Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 147: Một thùng súng đồ chơi.


Mùng hai Tết, ánh nắng chói chang nhưng không khí lạnh vẫn tràn ngập khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Quán ăn vặt cô Châu vẫn đông đúc người và nhộn nhịp lạ thường.

Thứ nhất là vì tay nghề rất tỉ mỉ của Châu Lê, đồ ăn cô làm đều thơm ngon ngào ngạt. Thứ hai, khách hàng ngồi trong cửa hàng hầu hết đều là những người đi làm công ăn lương không về quê ăn Tết vì nhiều lý do.


Tô Chí Cương ngồi trên chiếc xe đạp cũ kỹ chậm rãi đạp về từ hướng chợ.

Ghế sau của xe đã chất đầy nguyên liệu tươi ngon, Châu Lê nhìn thấy vội vàng tiến tới, mỉm cười nhận lấy chiếc túi nặng trịch trên tay ông.

Khi nhìn thấy vẻ mặt buồn lo của Tô Chí Cương, cô không khỏi nói đùa: "Sao vậy? Có phải là xổ số không trúng được con số anh mong muốn à?"

Tô Chí Cương lắc đầu liên tục, trên mặt lộ ra vẻ phẫn phẫn bất bình, phàn nàn: "Hôm nay ở chợ không có nhiều sạp hàng mở cửa, em đoán xem anh phải trả bao nhiêu cho mỗi cân thịt lợn này?"

Châu Lê nhặt miếng thịt lợn trong túi lên, trong lòng thầm nhẩm tính.

Theo kinh nghiệm trước đây, thịt lợn có giá khoảng 8 tệ một cân, mặc dù đang là dịp Tết, giá cả tăng lên nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng 12 tệ một cân.

Vì vậy, cô buột miệng nói: "Sẽ không lên quá 10 tệ một cân đâu, phải không?"

Tô Chí Cương tức đến mức dậm chân, vung nắm đấm trong không khí. Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, ông quay sang nhìn chằm chằm Châu Lê nói:

"Anh mới đầu cũng nghĩ như em vậy, nhưng ai ngờ lão Lưu ở quầy thịt lợn lại há mồm sư tử, mở miệng hét giá 18 tệ! Dù gì nhà chúng ta cũng là khách quen của anh ta nhiều năm rồi, anh ta lại có thể là loại sát thủ như vậy, đơn giản giống như là dùng dao cắt đứt động mạch chủ của nhà chúng ta!" Nói xong lại còn có tiếng thở vắn than dài.

Châu Lê bất lực lắc đầu, thầm suy tính trong lòng: 'Vốn dĩ chỉ là một cửa hàng buôn bán nhỏ thôi, nếu như chi phí tiếp tục tăng cao, sau này làm sao mà kiếm sống?'

Trên thực tế, sở dĩ quán ăn vặt cô Châu có thể được yêu thích đến vậy không chỉ vì những món ăn ngon, ngoài ra còn có một lý do quan trọng khác -- bất luận vật giá có tăng vọt thế nào, cửa hàng của họ vẫn luôn giữ nguyên giá bán ban đầu.

So qua sánh lại, một số quán ăn lân cận khác đều đã tăng giá nhưng Châu Lê vẫn kiên định không tăng.

Tô Chí Cương đã từng hỏi cô nhiều lần tại sao cô không tính đến việc tăng giá, và cô ấy luôn trả lời như thế này:

"Khách hàng đến dùng bữa ở cửa hàng chúng ta hầu hết đều không khá giả. Chúng ta trước đây cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn như vậy, nếu như mù quáng chạy theo xu hướng thị trường và tăng giá, chẳng phải đồng nghĩa với việc phản bội con người trong quá khứ của mình sao?"


Sau khi Châu Lê thở dài thật sâu, cô kéo Tô Chí Cương vào trong cửa hàng.

Lúc này, Đoá Đoá lặng lẽ thò đầu ra khỏi bậc thang và nhìn vào bóng lưng của Châu Lê và Tô Chí Cương.

Chỉ thấy cô bé nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức lực lao lên lầu, nhanh chóng rút ra một khẩu súng đồ chơi cũ trong phòng rồi đi xuống lầu với vẻ mặt tức giận.

Cô bé vừa đi được vài bước thì một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đậu bên cạnh cô bé.

Cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Tán hiện ra trước mắt Đoá Đoá.

Bà hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào Đoá Đoá, khóe miệng nhẹ nhếch lên, nở một nụ cười say đắm lòng người:

"Đoá Đoá, cháu định đi đâu đó chơi à?"

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Tán, Đoá Đoá không hề đón nhận chút nào.

