Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Chuyện này dự tính là đã tạm xử lý?


Sắc mặt Tô Ngự tái nhợt như tro nguội, tiếng súng nổ lớn đến mức tai cậu ù đi.

Cảnh tượng không hề có máu bắn tung toé khắp nhà như tưởng tượng, thân thể Ngô Bỉ thậm chí còn không xê dịch nửa bước, chỉ là tiếng động lớn đó lại khiến chân hắn có chút run rẩy. 

Nòng súng thực sự trống không! 


Nói không sợ là nói dối, tuy nhiên Ngô Bỉ biết rằng lúc này có người còn sợ hơn cả hắn, người đó đang chĩa súng vào mình. 

Ngô Chính Hào đờ đẫn rút súng lại, sắc mặt trở lại vẻ nghiêm nghị trước đó, bình tĩnh nói, "Coi như là vẫn có chút tiền đồ." 

Việc hầu hết mọi người "thà chết chứ không chịu khuất phục" đều chỉ là lời nói suông, khi một người bình thường bị chĩa súng vào, lẽ ra đã sớm mất đi cảm giác cân xứng rồi. 

Khi đối mặt với sự sống và cái chết, phản ứng của con người mới là thật nhất, chỉ dựa vào điểm này thì Ngô Bỉ đã hơn hàng chục triệu người khác rồi. 

Ông mừng vì con trai mình không phải loại người chỉ biết múa mép khua môi, trong lòng thầm khen ngợi. 


Tô Ngự ngơ ngác đứng ngoài quan sát chứng kiến ​​​​mọi chuyện, đã sớm bị doạ sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, đến khi cậu phản ứng lại, thực sự muốn cho hai cha con nhà này mỗi người một đấm. 

'Các người muốn thử lòng quyết tâm thì có thể đi sang phía bên kia được không, có ai lừa người như các người không?!' 


Ngô Bỉ nghĩ rằng hắn đã vượt qua được khảo nghiệm của Ngô Chính Hào thì Ngô Chính Hào sẽ để họ đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, vẫn không quên liếc mắt đưa tình với Tô Ngự một cái. 

Hóa ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều. 

"Ba cho con hai lựa chọn, hoặc là con cùng ba trở về ngay bây giờ, hoặc là ba gọi người đến bắt con về. Nếu con tự mình đi cùng ba, con vẫn có cơ hội quay lại đây, nếu con chọn cách thứ hai, con cũng đừng nghĩ đến việc quay lại lần nào nữa, ba sẽ mang căn nhà này đem đi bán!" 

"Ông không có quyền mang ngôi nhà này đi!" 

Ngô Chính Hào lại nỗi cáu, "Sao không thể mang đi? Ba có cái gì mà không thể mang đi?" 

"Ông đã quên cái tên trên giấy chứng nhận bất động sản là Tô Ngự sao? Chuyện này đã được ông đồng ý và phê duyệt." 

Ngô Chính Hào nhất thời không nói nên lời, lúc mua lại ngôi nhà này, hình như là có chuyện như vậy, nhưng lúc đó quá bận công việc, không hề để tâm đặt lên trên đó, hoàn toàn bị Ngô Bỉ lợi dụng sơ hở. 

Ông nghiêng đầu liếc nhìn Tô Ngự, lạnh lùng nó, "Mặc kệ ngôi nhà này dưới tên ai, từ nay về sau cũng không liên quan gì đến con, có đi hay không, con hãy tự mình quyết định đi." 

Ông quay lưng lại với hai người họ, từ thân hình cao lớn của ông có một áp lực vô hình khiến hai người họ không thể thở nổi. 


Lòng Tô Ngự như chìm xuống đáy hồ, ý của Ngô Chính Hào là nếu bây giờ Ngô Bỉ cùng ông về nhà, có lẽ sau này nghĩ thông rồi sẽ để Ngô Bỉ quay lại. 

Thế nhưng nếu Ngô Bỉ nhất quyết ở lại đây, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy Ngô Bỉ. 

Bất luận nghĩ thế nào, vẫn là để Ngô Bỉ đi cùng Ngô Chính Hào là thích hợp nhất. 

Cậu vừa nghiêng người về phía Ngô Bỉ, Ngô Bỉ đã lên tiếng trước. 

"Tôi sẽ theo ông về." 

Đôi mắt Tô Ngự sáng lên, quả đúng là tâm linh tương thông. 

"Muốn tôi đi theo ông cũng được, nhưng Tô Ngự nhất định cũng phải đi cùng." 

Tô Ngự chết lặng, 'Vẫn còn có nước đi này, mình sao lại không nghĩ tới nhỉ?' 

Ngô Chính Hào cũng không quay đầu lại, "Tuỳ thích." 

Sau đó sải bước ra khỏi cửa, thực sự không muốn ở lại đây nữa. 

