Chương 138: Mở cửa trời nói chuyện thẳng thắn.
Cuối cùng, Ngô Bỉ nằm nghiêng trên giường, nằm cạnh Tô Ngự.
Tay chân của họ được duỗi ra một cách tuỳ ý, trông vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Chiếc áo ba lỗ trắng tinh của Tô Ngự được vén lên, để lộ một khoảng lưng lớn trơn bóng, ánh nắng ban mai chiếu xuống làn da bị lộ ra ngoài đó, trông giống như một miếng đậu phụ trắng trắng mềm mềm, tinh tế và mịn màng.
Ngô Bỉ không kìm lòng được mà đưa tay chạm vào, chỉ cảm thấy mềm mại như lụa, nhưng lại vô cùng rắn chắc.
Tô Ngự quay đầu sang một bên, hai mắt nửa nhắm nửa mở, biểu lộ thái độ lười biếng, cả người toát ra một loại khí tức thanh nhã.
Hơi thở của Ngô Bỉ đột nhiên ngột ngạt, hai tay vô thức giơ lên. Tô Ngự tựa hồ biết được ý đồ của hắn, chợt nắm chặt lấy tay hắn.
"Cậu còn muốn dùng đến con mắt còn lại không?" Tô Ngự giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong ngữ khí lại có chút cảnh cáo.
"Tôi biết đêm qua không phải mơ... Không đúng, đêm qua cậu đánh nhau với ai vậy? Người cậu không sao chứ?" Dù bản thân hắn mới là người bị thương, nhưng Ngô Bỉ càng quan tâm đến tình trạng của Tô Ngự hơn.
Tô Ngự hơi sững sờ, tay Ngô Bỉ nhân cơ hội ôm lấy eo cậu.
"Tối qua Mạc Dĩ đến đây." Tô Ngự không có ý định che giấu sự thật này.
Nghe được cái tên này, sắc mặt Ngô Bỉ lập tức trở nên u ám tốt cùng.
Hắn chậm rãi rút tay lại, lật Tô Ngự nằm ngửa trên giường, sau đó nhìn thẳng vào cậu, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
"Anh ta không làm gì cậu đúng không?" Ngô Bỉ căng thẳng nhìn Tô Ngự, nhìn từ trên xuống dưới, sợ bỏ sót bất kỳ vết thương nào.
"Tôi chẳng phải vẫn ổn sao, trái lại cậu, mắt còn đau không?" Tô Ngự dịu dàng nói, cậu đưa tay chạm nhẹ vào con mắt phải sưng tím của Ngô Bỉ, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Có lẽ trong tay Tô Ngự thật sự có ma lực thần kỳ gì đó, dưới sự an ủi của cậu, Ngô Bỉ cảm thấy mắt mình dường như không còn bị thương một cách kỳ diệu, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu một chút.
Vốn dĩ dây thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn, hắn không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Tô Ngự.
"Cậu rõ ràng biết anh ta là loại người thế nào, ngay từ đầu khi anh ta tới đây, lẽ ra cậu nên đánh thức tôi dậy, để tôi cùng cậu đối phó với anh ta!" Ngô Bỉ tức giận bất bình phàn nàn, hiển nhiên là vẫn canh cánh trong lòng với chuyện xảy ra tối qua.
Thấy vẻ mặt tức giận của Ngô Bỉ, Tô Ngự không khỏi nghĩ tới lời Mạc Dĩ nói tối qua.
Ngô Bỉ cũng từng đối đãi với Mạc Dĩ như thế này sao?
Phải chăng chính là vì nguyên do này, Mạc Dĩ mới thấy cậu chướng mắt như vậy sao?
Tô Ngự nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quái: Chẳng lẽ là vì mình cướp đi Ngô Bỉ, thế nên Mạc Dĩ mới có ác cảm sâu sắc như vậy với mình?
Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ lướt qua trong giây lát, rồi cậu mỉm cười một mình.
Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Ngự trở nên thoải mái vui vẻ trở lại, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhẹ nhàng lắc đầu, an ủi Ngô Bỉ: "Yên tâm đi, một mình tôi có thể ứng phó được."