Cô bé giơ súng đồ chơi trong tay lên chĩa vào Tiêu Tán, một loạt tiếng "cạch cạch cạch" vang lên, cô bé bĩu môi nhỏ nói: "Cháu sẽ không nói cho dì biết."

Thành thật mà nói, Đoá Đoá đối với Tiêu Tán luôn có thái độ thù địch không thể giải thích được.

Có thể là do bà đã tàn nhẫn bỏ rơi Tô Ngự, hoặc là vì bà đã cướp đi ba của Ngô Bỉ, hoặc có thể là do bà và Châu Lê không hoà hợp với nhau.

Nói tóm lại, mỗi khi nhìn thấy Tiêu Tán, trong lòng Đoá Đoá sẽ luôn có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc.


Nhìn thấy phản ứng dữ dội như vậy của Đoá Đoá, nụ cười trên mặt Tiêu Tán lập tức cứng lại. Bà mở cửa bước xuống xe, nghiêng người về phía trước, cố gắng đưa tay xoa vào cái đầu nhỏ của Đoá Đoá.

Ai mà ngờ, Đoá Đoá lại nhanh chóng lùi lại hai bước như một con nai nhỏ sợ hãi, đôi mắt to tròn tràn đầy cảnh giác và phòng bị.

"Dì tới đây làm gì? Lại tới tìm anh Tô Ngự sao?"

Tiêu Tán lắc đầu: "Không phải, dì hôm nay tới đây là đặc biệt tìm cháu đó."

"Tìm cháu?" Lông mày của Đoá Đoá gần như nhíu lại thành một đường thẳng.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô bé, Tiêu Tán có chút dở khóc dở cười, nhưng phần lớn là bất lực.

Bà thở dài, quay người đi thẳng về phía sau xe, mở cốp xe ra và mỉm cười vẫy tay về phía Đoá Đoá:

"Đoá Đoá, nhanh đến xem xem dì đã mang gì cho cháu đồ tốt gì nè."

Đoá Đoá vẫn bất động như cũ, cô bé mím chặt môi, ngẩng cao đầu và không rời mắt khỏi Tiêu Tán một phút giây nào.

Tiêu Tán kìm nén cơn giận, nghiến răng cố gắng nhấc chiếc thùng carton to lớn nặng nề ra.

Bà cẩn thận từng li từng tí đặt chiếc thùng xuống đất, sau đó nhẹ nhàng phủi phủi tay nhẹ lên nó.

"Đoá Đoá, mau tới xem xem đây là gì!" Tiêu Tán hướng về phía Đoá Đoá đang đứng ở một bên mà vẫy gọi.

Đoá Đoá tò mò chạy tới, nhìn chiếc thùng carton trước mặt.

Tiêu Tán lấy từ trong túi xách ra một con dao rọc giấy sắc bén, khéo léo rạch một đường trên thành thùng.

Chỉ với một tiếng "rít", chiếc thùng carton bị xé mở, những thứ bên trong hiện ra trước mặt họ.

Tiêu Tán nhìn kỹ hơn, đột nhiên đứng hình -- một chiếc thùng chứa đầy đủ loại súng đồ chơi.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tiêu Tán đôi mắt mở to, lẩm bẩm với chính mình.

Bà hoàn toàn không biết, rằng Ngô Chính Hào đã bảo bà gửi những thứ này đến.

'Lão già này cũng thẳng quá rồi đi! Sao lại có người tặng cho một bé gái một đống súng đồ chơi vậy chứ? Suy cho cùng, Đoá Đoá cũng là một bé gái dễ thương mà, thứ con bé thích phải là những con búp bê Barbie màu hồng dễ thương hoặc những chiếc váy nhỏ xinh mới đúng chứ!'

Ngô Chính Hào ban đầu nhờ tài xế Tiểu Vương giao chúng đến, nhưng Tiêu Tán thực sự nhớ Tô Ngự, nhất quyết muốn đi cùng xe đến đây.

Nếu biết rõ từ đầu thì đã không khổ sai nhận công việc này.


Ngay lúc Tiêu Tán đang thầm ảo não, bà không để ý rằng ánh mắt của Đoá Đoá đã bị thùng súng đồ chơi này thu hút sâu sắc.

Đoá Đoá nhìn chăm chú vào những khẩu súng, trong đôi mắt lấp lánh của cô bé đầy phấn khích và mong muốn.

Tiêu Tán bất đắc dĩ cười cười, nhanh chóng giải tán bầu không khí nói:

"Đây là quà của ba Ngô Bỉ tặng cho cháu, ông ấy đã là một nam nhân trưởng thành, chẳng biết con gái chúng ta thích gì cả. Hôm khác dì sẽ dẫn cháu đến cửa hàng đồ chơi trong thành phố, mua cho cháu một số đồ chơi phù hợp với con gái, có được không?"

