Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Thói quen hình thành bởi người khác là một loại bệnh.


"Dù sao mà nói, thời gian qua tôi đã dành nhiều thời gian sống chung với Ngô Bỉ hơn cô, thằng bé là kiểu người thế nào, tôi so với cô vẫn biết rõ hơn mà, phải không?"

Tô Chí Cương hoàn toàn không để ý tới điều gì khiến Tiêu Tán tức giận, cười tít mắt nói tiếp: 

"Thằng bé Ngô Bỉ này, tôi thật lòng thích nó. Cô cũng không biết đâu, sau khi thằng bé đến đây, hầu hết công viêc nặng nhọc trong nhà đều do nó gánh vác. Trước đây tôi còn tưởng rằng thằng bé này vốn cần cù chăm chỉ, bây giờ cô nói tới chuyện này, bây giờ tôi mới nhận ra, hóa ra là từ trước đến nay thằng bé đều là đang cố gây ấn tượng tốt trước mặt tôi để lấy lòng tôi, hehe..."

Nghe thấy những lời này, Tiêu Tán càng thêm nổi giận đùng đùng. 'Lão già này, lại dám chỉ thị Ngô Bỉ làm việc nặng nhọc! Nếu Ngô Chính Hào biết chuyện này, khá chắc là sẽ không nhịn được mà cầm dao tới quyết chiến.' 

Đôi mắt to sáng của Tiêu Tán không thể kìm nén được lửa giận, giận đến mức hai tay bắt đầu run lên. 

"Thật sai lầm khi tôi lại yên tâm như vậy mà giao hai đứa trẻ vào tay ông, ông lại đối xử với chúng nó như vậy!" 

Bà đứng dậy, giận dữ chỉ vào mũi Tô Chí Cương và tiếp tục khiển trách. 

"Vốn dĩ, tôi đã không muốn nói gì về cuộc hôn nhân thứ hai của ông, ông thì hay rồi, sống trong nhà mới với người phụ nữ đã lấy chồng và có con, bắt Tô Ngự và Ngô Bỉ sống trong căn nhà tồi tàn đó. Hôm nay tôi đến chỗ Tô Ngự, phát hiện ra thậm chí cả hệ thống sưởi đơn giản nhất cũng không có. Tim của ông có phải là làm bằng đá không? Nhất định là cố tình muốn đóng băng hai đứa trẻ đây mà!" 

Tô Chí Cương nhận thấy tình thế không ổn, lập tức ngừng cười, ho khan hai tiếng. 'Cô cũng như vậy mà, sao lại trách tôi? Oan quá, thật là oan uổng quá.' 

"Cô không hiểu sự tình rồi, thật sự không phải tôi cố ý đâu, bọn trẻ thật sự là hiểu chuyện quá mức..." 

Không đợi ông nói xong, cánh cửa đã bị đẩy ra một tiếng rầm

Châu Lê toàn thân phủ đầy hàn khí, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bên trong. 

Châu Lê vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này, dù thế nào mà nói Tiêu Tán cũng là mẹ ruột của Tô Ngự, trong chuyện này, cô không có lập trường lên tiếng. 

Nhưng nhìn thấy Tiêu Tán lại đổ nước bẩn lên người Tô Chí Cương, cô lại không thể ngồi yên. 

Chuyện của Tô Ngự cô không quản được, nhưng chuyện của Tô Chí Cương, cô có thể quản được! 


"Cô đau lòng cho con mình đến vậy sao? Mấy hôm trước tuyết rơi dày đặc thì cô ở đâu?" 

Gió lạnh ùa vào, thân thể Tiêu Tán hơi hơi run lên, có chút chột dạ. 

Sau hôm Mạc Dĩ đến nhà họ Ngô, Tiêu Tán hầu như ngày nào cũng nghĩ đến cách để nói chuyện với Ngô Chính Hào. 

Không may là, những ngày đó Ngô Chính Hào đang bận rộn chuẩn bị cho chuyện quyên góp, bà một mình trong biệt thự Ngô gia trống rỗng. 

Không dễ dàng gì cũng đợi được Ngô Chính Hào về nhà, nhưng trước khi bà kịp mở miệng, Ngô Chính Hào đã mệt đến mức khò khò ngủ thiếp đi, hoàn toàn không cho bà cơ hội nói. 

"Tôi..." 

Châu Lê không muốn nghe bà bào chữa, nên sau khi vào phòng, đã bảo vệ Tô Chí Cương ở phía sau. 

"Ngày tuyết rơi, lão Tô cứ đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy trong lòng bất an, nên đã đi đón hai đứa trẻ đến đây trong lớp tuyết dày, đến nỗi bị bong gân thắt lưng!" 

