của mình quá gay gắt nên không nhìn Tô Chí Cương nữa.
"Anh Ngô, tôi nghĩ, sau này nếu tổ chức tiệc rượu mừng cho hai đứa trẻ, thì hãy dùng loại rượu này đãi khách, cũng là một ý kiến không tồi."
Ngô Chính Hào không dám tin vào tai mình, đột nhiên quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Tô Chí Cương.
"Anh......!!"
Lúc này Châu Lê cũng yếu ớt mở miệng nói:
"Anh Ngô, tôi cũng có điều muốn nói, tôi nghĩ chúng ta cũng không nên quản quá mức như vậy, suy cho cùng bọn trẻ đều đã trưởng thành rồi.
Bọn trẻ cũng có những suy nghĩ của riêng mình, chúng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Bây giờ chúng đã chọn ở bên nhau, chúng ta với tư cách là cha mẹ, cần phải ra sức ủng hộ chúng mới phải."
Ngô Chính Hào gần như tức giận đến tắt thở, siết chặt nắm tay, không ngừng hút không khí.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ rồi, còn tưởng rằng có thể tìm được thêm hai đồng minh cùng chung kẻ thù. Không ngờ rằng người tìm được lại chính là tổng tư lệnh của địch.
Thảo nào Ngô Bỉ và Tô Ngự nguyện ý ở lại khu nhà cũ của Tô gia, một mực không chịu về biệt thư Ngô gia sống.
Hai đứa trẻ nghịch ngợm này giữa ban ngày ban mặt, giữa trời đất sáng sủa lại dám làm những chuyện không biết xấu hổ đó, hoá ra là có hai vị cha mẹ này chống lưng cho tụi nó!
"Các người giáo dục con cái các người như thế nào tôi không quan tâm, đằng nào Ngô Bỉ ở chỗ tôi ngay cả khi tàn phế không làm gì được đi nữa, mặc kệ nó có trưởng thành hay không, tôi cũng sẽ quản nó cả đời!"
Nói xong, Ngô Chính Hào vẻ mặt u ám bước ra khỏi phòng, Tiêu Tán liền đứng dậy, nháy mắt với hai người họ rồi đi theo ông ta.
Tô Chí Cương và Châu Lê nhìn nhau, nhìn bàn ăn nguội lạnh có chút tiếc.
Sau khi khiều hai ngụm đồ ăn, Tô Chí Cương tươi cười giòn giã, "Ngon lắm, bọn họ không ăn thật là đáng tiếc, hay là chúng ta gói lại hết mang về thì sao? Con bé Đoá Đoá nhìn thấy chắc chắn sẽ thèm chảy nước miếng cho coi."
Châu Lê liếc ông một cái, "Ăn, ăn, ăn, chỉ biết có ăn, anh chọc giận ba Ngô Bỉ rồi đó, không biết lát nữa Ngô Bỉ có bị đánh một trận hay không."
Tô Chí Cương nghe xong liền ngừng ăn, hỏi xin phục vụ một vài hộp cơm dùng một lần, hì hục hì hục đóng gói lại.
"Vậy chúng ta khẩn trương thu dọn rồi về nhà, báo tin cho tụi nhỏ biết nhé. Mấy ngày nay chúng nó không đến cửa hàng rồi, cũng không biết là đang bận việc gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com