Nghe được đấy là món quà của Ngô Chính Hào, Đoá Đoá đâm ra có vẻ hơi do dự. Cô bé cúi đầu, dùng đôi tay nhỏ bé mân mê góc quần áo, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.


"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Giọng nói của Tô Ngự phá vỡ thế bế tắc, Đoá Đoá và Tiêu Tán đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Anh Tô Ngự, anh Ngô Bỉ, các anh tới rồi!"

Đoá Đoá ba chân bốn cẳng chạy về phía họ, Ngô Bỉ cũng chạy theo về phía cô bé, nhấc cô bé lên cao và xoay một vòng.

"Hey, Đoá Đoá! Hai người đang làm gì ở đây vậy?" Ngô Bỉ nhẹ nhàng gãi mũi Đoá Đoá.

Đoá Đoá nhìn lại thùng carton, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Cùng lúc đó thì Tô Ngự đã đi tới chỗ Tiêu Tán, nhìn đống đồ trong thùng, có chút mù tịt, "Mẹ, sao mẹ lại mua nhiều súng đồ chơi cho Đoá Đoá như vậy?"

Tiêu Tán nhướng mày nhìn, ngay cả con trai tôi cũng cho rằng tặng súng đồ chơi cho con gái là không phù hợp.

Tô Ngự ngồi xổm xuống, cẩn thận ngắm nghía từng cái một, bộ dạng mải mê đó cứ như chiếc thùng này là món quà dành cho cậu vậy. 

Tiêu Tán nảy ra một ý nghĩ, vỗ vỗ vai Tô Ngự: "Con trai, hay là hai đứa tụi con chơi mấy khẩu súng đồ chơi này nhé? Con và Ngô Bỉ đều là con trai, súng đồ chơi hợp với hai đứa hơn."

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Tô Ngự đặt súng xuống, đứng thẳng dậy: "Con và Ngô Bỉ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn tranh đồ chơi với Đoá Đoá chứ?"

Kỳ thực, Tô Ngự thật sự rất rung động với đống đồ chơi này, suy cho cùng cậu từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy nhiều súng đồ chơi như vậy.

Phải biết rằng khi cậu còn nhỏ, đừng nói đến súng đồ chơi, thậm chí cả một cái con quay nhỏ, Tô Chí Cương cũng không mua được cho cậu chơi.


Tiêu Tán haha cười nói: "Trong lòng mẹ, các con mãi mãi là trẻ con. Dù các con có bằng tuổi mẹ mà vẫn muốn chơi súng đồ chơi, mẹ đều sẽ mua cho các con."

Đáng tiếc, những lời này đến hơi muộn.

"Đống này là quà của ba Ngô Bỉ sao?" Tô Ngự liếc mắt nhìn qua.

Tiêu Tán muốn giải thích điều gì đó, nhưng Đoá Đoá đã hét lên: "Chính là ba của anh Ngô Bỉ đã tặng chúng cho em!"

Này tốt rồi, xác thực.

Tiêu Tán sờ sờ mũi, xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chôn mình.

Bà nhanh chóng nhìn Ngô Bỉ rồi đổi chủ đề: "À thì... Ngô Bỉ à, tối nay ba con xuất viện rồi, ông ấy nhờ mẹ hỏi con, tối nay con có thể về nhà ăn cơm được không?"

Ngô Bỉ trầm giọng nói: "Mẹ nấu à?"

Đều là mẹ cả, Châu Lê nấu ăn ngon đến tận mạng, còn Tiêu Tán thì tận mạng sau khi ăn xong.

Tiêu Tán sắc mặt tái xanh, không nói một lời ngồi lại vào xe, trước khi rời đi, mới đáp lời: "Đợi sau khi qua kỳ nghỉ năm mới, mẹ sẽ đăng ký lớp học nấu ăn, cố gắng sang năm sẽ nấu cho mọi người một bữa tất niên đoàn viên đàng hoàng tử tế."

Không cho Ngô Bỉ cơ hội phản ứng, bà cấp tốc kéo cửa kính xe lên và chiếc xe biến mất trong tiếng vù vù.

Ngô Bỉ liếc nhìn Tô Ngự: "Hãy trông chừng mẹ cậu đi."

Tô Ngự nén cười nói: "Là mẹ cậu."


Đoá Đoá cười khúc khích, cô bé nhìn lướt qua những khẩu súng trong thùng, ghé sát vào tai Ngô Bỉ, nhỏ giọng thì thầm:

"Anh Ngô Bỉ, anh có dám cùng em đi đánh một trận lớn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com