Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Sương mù trùng trùng.

"Cô Tôn, cô đến rồi."

Người vệ sĩ ngồi trong phòng giám sát đứng dậy nhường vị trí. 

Tôn Ngữ khẽ gật đầu, cầm chuột và vận hành hệ thống một cách thuần thục. 

Ngôi chùa thoạt nhìn trông bình thường không có gì nổi bật, tuy nhiên khắp nơi đều có camera giám sát ẩn hình, bao phủ gần như toàn bộ ngôi chùa trên núi. 

Tôn Ngữ lấy USB từ trong túi xách ra, cắm vào máy tính, sau khi sao chép bản sao lưu, liền xóa tập tin gốc. 

Người vệ sĩ lặng lẽ đến gần và thì thầm vào tai cô. Tôn Ngữ nheo mắt lại, cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. 

Trên màn hình lớn trong phòng giám sát, bóng dáng Tô Ngự và Ngô Bỉ dần dần đến gần cửa núi. 

"Cô Tôn, họ đang tới." 

"Biết rồi, cứ làm theo kế hoạch." 

"Vâng." 


------------- 

Khi leo lên đỉnh núi, nhìn dòng người ra vào trong chùa, Tô Ngự và Ngô Bỉ đều có phần ngơ ngác. 

Tô Ngự bước vào trong, mùi khói hương nồng nặc dẫn cậu vào một thế giới khác, thường ngày cậu đều trốn ở trong phòng đọc sách, Tô Chí Cương là một người qua loa, chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Tô Ngự đến một nơi như thế này. 

Tô Ngự không nhịn được mà thở dài, hoá ra trên đời này thực sự có rất nhiều người cần chỗ dựa tinh thần như vậy. 


Bức tượng Phật bằng vàng sáng ngời trong điện thu hút sự chú ý sâu sắc của cậu, bước chân vô thức tiến về phía tượng Phật. 

Hai chân dường như bị lôi kéo, quỳ trên chiếc thảm tròn màu vàng có thêu các ký tự Phật giáo trên mặt đất. 

Đôi mắt Tô Ngự dán chặt vào tượng Phật, trong lúc ngẩn ngơ, dường như cậu nghe thấy có người đang hỏi trong lòng cậu mong muốn điều gì. 

Tuy nhiên, khi nhìn một vòng xung quanh, những người xung quanh đều là người đến bái lạy, không có ai nói chuyện. 

Ngoại trừ việc Ngô Bỉ ngây ngốc ở bên cạnh cậu, và làm ra tư thế giống cậu, say sưa nhìn chằm chằm vào Tô Ngự bằng đôi mắt tròn xoe. 

Tô Ngự bị sự ngây ngốc đó kéo về hiện thực, phì cười thành tiếng. 

Tiếng cười này tỏ ra đặc biệt chói tai trong đại điện trang nghiêm, mọi người dồn dập nghiêng đầu nhìn sang. 

Tô Ngự ho nhẹ một tiếng, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc vào tên đầu sỏ. "Nhìn tôi làm gì?" 

Ngô Bỉ liếm liếm môi, giơ tay lên xoa vào gáy. "Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này, không biết phải làm gì. Vừa thấy động tác nhanh nhẹn của cậu, liền làm theo cậu." 

Tô Ngự liếc Ngô Bỉ một cái, sau đó không nhìn hắn nữa. 


Cậu lại ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào tượng Phật lần nữa, ánh mắt từ bi của Phật tựa như đang ngưng tụ vào người Tô Ngự, khiến Tô Ngự không khỏi run lên, như thể mọi suy nghĩ đều bị nhìn thấu. 

Giây tiếp theo, cậu chắp hai tay lại, nhắm mắt lại, vô cùng thành kín cầu khấn trước tượng Phật. 

"Nếu như người có thể nghe được lời thỉnh cầu của con, con không đòi hỏi sẽ được người phù hộ, con chỉ mong mọi tai họa tránh xa Ngô Bỉ. Con nguyện... không ngại bất cứ cái giá nào." 

Rốt cuộc cậu vẫn không nghe theo lời khuyên của bác gái dưới núi. 


Tô Ngự đứng thẳng người, toàn thân như thể tỏa ra hào quang. 

Ngô Bỉ đang nhìn say sưa, bỗng nhiên hắn nhìn thấy ai đó trong đám đông, một bộ trang phục vệ sĩ tiêu chuẩn đặc biệt nổi bật, anh ta đeo kính râm màu đen, mặc dù người đàn ông đó không nhìn về phía họ, nhưng Ngô Bỉ vẫn nhạy bén bắt được ánh mắt quét qua. 

