Chương 136: Lần này anh đã hài lòng chưa?
Hai người họ mới đến thành phố này được một ngày, ngay cả Mạo Xung và Hàn Ba Cuồng cũng không biết họ đi đâu. Hơn nữa, bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi, nhân viên phục vụ của khách sạn nào lại tận tâm quấy rầy khách nghỉ ngơi vào lúc nửa đêm?
Tô Ngự không khỏi cau mày, cúi đầu nhìn xuống Ngô Bỉ vẫn đang ngủ bên cạnh. Chàng trai này quả thực có tâm hồn to lớn, ngủ say như chết!
Vốn dĩ muốn đánh thức hắn, nhưng sau đó lại nghĩ rằng Ngô Bỉ đã lái xe suốt hai ngày qua, hắn thực sự rất mệt mỏi rồi, Tô Ngự không khỏi giơ tay lên vỗ về đầu hắn.
"Quên đi quên đi... để cậu ngủ thêm chút nữa. Không phải là tôi chiều chuộng cậu đâu, chỉ là vừa vặn có người gõ cửa, tôi sẽ đi xem xem là ai, sau khi thấy rồi sẽ đánh thức cậu." Tô Ngự cứ thế tự an ủi mình.
Tiếng gõ cửa không hề ngừng lại, như thể sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu.
Trong khoảng thời gian này, Tô Ngự ngủ không ngon giấc, bị tiếng gõ cửa này làm phiền lại càng khó chịu hơn.
Tô Ngự bướng bỉnh, khi tiếng gõ cửa ngày càng nhanh hơn, chuyển động của cậu cũng ngày càng chậm hơn.
Hai người họ cũng không còn nhiều tiền, thế nên khách sạn họ ở lần này rất nhỏ và tồi tàn, trên cửa thậm chí cũng không có mắt thần để nhìn ra bên ngoài.
Tô Ngự tựa vào cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, sau đó một giọng nói âm trầm vang lên: "Là tôi, mở cửa."
Giọng nói này, cho dù có bị đốt thành tro Tô Ngự cũng không bao giờ quên được.
Bây giờ đây, dù sao cũng không thể chạy trốn được, Tô Ngự quyết tâm, trực tiếp mở cửa ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người ngoài cửa.
Chỉ thấy Mạc Dĩ mặc thường phục đơn giản, so với vẻ nghiêm túc của những bộ âu phục và giày da thường ngày, lúc này anh ta trông giản dị và phóng khoáng hơn.
Anh ta đẩy kính lên, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lâu rồi không gặp."
Tô Ngự bước ra khỏi phòng nhanh như chớp, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng thân thể vẫn căng như dây cung, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Mạc Dĩ, không hề giấu diếm thái độ thù địch của bản thân, lạnh lùng hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Mạc Dĩ quá hiểu rõ Tô Ngự, đến mức không quan tâm đến thái độ thù địch của cậu, trái lại càng mỉm cười vui vẻ hơn, ung dung trả lời:
"Mấy người các cậu lập hội với nhau tấn công tôi và bỏ mặc tôi ở vùng núi đó, tôi không thể đến hỏi rõ được sao?"
Thấy anh ta không có vẻ đang gây phiền phức, Tô Ngự mới hạ cảnh giác hỏi: "Sao anh lại tìm được chúng tôi?"
Mạc Dĩ thản nhiên nhún vai, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, từ trong ví lấy ra chứng minh thư và nhướng mày.
Tô Ngự trợn to hai mắt, rõ ràng bọn họ dùng chứng minh thư giả, làm sao có thể bị phát hiện.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Ngự, Mạc Dĩ rất hài lòng, anh ta nhẹ nhàng cười nói:
"Trước đây, Ngô Bỉ vì không đủ tuổi thành niên, không ít lần đã làm điều này mỗi khi bỏ nhà ra đi rồi, cậu đoán xem là ai đã giúp nó làm cái này?"
Tim Tô Ngự đập thình thịch, ngay cả Mạc Dĩ cũng có thể dễ dàng tìm ra tung tích của bọn họ, vậy thì Ngô Chính Hào nhất định đã biết bọn họ đi đâu.
Nhớ lại lúc ở phim trường cách đây không lâu, thảo nào lại có thể nhận được sự đối xử đặc biệt như vậy, ngay cả nam chính Mạo Xung cũng có thể bị chỉ trích.
Nghĩ đến đây, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cậu không khỏi rùng mình.
"Nếu các người đã biết hành tung của chúng tôi, vậy tại sao ngay từ đầu không bắt chúng tôi lại?"
Mạc Dĩ giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngáp một cái, sau đó vặn cổ vài lần, tiếng xương cọ xát cạch cạch vài phát.
"Aha ~ Cậu thông minh như vậy, còn cần tôi trả lời sao? Hiện tại tôi rất buồn ngủ, cậu để tôi vào trong nghỉ ngơi một lát đi."
Tô Ngự dang hai tay ra, trực tiếp chặn cửa lại, cắn chặt khớp hàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có mơ!"
