Chương 36: Nhật ký của Đoá Đoá (3) - Ngoại truyện
Sau khi về nhà, ba kể chuyện xảy ra ở trường của mình cho mẹ nghe, làm cho mẹ thở gấp, cầm lấy xẻng cơm đuổi mình.
Mình phi nước đại trên đường, không biết từ lúc nào mà đã chạy về nhà trong ngõ.
Ban đầu là muốn hai anh trai chống lưng cho mình, nhưng lại nhìn thấy mẹ của anh Tô Ngự ở trước sân. Kế bên cô ấy còn có một người đàn ông đeo kính. Anh ta trông rất cao, khi nói chuyện rất lịch sự và khách khí.
Mình lén lút đến cạnh khu nhà, thò tai ra.
Họ nói chuyện rất nhiều, mẹ của anh Tô Ngự lúc mới đầu vẫn rất khách sáo, mãi cho đến về sau, người đàn ông lấy ra một chồng giấy dày.
Sau khi bà ấy nhìn nó một lúc, tức giận chất vấn.
"Tô Ngự không phải đã nói rồi sao, chúng tôi không xen vào chuyện của các người nữa."
"Chính là cậu ta tự mình muốn tiến vào bàn cờ, cậu ta không được phép tùy tiện rút khỏi. Miễn là bà ký tên vào đây, tôi cam đoan sẽ không ra tay với bọn họ nữa."
"Bọn họ? Cậu còn muốn làm gì? Lần trước cậu phá hỏng xe của Tô Ngự, nếu như thật sự truy cứu, đó sẽ là một vụ giết người bất thành!"
Khi người đàn ông muốn nói gì đó nữa, thì đúng lúc mẹ mình đến, cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn từ đấy.
Mình bước ra từ phía sau và hỏi người đàn ông đó, "Anh là ai? Anh muốn làm gì với các anh của tôi?"
Mấy người lớn đều bị mình doạ cho giật mình, mẹ ôm mình vào trong vòng tay, hướng về phía họ xin lỗi, "Trẻ con không biết gì, mọi người đừng để trong lòng."
Mẹ bảo mình rằng, người đó là anh họ của anh Ngô Bỉ, họ hàng máu đặc hơn nước, dặn mình không được suy nghĩ lung tung.
Máu đặc hơn nước cái quái gì chứ, mình nghe nói anh ta giết người bất thành, các anh của mình chính là suýt chết trong tay anh ta.
Mình vùng vẩy ra khỏi tay mẹ, cấm lấy khẩu súng đồ chơi mà anh Ngô Bỉ tặng, đánh thật mạnh vào đùi anh ta.
Anh ta đã bị mình đánh bỏ chạy, khi rời đi còn gọi bọn mình là kẻ điên.
Mình giơ súng lên và muốn được ghi công, nhưng mẹ mình và mẹ anh trai Tô Ngự dường như không được vui lắm.
Hai người họ nhìn nhau, nói với mình, "Không được kể cho các anh của con nghe chuyện xảy ra hôm nay, bằng không từ nay về sau mẹ sẽ không cho con đến đây nữa."
Lần đầu tiên mẹ nói chuyện với mình bằng ánh mắt như vậy, mình có chút sợ, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Hai người họ nói chuyện trong nhà và đuổi mình ra ngoài.
Để đề phòng mình nghe lén, lần này họ đi vào phòng anh Ngô Bỉ để nói chuyện, đề phòng mình làm gì? Phải đề phòng người anh họ kia kìa!
Mình ngây người ngồi trên bậc thềm, cảm thấy đầu óc đau nhức, còn khó chịu hơn cả khi làm toán.
Rõ ràng người làm việc xấu chính là anh họ của anh Ngô Bỉ, gọi chú cảnh sát đến bắt và đưa anh ta vào tù chẳng phải tốt hơn sao?
Mình vắt óc mà vẫn chưa nghĩ ra được lý do thì đúng lúc các anh đã trở về. Vừa định nói với các anh chuyện này, thế nhưng thấy anh Tô Ngự có vẻ rất mệt mỏi, nghĩ rằng vẫn nên đợi thêm vài ngày cho đến khi trạng thái của anh ấy tốt hơn.
Thế nhưng chỉ sau vài ngày, mình đã quên sạch sành sanh chuyện này.
Những ngày này, anh Tô Ngự luôn trông như vừa mới bước ra khỏi mỏ than, ngày nào trông cũng hết hơi hết sức. Ngay cả khi cùng mình chơi đùa, thì cũng uể oải ỉu xìu.
Mình hỏi anh Ngô Bỉ, "Anh Tô Ngự có phải là bị bệnh rồi không?"
Anh ấy nói với mình rằng, "Anh trai Tô Ngự đang thực hiện một đề tài, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian để rèn luyện."
Chớp mắt, anh Tô Ngự ngày một trở nên cường tráng hơn, da dẻ dường như cũng đen hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó, khi hai anh ấy trở về, ba mẹ đã nấu một bàn ăn lớn, còn thịnh soạn hơn cả dịp Tết, nói đây là ăn mừng.
Mình hỏi họ, "Ăn mừng chuyện gì ạ?"
Anh Tô Ngự nói, "Ăn mừng gia đình của chúng ta đoàn tụ."
Mình có hơi ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, "Chúng ta chẳng phải ngày nào cũng gặp nhau sao?"