Hắn giơ tay lên, muốn vỗ vai Tô Ngự, đi được nửa chừng lại dừng lại. Trải qua nhiều ngày huấn luyện này, lẽ ra tay hắn lúc này đã phải lọt vào phạm vi cảnh giác của Tô Ngự mới đúng, thế nhưng Tô Ngự lại không có chút phản ứng nào. 

Nguyện vọng gì... có cần phải tập trung tinh thần như vậy không? 

Ngô Bỉ lâm vào thế lưỡng nan, 'Nếu lúc này ngắt mạch suy nghĩ của Tô Ngự, liệu nguyện vọng của cậu ấy có thành hiện thực không? 

Nhưng ở đây lại xuất hiện vệ sĩ, nhất định không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra, cần bắt hắn ta và tra khảo rõ ràng.'

Nhìn thấy tên vệ sĩ xoay người chuẩn bị rời đi, Ngô Bỉ mím môi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ thần giao cách cảm trên tay cả hai. 

'Nếu như có chuyện gì xảy ra, chiếc đồng hồ này nhất định có thể báo tin cho Tô Ngự.' 

Hắn lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi lùi lại về sau, ánh mắt miễn cưỡng rời khỏi người Tô Ngự. 

Tên vệ sĩ chú ý tới động tác của Ngô Bỉ, không chút do dự, trực tiếp lao vào đám đông. 

Đáng tiếc trang phục của anh ta không thể che giấu vị trí của mình, Ngô Bỉ cũng theo sát phía sau anh ta. 

Ngô Bỉ đi theo người đàn ông xuyên qua đại điện, chỉ thấy tên vệ sĩ dừng lại ở ngã ba đường trong vài giây, thăm dò hai hướng, cuối cùng chạy về phía sau ngọn núi. 

"Đứng lại!" 

Thiếu đi sự quấy rầy của đám đông, tốc độ của Ngô Bỉ tăng thêm một bậc, rất nhanh đã đến ngã ba đường. 


Đùng~ 

"Ai ya!"   

Do Ngô Bỉ chạy quá nhanh, không kịp phanh lại, Tôn Ngữ lại đột ngột xuất hiện và bị hắn tông ngã chõng vó lên trời. 

Tóc Tôn Ngữ xõa xuống, che đi khuôn mặt thanh tú, cô từ từ ngồi dậy, đau đớn che chỗ bị tông phải, phủi bụi trên người, sau đó vỗ mạnh tay xuống sàn, lớn tiếng mắng chửi. 

"Cái đồ chết tiệt kia không có mắt à! Suýt chút nữa tông chết người ta rồi đó, khẩn trương đi đầu thai sao? Quần áo của tôi đều là phiên bản giới hạn, bị hư hại thì có bồi thường cho tôi được không?!" 

Trái lại, cú va chạm mạnh như vậy mà Ngô Bỉ vẫn đứng sừng sững, hoàn toàn không thấy đau chút nào, hắn cau mày nhìn Tôn Ngữ đang ngồi trên mặt đất. 

"Cô đang làm gì ở đây?" 

Tôn Ngữ nghe thấy giọng nói của Ngô Bỉ liền ngừng việc đánh mắng, kinh ngạc mừng rỡ ngẩng đầu lên, lửa giận trong mắt dần dần dập tắt, một màn sương mơ hồ hiện ra trong mắt. 

Cô che vầng trán đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Ngô Bỉ với đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, nhìn thấy vết son cô tô lên môi lúc sáng lại in vào ngực áo Ngô Bỉ lần nữa, khóe miệng cô hơi hơi nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. 

Tôn Ngữ lấy trong túi xách ra một quẻ thăm, lẩy ba lẩy bẩy mở ra và nhìn Ngô Bỉ với vẻ mặt thương tâm. "Tôi vừa mới xin một quẻ nhân duyên ở đằng kia, quẻ nói tình yêu ở ngay ngã rẽ. Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng xem ra ngôi chùa này thực sự rất linh." 

Ngô Bỉ không đọc chữ trên quẻ, cũng không đỡ Tôn Ngữ đứng dậy chỉ nhìn loanh quanh, cô đành phải tự mình đứng dậy. 

"Chỉ có mấy người mê tín như cô mới tin vào điều này thôi." 

Tôn Ngữ cẩn thận từng li từng tí gấp quẻ thăm lại, đặt nó lên trái tim mình, một dòng điện ấm áp xuyên vào trong đó. 

Tiếp sau đó, cô đặt một ngón tay lên môi, lộ ra một nụ cười dễ thương. "Cho dù cậu không tin, cũng không thể nói nhảm ở chỗ của thần linh được, cậu không thấy được họ, nhưng họ lại đang nhìn chằm chằm cậu đó~" 

Một cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc chuông treo ở hành lang phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh. 