Nhìn thấy Tô Ngự phản ứng dữ dội như vậy, Mạc Dĩ trái lại không hề bất ngờ chút nào.
Anh ta chậm rãi đến gần Tô Ngự, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tô Ngự, giọng nói âm trầm tràn đầy lôi cuốn.
"Cậu biết không? Tôi luôn rất hối hận vì đã gây ra vụ tai nạn ô tô đó... nhưng mà nếu như có thể được lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, chỉ có điều người trong xe cùng cậu không phải là Ngô Bỉ, mà là tôi."
Hơi thở nóng rát lướt qua tai Tô Ngự như một cơn gió, khiến toàn thân Tô Ngự cảm thấy tê dại khó tả.
"Đồ điên!"
Tô Ngự chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cậu theo phản xạ giơ tay lên, muốn đẩy Mạc Dĩ ra.
Tuy nhiên, điều làm cậu sửng sốt là Mạc Dĩ lúc này vẫn đứng yên tại chỗ như một bức tường thành kiên cố không thể phá hủy, bất luận Tô Ngự có đẩy mạnh đến đâu, anh ta vẫn đứng vững, một chút cử động cũng không có.
Điều này phản khoa học!
Tô Ngự trợn to tròn mắt, phải biết rằng thời gian qua cậu rèn luyện với cường độ rất cao, hơn nữa trước đây cậu rõ ràng có thể dễ dàng hạ gục Mạc Dĩ như vậy.
Cũng nhớ trước đó Ngô Bỉ đã từng nói rằng, trước khi Ngô Bỉ trưởng thành, hắn chưa bao giờ là đối thủ của Mạc Dĩ, đến khi lớn lên, hai người họ cũng không bao tỉ thí nhau nữa.
Không thể chỉ vì Mạc Dĩ làm doanh nhân mà thể lực của anh ta bị giảm sút được.
Nghĩ tới đây, Tô Ngự trong lòng một thoáng sợ hãi.
"Anh... là anh cố ý?"
Cuối cùng nghe được giọng nói rụt rè của Tô Ngự, Mạc Dĩ hài lòng lui ra, xòe tay ra mỉm cười.
"Cũng không hoàn toàn, suy cho cùng hai cậu... cũng đều là em trai của tôi."
Lại bị anh ta lừa rồi.
Mạc Dĩ dễ dàng đi qua Tô Ngự, nhưng tay anh ta còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, một cú đấm mang theo cuồng phong dữ dội ập đến từ phía sau.
Bang~
Một tiếng động lớn, nắm đấm của Tô Ngự đập rất mạnh vào cửa, các khớp xương đột nhiên đỏ bừng và sưng tấy.
Mạc Dĩ nghiêng đầu, ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Tô Ngự, anh ta duỗi một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi mình, làm động tác im lặng:
"Suỵt! Cậu làm phiền Ngô Bỉ đấy."
Câu nói này phát ra từ miệng Mạc Dĩ tràn đầy ý mỉa mai vô tận, nhưng đó cũng là sự thật không thể chối cãi.
Tâm trạng Tô Ngự trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, thế công sắc bén vốn có cũng trở nên loạn xà ngầu.
Mạc Dĩ thậm chí không cần ngẩng đầu lên cũng có thể dễ dàng né tránh mọi đòn tấn công của cậu.
Mạc Dĩ bị ép từng bước một quay về cửa, anh ta đột nhiên hơi cong môi, buông ra một câu khinh thường:
"Ngô Bỉ chỉ dạy cậu mấy chiêu khua tay múa chân như thế này thôi sao? Chẳng phải trước đó tôi đã nói với cậu, rằng tôi và nó đều cùng là một loại người, mọi thủ thuật mà nó biết, tôi cũng đều biết. Còn những chiêu nó không biết, hehe, thật xin lỗi, tôi vẫn biết cách làm."
Lúc này, Tô Ngự đã triệt để bị chọc cho tức giận, cậu tập trung toàn bộ sức lực vào tay trái, giả vờ đấm bằng tay phải.
Lần này, Mạc Dĩ thế mà lại không né tránh, thay vào đó lại nghiêng người về hướng tay phải của cậu.
Tay trái Tô Ngự còn chưa kịp phanh lại, cùng lúc cậu tung nắm đấm ra, cánh cửa được mở ra từ bên trong...
Bang~
...
Ngô Bỉ vẫn đang nằm an tĩnh trên giường, chỉ là lúc này có thêm một vết bầm tím sưng tấy nghiêm trọng ở mắt phải.
Lần này hắn quả thực có thể ngủ yên ổn rồi, ai cũng không thể đánh thức hắn được.
Cú đấm toàn lực này của Tô Ngự, nếu như vào lúc tỉnh táo thì hắn đã có thể dễ dàng né được.
Xui xẻo thay, lần này hắn lại đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cộng thêm cú đấm giáng xuống quá nhanh quá mạnh, khiến hắn căn bản không thể né tránh được.
Nhìn về phía Mạc Dĩ đang nhắm mắt tập trung nằm trên sofa, Tô Ngự nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này anh đã hài lòng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com