Tô Chí Cương meow meow ở sau lưng cô, nghe vậy liền mở to mắt. 

'Lão Châu à, thắt lưng của anh bị trẹo từ ngày xưa rồi mà, em quên rồi sao? !' 

Có chút ngượng ngùng, kéo kéo vạt áo của Châu Lê. 

Châu Lê không để ý tới, vẫn trên chiến trường khai hoả toàn bộ hỏa lực. 

Thứ nhất, là việc một người đàn ông như Tô Chí Cương nuôi dạy Tô Ngự trưởng thành không hề dễ dàng. 

Thứ hai, là Tiêu Tán vì đã bỏ rơi Tô Ngự từ khi cậu còn nhỏ. 

Thứ ba, đều là con riêng như nhau, vậy tại sao Tô Ngự lại nguyện ý ở lại với cô, còn Ngô Bỉ lại không muốn ở lại nhà họ Ngô. 


Mỗi lời cô nói đều khiến Tiêu Tán không còn gì để nói, thậm chí còn không nói hết được một câu. 

Ngọn lửa chiến tranh tiếp tục bùng lên trong nửa giờ, Tô Chí Cương và Tiêu Tán, cặp uyên ương ngày trước rút cổ lại, chỉ có thể bị chỉ trích, cũng không dám thở mạnh. Mãi đến khi Châu Lê mắng đến khô miệng, cô mới chịu nghỉ ngơi. Cô rót cho mình một cốc nước ấm rồi uống cạn. 

"Chúng ta tập hợp ở đây bây giờ đều là vì nghĩ đến tương lai của hai đứa trẻ, đừng nên trách móc những lỗi lầm trước đây nữa." 

Tô Chí Cương lặng lẽ giơ ngón tay cái lên trong lòng. 'Lão Châu à, em quả là cơ quan ngôn luận của anh, từ nay về sau mỗi lần cãi vã anh đều sẽ mang em theo!' 


Tiêu Tán thấy cơn bão cuối cùng cũng kết thúc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. 

"Nếu chúng ta đều đứng cùng một chiến tuyến, chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua đi. Vấn đề trước mắt, hai người nghĩ xem cần phải làm gì?" 

Họ đồng loạt liên tưởng đến khuôn mặt đen thui của Ngô Chính Hào, đều không còn chủ kiến gì nữa. 

Bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng đều im lặng, chăm chú nhìn vào chiếc bàn trước mặt. 

Ba... ba không đấu lại một? 


----------------- 

Ngô Chính Hào vẫn còn đang ngủ, hắt hơi điên cuồng mà không hề báo trước. Cơn buồn ngủ đều bị xoá sạch sẽ, ông nhấc chăn lên và xoa xoa mũi. 

Ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Hồi lâu, vẫn không có người vào. 

Trong lòng cảm thấy trống rỗng, kỳ quái một cách khó chịu. 

Thường ngày mỗi khi ông có chút biến động nhỏ như gió thổi cỏ lay, Tiêu Tán liền lập tức chạy tới hỏi han ân cần. 

Không biết từ khi nào, ông đã quen với việc sống có Tiêu Tán bên cạnh. 

Bình thường khi bà ở đây, luôn có cảm giác ồn ào, nhưng hôm nay không còn ồn ào nữa, đâm ra lại vắng vẻ như vậy. 


Ngô Chính Hào mở cửa, gọi lớn xuống dưới lầu. "Tiêu Tán? Tiêu Tán?" 

Sau khi liên tục hét lên nhiều lần nhưng không có ai đáp lại, ông xoa xoa vào gáy mình. "Thật kỳ quái, chạy đi đâu mất rồi?" 

Ông chầm chậm đi xuống cầu thang, cô giúp việc đang ở sau vườn, nghe thấy động tĩnh liền chạy vào. 

"Ông chủ, ông dậy rồi à? Cơm nước bà chủ đã hâm nóng cho ông trước khi ra ngoài, tôi sẽ mang lên cho ông ngay." 

Nghe vậy, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng Ngô Chính Hào, khóe miệng bất giác nhếch lên. 

'Hử? Không đúng, ra ngoài à? Sao sớm vậy?' 

"Đợi đã, cô ấy có nói cô ấy đi đâu không?" 

Cô giúp việc dừng lại, sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, khi đã già, khó tránh khỏi việc không nhớ được. 

"Ừm... hình như bà chủ nói... cô ấy nhớ con trai, nên muốn đi gặp hai người họ." 

Ngô Chính Hào mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ có thể xua tay. 


Không lâu sau, một bàn tràn đầy đồ ăn thơm ngào ngạt hiện ra. 

Ngô Chính Hào cầm bát và nhìn chằm chằm vào những món ăn đang bốc hơi lên. 