Ngô Bỉ chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng khi nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng nào, hắn không khỏi nuốt nước bọt. 


Hiếm khi thấy Ngô Bỉ kinh hãi như vậy, Tôn Ngữ che miệng cười cười. "Đùa cậu đấy. Vừa rồi chạy nhanh như vậy, là đang đuổi theo anh trai cậu à?" 

Ngô Bỉ ngẩn ngơ một lúc, anh nào? 

Tôn Ngữ chỉ về phía sau núi. "Tôi vừa nhìn thấy một người chạy tới, hình như là anh trai cậu tên là Mạc Dĩ đúng không." 

Ngô Bỉ sững sờ, nhìn Tôn Ngữ bằng ánh mắt hoài nghi. 

Lúc đến chân núi, Ngô Bỉ rất tò mò, giờ này Tôn Ngữ không ở trường, lại còn tình cờ gặp họ khi lên núi. 

Vừa rồi Ngô Bỉ suýt chút nữa là bắt được tên vệ sĩ đó, tên vệ sĩ do dự vài giây, có lẽ là nhìn Tôn Ngữ. 

"Cô đang bịa chuyện à." 

Tôn Ngữ vội vàng đưa tay lên ngực, lắc đầu thật mạnh. "Tôi thất sự nhìn thấy Mạc Dĩ mà!" 

Ngô Bỉ hung tợn trừng mắt nhìn cô, Tôn Ngữ biểu hiện quá kỳ quái, tựa như đang cố ý dẫn dắt hắn đi ra sau núi. 

"Mối quan hệ của cô với Mạc Dĩ là gì?" 

Tôn Ngữ không cáu ngược lại cười nói, "Chúng ta rất nhanh sẽ kết thông gia, anh ấy là anh trai cậu, nên tôi cũng sẽ là em dâu của anh ấy." 

Không đợi cô phản ứng lại, Ngô Bỉ đã bước tới, nắm chặt cổ tay cô, không hề bớt một chút sức lực nào, cánh tay mảnh khảnh của Tôn Ngữ chẳng mấy chốc đã đỏ bừng vì bị siết lại, tĩnh mạch trên cánh tay cũng dần dần sưng lên. 

"Cậu... cậu làm đau tôi đó!" 

"Nói! Có phải là Mạc Dĩ phái cô tới đây đúng không?" 

Đối mặt sự tiếp cận từng bước một của Ngô Bỉ, Tôn Ngữ chỉ lắc đầu không ngừng, nước mắt từ từ rơi xuống. 

"Ngô Bỉ! Cậu hãy tin tôi, tôi không làm hại cậu đâu." 

Ngô Bỉ bực bội dứt khoát hất tay ra, xem ra cũng không thể hỏi được gì từ Tôn Ngữ, nếu có thời gian lãng phí ở đây, chi bằng đuổi bắt tên vệ sĩ kia. 

Không thể thô bạo với Tôn Ngữ, nhưng tên vệ sĩ đó thì có thể! 

Ngô Bỉ định chạy đi bằng tất cả sức lực của mình, nhưng Tôn Ngữ lại nắm tay hắn lần nữa, khóe mắt vẫn còn nước mắt. 

"Đừng đến đó, Ngô Bỉ, cậu đừng đến đó!" 

Ngô Bỉ dùng sức rút tay lại, lực mạnh sinh ra lại khiến Tôn Ngữ té ngã xuống đất lần nữa, bụi đất bay lên che phủ đôi mắt của Tôn Ngữ. 


Khi cô ngước mắt lên lần nữa, Ngô Bỉ đã biến đi đâu mất. 

Tôn Ngữ nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt thương tâm dừng lại trong giây lát, ngơ ngác nhìn về hướng Ngô Bỉ rời đi. 

Cô vô cảm giơ tay lên và búng ngón tay trong không trung, một số vệ sĩ ăn mặc giống người vừa rồi bước ra. 

Tôn Ngữ chỉ về phía sau núi, "Đi đi, đừng tổn hại tính mạng cậu ấy." 


------------ 

Trong đại điện, một đợt sóng đầy người đi đến, lại có thêm một đợt khác, khói hương tràn ngập toàn bộ đại điện, khiến người ta có chút khó thở. 

Tô Ngự vẫn nhắm chặt mắt quỳ ở phía trước, cậu dường như đang trong cơn mê, không ngừng lặp lại những gì trong lòng đang suy nghĩ. 

Đột nhiên, đồng hồ thần giao cách cảm rung lên, ánh sáng ở vòng tròn ở giữa đồng hồ ngày càng sáng hơn. 

Tô Ngự chợt mở mắt ra, "Ngô Bỉ?" 

Trước mặt chỉ toàn là những khuôn mặt xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com