Ngô Bỉ sững sờ đến phát ngốc một lúc, mặt mày hầm hầm quay đầu sang một bên, hai má phồng lên vì tức giận, cộng thêm con mắt bầm tím sưng tấy, trông giống hệt con lợn xanh lè trong Angry Birds.
"Giận sao?" Tô Ngự nhịn cười, từ trên giường ngồi dậy.
Ngô Bỉ không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhích người về phía mép giường.
Tô Ngự trong lòng tự biết mình đuối lý nên chủ động đến gần Ngô Bỉ, nhưng mỗi khi cậu tiến đến một chút, Ngô Bỉ sẽ lại nhích đi một chút.
Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi Ngô Bỉ không còn đường thoát, nếu nhích thêm nữa sẽ rơi xuống gầm giường, hắn mới bất đắc dĩ quay người lại.
"Loại chuyện này từ giờ về sau không được phép tự mình quyết định nữa, nghe rõ chưa?"
Ngô Bỉ dùng vẻ mặt ngang ngược nhất, nhưng lại nói những lời khiêm tốn nhất.
Tuy nhiên, một câu nói đơn giản như vậy lại khiến cho Tô Ngự cảm thấy trong lòng rung động không dứt như có sóng to gió lớn.
Ngày đó, Ngô Bỉ nguyện ý vì cậu mà hy sinh mạng sống của mình, lần này hành động của cậu thực sự có phần không phù hợp, có sự khác biệt và phụ lòng với trái tim của Ngô Bỉ.
Phải tốn rất nhiều công sức, Tô Ngự cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, chậm rãi mở miệng giải thích: "Chuyện xảy ra quá đột ngột như vậy, tôi thật không ngờ anh ta lại chủ động tìm tới tận cửa."
"Đấy mới là điều khiến tôi tức giận!" Ngô Bỉ cau mày thật chặt, siết chặt tay phải, không mạnh không nhẹ đập lên ga trải giường, như muốn trút bỏ hết thảy bất mãn trong lòng, "Khi gặp chuyện phiền phức, nghĩ đến tôi đầu tiên quá khó khăn đến vậy sao?"
Thấy Ngô Bỉ khó chịu, dáng vẻ muốn nổi giận lại không dám nổi giận, khiến Tô Ngự có chút ngơ ngác.
Cậu ngạc nhiên khi thấy rằng khi Ngô Bỉ biểu lộ cảm xúc thật của mình một cách không hề che đậy, mọi biểu cảm vi tế đều sống động và tràn đầy quyến rũ.
"Khá khó." Tô Ngự điềm nhiên như không gật đầu đáp lại.
Ngô Bỉ thực sự không thể tin vào tai mình, hắn mở to đôi mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Ngự, hận không thể nuốt chửng Tô Ngự vào bụng chỉ trong một ngụm.
"Nhưng mà, tôi hiện tại quả thực gặp phải một chuyện tương đối khó giải quyết, nhưng nghĩ tới cậu đang tức giận, tôi thật sự không biết nên tìm ai để cầu cứu mới tốt..."
Tô Ngự nghiêng đầu, đôi mắt một khoảng trong veo, rõ ràng bề ngoài thông minh sắc sảo, nhưng trong mắt lại có chút đần độn, không nhất quán nhưng cũng khá hợp lý.
Bộ dạng quá thông minh của cậu không hợp để chơi trò giả ngốc.
Ngặt nỗi, Ngô Bỉ lại yêu vẻ ngoài này của cậu, miệng hắn hơi hé mở nhưng lại không thể nói được một lời.
Kỳ thật trong thâm tâm hắn rất muốn nói với Tô Ngự, rằng chúng ta hãy cùng nhau đối mặt khó khăn, nhưng vấn đề là, vấn đề này có thể cùng nhau giải quyết như thế nào?
Không thể để hắn đấu tay đôi trước gương đúng không?
Nhìn khuôn mặt tràn đầy màu sắc của Ngô Bỉ, Tô Ngự đột nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc, cậu muốn hứa với Ngô Bỉ:
"Đừng giận nữa. Từ giờ về sau bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ sớm nói cho cậu biết, có được không?"