Buổi sáng bình thường bận rộn, ngay cả thời gian ăn hai miếng cũng không có, đều là Tiêu Tán đi theo sau ông và đút cho ông, đã dần hình thành nên thói quen, lúc đó vẫn cảm thấy Tiêu Tán khá phiền. 

Hôm nay có thời gian rảnh, có thể tự mình từ từ nhặt rau và ăn, không biết tại sao, chỉ là trong lòng lại cảm thấy trống trải. 

Thói quen hình thành bởi người khác là một loại bệnh, một nỗi tương tư không thể diễn tả bằng lời. 


Đôi đũa xoay trên nhiều đĩa thức ăn rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không hề đưa xuống. 

Cô giúp việc đứng ở một bên có chút không nhịn được. "Ông chủ, cơm nước không hợp khẩu vị sao?" 

Ngô Chính Hào giơ đũa lắc lắc, "Cơm nước của chúng ta đều luôn thịnh soạn như vậy sao?" 

Cô giúp việc cau mày, trong lòng một thoáng rụt rè, suy cho cùng lần trước Ngô Chính Hào phát động chiến dịch "dọn dẹp nhà cửa", đã đuổi hầu hết người làm trong nhà đi. Lần này... có thể coi đây là soi mói chỉ trích không? 

"Đúng vậy, bà chủ đã dựa theo lời khuyên của chuyên gia để điều chỉnh thực đơn. Các món ăn mỗi ngày đều không giống nhau." 

Ngô Chính Hào không ngờ chỉ một bữa ăn mà Tiêu Tán lại có thể để tâm đến như vậy. 

Nhưng mà nhiều món quá, trái lại không biết nên ăn gì. 

Dù sao trên bàn mọi thứ đều theo ý thích của ông, muốn ăn cái gì cũng được, nhưng lại không biết nên ăn cái nào trước. 

"Không hiểu sao, khi ăn một mình cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó." 

Cô giúp việc thở phào nhẹ nhõm, ngây nửa ngày trời, hóa ra là nhớ bà chủ. 


Cô vui vẻ bước tới, cầm đôi đũa phục vụ lên, gắp cho Ngô Chính Hào. 

"May thay, trước đây bà chủ đã dạy tôi, cô ấy nói, thứ tự cũng phải chú trọng, từ nhạt đến đậm vị, nếu không, ông cắn miếng đầu tiên là vị đậm, về sau sẽ không chạm vào những món ăn vị nhạt nữa." 

Ngô Chính Hào nghẹn lời, chưa bao giờ nghĩ tới việc Tiêu Tán phục vụ ông tốt như vậy, khó trách bản thân không biết động đũa như thế nào. 

Ông lúng túng ho hai tiếng, cầm ly sữa ở bên cạnh rót vào miệng. 

Thấy vậy, cô giúp việc vội vàng đặt đũa xuống, đè tay cầm ly sữa của Ngô Chính Hào xuống.  

"Bà chủ còn nói, ông chủ bụng đói không thể uống sữa, mỗi lần uống sữa khi bụng đói sẽ gây tiêu chảy." 

Nói rồi, cô giúp việc cầm lấy nước mật ong ở bên cạnh, "Mật ong này là lấy từ nhà mẹ của bà chủ. Cô ấy nói nếu lấy ở nơi khác khi ông uống vào sẽ cau mày, chỉ có loại này thì không." 

Nghe cô giúp việc nói vậy, Ngô Chính Hào có chút nhìn trân nghẹn lời. Ông một chút cũng không thể nhớ được, những ngày trước khi đến với Tiêu Tán, mình đã sống qua như thế nào. 

Nhưng khi nhớ lại, hình như đã có bóng dáng của Tiêu Tán tồn tại rồi. 


Ông ngơ ngơ ngác ngác nhìn chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy có chút áy náy. 'Có phải là đã quá lạnh nhạt với cô ấy rồi không, có phải là đã quá xem nhẹ cảm nhận của cô ấy rồi không?' 

"Cô ấy... thường ngày ở nhà một mình ăn cơm cũng đều tỉ mỉ như vậy sao?" 

Cô giúp việc trợn to hai mắt, bình thường thái độ của ông đối với Tiêu Tán mọi người ai cũng thấy rõ như ban ngày, lão già này cuối cùng cũng thông suốt rồi sao? 

"Ông chủ, ông thường xuyên tăng ca, bà chủ ở một mình luôn uống rượu. Mấy lần ông nói sẽ về nhà sớm, cô ấy đã ngồi vào bàn ăn từ sớm để đợi, đợi từ lúc đồ ăn còn nóng hổi đến khi nguội lạnh, ​​cuối cùng ông vẫn không về sớm, cô ấy cũng không còn hứng ăn uống nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com