Anh Ngô Bỉ nhấc mình lên cao, chỉ vào các ngôi sao trên bầu trời và nói, "Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, anh đã biết bí mật của hai người, cậu ấy có phải là đã hứa với em rằng sẽ lấy tất cả sao trên trời tặng cho em đúng không?"
Mình bất mãn nhìn anh Tô Ngự, "Đã nói là bí mật của chúng ta rồi mà? Sao lại có thể lén lút nói với anh Ngô Bỉ?"
Mình không hài lòng, sau bữa tối, mình đứng trên sân thượng dùng kính thiên văn nhìn các ngôi sao, thật không dễ gì tìm được ngôi sao mà mình đã ước, đột nhiên mình bị bịt mắt.
Mình tức giận đến mức hét lớn, "Anh Ngô Bỉ, em không dễ dàng gì mới được ngôi sao đó, anh lại làm em đánh mất nó! Anh trả ngôi sao lại cho em! Anh trả ngôi sao lại cho em!"
Đến khi mình thoát ra, anh Ngô Bỉ từ sau lưng lấy ra một chiếc đèn trời sao. Anh ấy dẫn mình vào phòng, tắt đèn, bật đèn trời sao.
Căn phòng tối thui lập tức bị đủ loại ngôi sao nhỏ chiếm lấy, màu sắc gì cũng có, đẹp hơn gấp trăm lần so với sao trên trời.
Mình vui mừng ôm lấy cổ anh ấy, hôn vào má anh ấy một hơi, khiến anh ấy vui vẻ đến mức không ngậm được miệng. Anh ấy cười hì hì và nói, "Anh đã tặng cho em những ngôi sao trước cả cậu ấy, từ nay về sau em phải theo phe anh nhiều hơn nhé."
Mình chỉ vào những ngôi sao trong phòng và hỏi anh ấy, "Những ngôi sao này có thể ước được không ạ?"
Anh ấy nhe hàm răng trắng to và tự tin chắc chắn nói, "Tất nhiên có thể rồi! Em muốn ước gì nào?"
"Điều ước em có rất nhiều!"
Mình bắt chéo lòng bàn tay và đặt lên ngực, ước nguyện một cách chân thành.
"Em hy vọng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Anh ấy gật đầu hài lòng.
"Em hy vọng có thể giống như các anh trai được nhận vào một trường đại học tốt."
Anh ấy tiếp tục gật đầu.
"Em hy vọng sẽ mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc."
Đầu anh ấy trông như một quả bóng bàn, nảy lên nảy xuống.
"Em hy vọng từ nay về sau sẽ không phải làm bài tập về nhà nữa."
Anh ấy ngớ ra, có chút bế tắc nhìn mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có vẻ như... nghe khá có lý."
Vì vậy anh ấy tiếp tục gật đầu.
Mình nghĩ đi nghĩ lại, đằng nào chiếc đèn trời sao này cũng ở đây với mình, mình muốn ước bất cứ điều gì vào bất cứ lúc nào cũng được, vì thế, mình đã ước cho anh Ngô Bỉ.
"Em hy vọng, điều đầu tiên khi anh Ngô Bỉ mở mắt trên chiếc giường mềm mại và thoải mái, chính là anh Tô Ngự có thể in sâu vào đôi mắt sâu thẳm của anh ấy. Trong nắng sớm, mùi vị ngọt ngào tràn ngập khắp căn phòng, anh Tô Ngự từ từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh Ngô Bỉ. Họ..."
Vẫn không đợi mình nói xong, anh Tô Ngự đã mở tung cửa phòng, túm cổ anh Ngô Bỉ lôi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại không cho mình ra ngoài.
Mình nghe thấy ở ngoài phòng, anh ấy mắng anh Ngô Bỉ, "Cậu rốt cuộc đã đưa cho Đoá Đoá sách gì vậy?"
Anh Ngô Bỉ không ngừng cầu xin sự tha thứ, gào khóc, tru lên ầm ĩ như một chú chó con, trông thật đáng yêu.
Chốc lát sau, ngoài phòng không có tiếng động, mình tắt đèn trời sao, lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng, nhìn thấy hai anh ấy đang nói chuyện trên sân thượng.
"Cậu được lắm, chẳng phải đã hứa mang về cho tôi một ngôi sao sao?"
Anh Ngô Bỉ lấy từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền hình ngôi sao, rất đẹp, lấp la lấp lánh, giống như thật vậy. Anh ấy vòng ra phía sau anh Tô Ngự và đeo vào cho anh ấy.
"Yên tâm, không thể thiếu phần của cậu đâu."
Anh Tô Ngự không nói gì, chỉ cười liên tục, mình chưa bao giờ thấy anh ấy cười thẹn thùng như vậy.
Mình nhớ ra hình như trong sách cũng có tình tiết tương tự, vội vàng chạy tới hỏi, "Đây có thể xem là tín vật định tình không?"
Anh Ngô Bỉ ra sức nhướng mày với mình và còn giơ ngón tay cái lên với mình.
Anh Tô Ngự bế mình lên, nói rằng, "Đến khi anh chạm tới ngôi sao đầu tiên, anh nhất định phải ước một điều với ngôi sao đó, rằng ngôi sao hãy xóa tất cả những gì trong đầu em đã đọc."
Mình nghi hoặc chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ anh ấy, "Anh không phải đã có ở đây rồi sao?"
Anh ấy sửng sờ, mỉm cười và vuốt tóc mình.
Sức lực của anh ấy đã lớn hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn ấm áp như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com