Chương 197: Dỗ ngủ.
Ngay khoảnh khắc Tô Ngự quay người lại, đột nhiên va chạm vào người Ngô Bỉ phía sau.
Cậu hoàn toàn không dự liệu được rằng Ngô Bỉ sẽ xuất hiện ngay sau lưng mình, cú va chạm mạnh như vậy khiến cậu mất thăng bằng và ngã về phía sau.
May thay Ngô Bỉ đã phản ứng nhanh chóng, cánh tay cứng cáp và mạnh mẽ của hắn lập tức vòng qua eo Tô Ngự và kéo chặt cậu về phía mình, một tiếng động lớn, hai người ôm chặt lấy nhau.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, Tô Ngự thậm chí có thể nghe rõ ràng nhịp tim mình đang đập.
"Cậu chui vào từ chỗ nào đấy?"
Ngô Bỉ lộ ra nụ cười tinh quái, chỉ tay vào phòng ngủ của mình: "Hình như có người quên đóng cửa sổ."
Tô Ngự nhắm chặt mắt lại, bất cẩn rồi, lại để hắn lợi dụng sơ hở!
Tô Ngự vẫn còn chưa kịp đáp lời, cậu đã bị Ngô Bỉ bế lên, trực tiếp vác cậu lên vai, thẳng tiến về phía phòng Ngô Bỉ.
Tô Ngự ngay lặp tức hoảng loạn, tứ chi của cậu không ngừng giãy giụa, cố gắng muốn thoát ra, nhưng Ngô Bỉ lại giữ cậu rất chặt, khiến cậu không có cách nào trốn thoát.
"Thả tôi xuống!" Tô Ngự lo lắng hét lên.
Ngô Bỉ cố ý vỗ vào mông cậu, ngữ khí kiên định nói: "Có chơi có chịu, mau chóng đi ngủ cho tôi."
"Lần này không tính, làm lại lần nữa!"
Câu nói này tựa hồ khiến Ngô Bỉ nhớ đến điều gì đó, hắn tiện tay mò mẫm trong túi quần ngủ của Tô Ngự một lúc, ngay sau đó, chỉ thấy hắn lấy chìa khóa cửa, nghịch nghịch nó trong tay rồi uy hiếp:
"Lần sau còn dám lén lút thay ổ khóa sau lưng tôi, đừng trách tôi mở khóa tư thế mới."
Câu nói này có sức uy hiếp rất lớn đối với Tô Ngự, đúng như dự đoán, Tô Ngự lập tức ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn nằm yên trên vai Ngô Bỉ, không dám hé răng.
Ngô Bỉ hài lòng gật đầu rồi ném cậu lên giường.
Hắn vừa định bò lên giường, lại bị Tô Ngự không chút thương tiếc tung một cước mạnh vào ngực hắn.
"Ngày mai là thi rồi, cậu ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi, tối nay hai chúng ta ngủ giường riêng đi."
Ngô Bỉ đứng hình, sau khi phản ứng lại, ra sức tóm lấy mắt cá chân Tô Ngự, "Cậu cũng vô tâm quá không? Cậu còn không biết rõ sao, tôi đêm nào cũng ôm cậu ngủ, cậu đều ngủ đặc biệt ngon, cho dù có đôi khi tôi về nhà muộn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh trong giấc mơ của cậu, ôm chặt cậu giống như một con bạch tuộc..."
Không đợi hắn nói xong, một chiếc gối đã bị ném tới.
"Đêm nay cậu dám lẻn lên giường này, từ ngày mai tôi sẽ chuyển tới cửa hàng ngủ!"
Khóe miệng Ngô Bỉ co giật, lập tức nhặt lấy chiếc gối, sau khi cất đi, cực kỳ tủi thân nhìn Tô Ngự.
Hắn chán nản bước ra khỏi phòng, lấy chiếc chiếu lót giường từ phòng Tô Ngự mang sang đây, trải xuống sàn rồi nằm nghiêng trên đó, một tay đỡ đầu, mắt nhìn chằm chằm không rời cái đầu tuyệt tình trên giường.
"Đêm nay tôi chắc chắn sẽ không ngủ được."
"Tại sao á?"
"Bởi vì cậu không ở trong vòng tay tôi."
"..."
Tô Ngự trợn trắng mắt, kéo chăn lên người.
Ngô Bỉ chớp chớp mắt, lại nói: "Kỳ thực tôi nghĩ chúng ta có thể ngủ cùng nhau, chí ít tôi có thể đảm bảo chất lượng giấc ngủ của cậu."
"Không cần thiết."
"Thật đó, tôi đảm bảo sẽ không làm gì phiền đến cậu."
"Cậu đang làm phiền đấy."
"Vậy... vậy tôi sẽ không nói nữa."
Ngô Bỉ ngậm miệng lại, im lặng nhìn Tô Ngự.
Một lúc sau, hắn lại không nhịn được nữa mà mở miệng: "Tô Ngự, cậu giận tôi phải không?"
"Không có."
"Vậy sao cậu lại phớt lờ tôi?"
"Cậu không để tôi ngủ sao?"
"Ồ..."
Ngô Bỉ thở dài, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tô Ngự.