Tô Ngự và Ngô Bỉ theo sát ông ở phía sau, một người như trút được gánh nặng, một người mặt tựa băng sương. 

Ngô Bỉ nghĩ rằng nếu Ngô Chính Hào sẵn sàng buông tay để Tô Ngự đi cùng, điều đó có nghĩa là trong lòng ông, loại chuyện này của hai người họ không đến nỗi đặc biệt nghiêm trọng. 

Trước tiên cứ làm theo mong muốn của ông, đợi đến thời điểm thích hợp, hãy để Tiêu Tán thông não ông lần nữa. 

Nếu vẫn thực sự không được, thì để Tô gia dùng thủ thuật tâm linh, không tin ngay cả Mạc Nhân Từ cũng không đối phó được Ngô Chính Hào! 

Trái ngược với sự lạc quan của Ngô Bỉ, Tô Ngự thì bi quan hơn nhiều, cậu luôn cảm thấy Ngô Chính Hào sẽ không thể dễ dàng để họ đi, cũng không biết Ngô Chính Hào sẽ đối phó với họ như thế nào khi trở về biệt thư Ngô gia. 

Tuy rằng vừa rồi là một khẩu súng không có đạn, nhưng khi quay trở về, Ngô Chính Hào thực sự sẽ lắp đạn vào nó không chừng. 


Dọc đường, Ngô Chính Hào không nói gì, khiến Tô Ngự và Ngô Bỉ ngồi ở ghế sau ngây ra không dám lên tiếng. 

Xe từ từ rời xa thành phố, đây rõ ràng không phải đường về biệt thự Ngô gia. 

Ngô Bỉ nhìn khung cảnh bên ngoài, lẩm bẩm trong lòng, quả nhiên vẫn không thể thoát khỏi việc ăn đòn. 

Tô Ngự không biết con đường này, nhưng Ngô Bỉ lại quen thuộc với nó. 

Lúc còn nhỏ mỗi khi hắn không nghe lời, Ngô Chính Hào sẽ dẫn hắn lên núi. Khi đó, Ngô Chính Hào sẽ nhốt hắn trong một ngôi nhà nhỏ tồi tàn để tự kiểm điểm bản thân, đến khi nào hắn chịu nghe lời sẽ đưa hắn về nhà. 

Cái gọi là "ngôi nhà nhỏ tồi tàn" theo đúng nghĩa cũng không phải là ngôi nhà nhỏ tồi tàn, trên thực tế, nó tương tự với hoàn cảnh của ngôi nhà cũ của Tô gia mà hai người đang sống, chỉ là Ngô Bỉ lúc còn nhỏ vốn đã sống một cuộc sống quá tốt đẹp mà thôi. Vì từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp sống sung sướng, hắn tự nhiên cho rằng đây là một "ngôi nhà nhỏ tồi tàn" thôi. 

Trong suốt quá trình hắn tự kiểm điểm, Ngô Chính Hào cũng không rời đi mà ở lại với hắn trên núi. Mỗi ngày khi đến thời điểm cố định sẽ đến xem tình hình Ngô Bỉ tự kiểm điểm, và nếu cần thiết, cũng sẽ bạo lực vài lần. 

Tuy rằng ở sâu trong núi nhưng mọi tiện nghi sinh hoạt đều được chuẩn bị đầy đủ, không khác gì ở thành phố, hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc của Ngô Chính Hào. 

Sau này khi Ngô Bỉ lớn lên, có lẽ Ngô Bỉ đã lâu không đến đây, trong lòng hắn lại có chút hoài niệm. 

"Ba, trước tiên hãy thỏa thuận đi, ba có thể đánh con thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được chạm vào một sợi tóc trên đầu Tô Ngự." 

Ngô Chính Hào thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. 


Sau khoảng chừng một giờ hành trình, sau khi qua hàng chục ngã rẽ, cuối cùng cũng đến nơi. 

Mặc dù Tô Ngự luôn mở to mắt để nhận biết đường đi, nhưng ở mỗi một giao lộ đều có nhiều ngã, khiến khả năng ghi nhớ của cậu trực tiếp hết cứu. 

Vừa bước xuống xe, một hàng vệ sĩ được đào tạo bài bản đã chạy tới chào Ngô Chính Hào. 

Người đứng đầu là một người đàn ông trạc tuổi Ngô Chính Hào, tên là Trương Tung, nước da ngăm đen nhưng đôi mắt rất kiên nghị, thân trên mặc một bộ quân y đã bạc màu, thân dưới mặc một chiếc quần quân đội màu xanh đậm. 

Trương Tung đưa mắt nhìn Ngô Bỉ và Tô Ngự, "Ông Ngô, tại sao lại mang hai đứa trẻ này đến đây?" 

Ngô Chính Hào không đáp lại câu hỏi, chỉ giơ tay chỉ vào Tô Ngự, "Sắp xếp một phòng cho nó, trong khoảng thời gian này nó sẽ ở lại đây." 