Suy cho cùng, Ngô Bỉ không phải là loại người so đo từng li từng tý, sau khi nghe những lời Tô Ngự nói, hắn chỉ im lặng gật đầu.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại vốn im lặng suốt đêm đột nhiên đổ chuông inh ỏi, phá vỡ bầu không khí yên bình vốn có trong phòng.
Tô Ngự vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt lại thấp tha thấp thỏm trở lại, trái tim một lần nữa như bay lên cao.
Nhìn vẻ mặt lo âu của cậu, Ngô Bỉ không nén được cảm giác quan tâm của mình: "Có chuyện gì sao? Rốt cuộc là ai gọi điện thoại mà có thể khiến cậu bất an như vậy?"
Hắn đưa tay nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên nhìn kỹ hơn, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dãy số vô cùng quen thuộc -- đối với hắn mà nói, dãy số này gần như là thuộc nằm lòng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là số điện thoại của Ngô Chính Hào.
Ngô Bỉ không chút do dự nhấn nút từ chối, phẫn nộ ngước mắt lên.
"Không phải chúng ta đã đổi số điện thoại rồi sao, ông ấy làm sao có thể tìm được chúng ta? Chẳng lẽ là Mạc Dĩ tiết lộ cho ông ấy sao?"
Tô Ngự nhẹ nhàng lắc đầu, kể lại chính xác những gì mình đã trải qua đêm qua.
Ngô Bỉ đột nhiên hoảng loạn khi nghe tin Ngô Chính Hào phải nhập viện.
Suy cho cùng máu đặc hơn nước, dù cha con họ có trải qua biết bao mâu thuẫn tranh chấp, nhưng khi đến thời khắc nguy cấp, tình cảm gia đình sâu thẳm trong lòng vẫn sẽ khơi dậy, khiến hắn bất giác cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
"Họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?" Giọng nói của Ngô Bỉ rõ ràng có chút run rẩy.
Hắn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, như thể đó là sợi dây liên kết duy nhất với gia đình mình, trong lòng tràn đầy lo lắng và bất an, trên trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
"Nhất đinh sẽ không sao đâu, nếu không thì ông ấy đã không gọi điện bằng điện thoại của mình rồi."
Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên lần nữa, tiếng nhạc chuông xuyên qua không khí như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Ngô Bỉ.
Lần này, Ngô Bỉ nhanh chóng bắt máy, giọng nói phần nào mang theo chút khàn khàn: "Ba... hai người thế nào rồi?"
"Chúng ta không sao, chỉ là vừa mới rời khỏi quỷ môn quan thôi."
Giọng nói có phần yếu ớt của Ngô Chính Hào phát ra từ đầu bên kia của điện thoại, tuy rằng không còn to lớn và uy lực như trước nhưng vẫn bộc lộ khí chất uy nghiêm của một người cha.
"Ba..." Ngô Bỉ xa nhà nhiều ngày giờ lại cảm thấy nỗi nhớ Ngô Chính Hào tràn ngập trong lòng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xa nhà, hắn thực sự cảm thấy quan tâm đến ba mình.
"Ranh con còn biết ba là ba của con sao. Lúc hai đứa bỏ trốn, sao không ôm lấy ba trong lòng?"
Nếu như là lúc bình thường, Ngô Bỉ đã không thể kìm chế được và bắt đầu cãi nhau với Ngô Chính Hào ngay khi ông nói câu đầu tiên rồi.
Tuy nhiên, vào lúc này, Ngô Chính Hào đang nằm trên giường bệnh nhưng lại ở cách hắn hàng ngàn dặm, chỉ có thể liên lạc với nhau thông qua điện thoại.
Cho dù Ngô Chính Hào có mắng hắn mấy lần nữa, Ngô Bỉ cũng sẽ rất vui vẻ mà lắng tai nghe.
Hắn khịt mũi rồi nhếch mép cười, "Ba vẫn luôn ở trong trái tim con, chỉ là mang theo ba lúc bỏ trốn thì không thích hợp lắm."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, hiển nhiên là Ngô Chính Hào vẫn chưa tiêu hóa được câu nói này.
Hồi lâu sau, ông mới yếu ớt mở miệng nói:
"Hôm nay đã 30 Tết rồi, hai đứa... tính khi nào về nhà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com