"Tô Ngự~"
"..."
"Có muốn bật chế độ dỗ ngủ không á?"
Đợi một lúc lâu, ngay cả hơi thở của Tô Ngự cũng không nghe thấy được, thế là, Ngô Bỉ bắt đầu ngâm nga một đoản khúc.
"Goodbye my old friend,
It's time to go our separate ways,
It feels so bittersweet,
But you belong to yesterday,
My lonely heart goodbye......"
Đây là bài hát Tô Ngự đã hát khi họ lần đầu gặp nhau, cũng chính bài hát này đã khiến Ngô Bỉ không thể rời mắt khỏi Tô Ngự kể từ ngày hôm đó.
Tô Ngự vẫn còn nhớ rõ khi đó Ngô Bỉ nhìn mình, tràn đầy kinh ngạc cùng mến mộ, giống như đã phát hiện được một kho báu.
Và bây giờ, khi bài hát này lại được vang lên lần nữa, nhưng lại mang một loại cảm xúc khác.
Giống như một hồi ức tươi đẹp, giống như chiếc chìa khóa mở được một góc trong trái tim.
Kỳ thực, bài hát này dùng để giúp dễ ngủ cũng không phải không được, chỉ là khi phát ra từ miệng Ngô Bỉ, luôn có một loại cảm giác quái quái.
Giọng của Ngô Bỉ trầm thấp và tràn đầy từ tính, nhưng không hiểu vì lý do gì, luôn khiến người ta có cảm giác có chút bất hài hoà.
Có lẽ là bởi vì hắn cố ý bắt chước giọng điệu khi hát của Tô Ngự, nhưng từ đầu đến cuối hoàn toàn không có cách nào tái tạo lại giọng điệu đó.
Trong ký ức của Tô Ngự, Ngô Bỉ ca hát nghe khá hay, nhưng không biết là hắn cố ý hay vô tình, mỗi lời hát luôn có vài câu từ lệch nhịp.
Những nốt lệch nhịp này không phải lỗi kỹ thuật mà giống một trò đùa hơn, khiến cả bài hát trở nên tràn đầy vui nhộn và độc đáo.
Tuy nhiên, sự độc đáo này không mang lại cho Tô Ngự cảm giác thích thú, trái lại khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Tô Ngự không dễ dàng gì tích luỹ được cơn buồn ngủ, lại bị tiếng hát của hắn ảnh hưởng mà trực tiếp tan thành mây khói.
Thần kinh vốn đang được thư giãn lại trở nên căng thẳng, cậu bất lực trở mình và dùng gối bịt tai mình lại.
Nhưng bài hát đó lại cứ quanh quẩn bên tai như một âm thanh quỷ dị, không thể nào thoát khỏi.
"Đừng hát nữa!!"
Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, quay người lại hét lên với Ngô Bỉ: "Cậu cần phải hát vào lúc này sao?"
Ngô Bỉ nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không thích nghe à? Hay là cậu hát đi, tôi nghe."
"Ai thích hát thì hát!"
"Ừ nè, tôi thích hát, vậy tôi sẽ hát tiếp."
Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại, đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng mình, tiếp tục hát lớn tiếng.
Tô Ngự chần chừ vài giây, sau đó tiếp lời theo giai điệu của Ngô Bỉ, nhẹ nhàng ngâm nga.
Tuy nhiên, trong vòng chưa đầy hai phút, tiếng ngáy nhẹ nhàng của Ngô Bỉ đã vang lên từ dưới sàn.
"... Cậu ấy sẽ không ngủ thiếp đi nhanh vậy đâu nhỉ?"
Tô Ngự rướn đầu nhìn xuống sàn và chết lặng, Ngô Bỉ đã ngủ rất say.
'Chết tiệt! Thật sự ngủ thiếp đi à?!
Mới vừa rồi là ai đã nói không ôm tôi vào lòng thì sẽ không thể ngủ được?!!
Rốt cuộc là ai dỗ ai ngủ á?!!
Còn có chút thiên lý nào không?!'
Tô Ngự tức giận muốn nổ tung, cậu kéo chăn lên trùm kín đầu, không muốn nhìn cái tên Ngô Bỉ kia nữa.
Không lâu sau, Tô Ngự mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, bước vào chiêm bao.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Tô Ngự chậm rãi mở mắt.
Đột nhiên, cậu nhận ra có gì đó không đúng lắm -- cậu đang nằm trong vòng tay của Ngô Bỉ, và Ngô Bỉ đang ôm cậu rất chặt.
"Cái tên khốn này... không phải đã nói là không được leo lên giường của tôi sao?"
Tô Ngự vừa định lên cơn, tức giận đẩy Ngô Bỉ ra và ngồi thẳng dậy, nhưng lại lúng túng khi phát hiện mình mới là người đã chạy xuống sàn.
Cậu rón ra rón rén đứng dậy, cấp tốc chạy trốn khỏi hiện trường.
Tô Ngự chạy ra ngoài không bao lâu, Ngô Bỉ tuy hai mắt vẫn đang nhắm chặt, nhưng khóe miệng lại lén lút nhếch lên vô cùng đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com