Ngô Bỉ sửng sốt, vậy là ý gì? Chỉ để Tô Ngự ở lại thôi sao? 

"Ba, còn con thì sao?" 

Ngô Chính Hào sắc khí sa sầm, "Đương nhiên là con đi cùng ba." 

Sắc mặt của Ngô Bỉ đột nhiên tối sầm, vẫn muốn mở miệng đấu tranh, nhưng bị Ngô Chính Hào mạnh mẽ cắt ngang. 

"Ba chỉ hứa với con là để nó đi cùng, vẫn còn nghĩ đến việc có thể ở chung sao? Cũng không nhìn xem ai mới là chủ gia đình này!" 

Lời vừa nói xong, một số vệ sĩ đã bước tới, vây quanh lấy họ. 

Trương Tung trực tiếp vòng tay qua vai Tô Ngự, dẫn cậu đi vào trong. 

Ngô Bỉ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Ngự bị đưa đi và không nói gì thêm nữa. 

Những vệ sĩ này rất khác với những người của Mạc gia, những vệ sĩ ở đây đều là những người bạn tốt và có mối quan hệ lâu dài với Ngô Chính Hào, quan trọng hơn là, hầu hết họ đều là quân nhân đã giải ngũ, cho dù Ngô Bỉ có giỏi đánh nhau đi nữa, cũng không thể đánh bại một đống người như vậy. 

Không phải hắn không dám gây sự, hắn sợ nếu thật sự gây sự, bọn họ sẽ không phân xuất thân mà làm hại Tô Ngự, hắn cũng sẽ không thể bảo vệ được Tô Ngự. 


Hắn ngoan ngoãn đi theo sau Ngô Chính Hào, mấy phút sau, nhìn thấy "ngôi nhà nhỏ tồi tàn" đã lâu không thấy. 

Trong lòng Ngô Bỉ đã dự tính xem Ngô Chính Hào sẽ dùng những lời gì để chặn đường trốn thoát của hắn, dệt nên hết thảy những lời đẹp đẽ nhất, nhằm mục đích dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Ngô Chính Hào. 

Nhưng sau khi hắn vào nhà thì cửa đã bị khóa từ bên ngoài. 

Ngô Chính Hào mở laptop lên và bắt đầu làm việc. 

Một giờ tiếp theo trôi qua... 

Hai giờ tiếp theo trôi qua... 

Ba giờ tiếp theo trôi qua... 

Ngô Chính Hào gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, cuộc gọi hội nghị không thể dừng lại được. 

Có hàng đống thuật ngữ chuyên ngành, mà đối với người tay ngang như hắn nghe không khác gì thiên thư. 

Ngô Bỉ cũng không nhàn rỗi, lục lọi hết thảy các ngăn tủ trong phòng, cuối cùng nằm trên bàn nghịch ngón tay. 


Vở kịch này kéo dài đến tận giờ ăn tối. 

Cót két một tiếng, một lỗ nhỏ dưới cửa từ bên ngoài mở ra, chính là Trương Tung tới giao đồ ăn. 

Thấy Ngô Chính Hào đang bận, ông ta vẫy tay gọi Ngô Bỉ, vừa hay nhân lúc này để lén lút hỏi xem hai cha con nhà này đang giở trò gì. 

"Ngô Bỉ, đến giờ cơm rồi, mau lại đây nhận lấy đi." 

Ngô Bỉ sáng sớm hôm nay chỉ ăn một ít thức ăn thừa lại trong bữa ăn dinh dưỡng của Tô Ngự, hiện tại đói đến mức ngực dính vào lưng. 

Hắn lao như bay ra cửa, ngồi xổm xuống đất, hì hà hì hục ăn. Đến khi ăn được nửa chừng mới nhớ tới Tô Ngự, hắn nhẹ nhàng vỗ trán mình, cúi người xuống nhìn cái lỗ.  

"Đội trưởng Trương, chú đã đưa Tô Ngự đi đâu vậy?" 

Trương Tung khà khà cười lên một tiếng, để lộ hàng răng sáng bóng lấp lánh trên làn da ngăm đen. 

"Tên nhóc đó là con trai của mẹ kế của cậu phải không?" 

"Có phải là ông ngứa đòn rồi không?" 

Ngô Bỉ thò tay ra khỏi cái lỗ, muốn tát vào mặt Trương Tung, nhưng người ta không ngốc, dù sao tay của Ngô Bỉ chỉ cách một chút, trước khi Ngô Bỉ đưa tay ra, ông ta đã nhảy lùi ra xa một mét. 

Ông ta nửa ngồi xổm, chống cằm, cười tít mắt khiêu khích nhìn Ngô Bỉ. 

Tới đây, có bản lĩnh thì ra ngoài và đánh tôi đi~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com