Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Tha cho cậu đi vệ sinh.


Từ lúc Ngô Bỉ ra ngoài nghe điện thoại, Tô Ngự đã nhịn tiểu tỉnh dậy. Cậu tự nhủ rằng Ngô Bỉ sẽ sớm quay lại. Nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy ai, cậu chỉ có thể tự mình xuống giường. Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã nhìn thấy Ngô Bỉ đang đứng ngây người ở đó, ngơ ngác nhìn về phương xa. 


Tô Ngự lê chân phải bị thương đi khập khiễng về phía hắn, đi được vài bước đã thấy hắn đang khóc, biểu cảm đó của hắn chính là khi hắn nói về mẹ của mình. Rõ ràng trước mặt mọi người, hắn luôn tỏ ra là một kẻ bắt nạt không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng lúc này, hắn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ nhớ mẹ. Vào lúc đó, Tô Ngự muốn chạy đến và ôm Ngô Bỉ thật chặt. Đáng tiếc chân phải của Tô Ngự đang bó bột, cậu phải lê thân hình nặng nề của mình, hoàn toàn dựa vào chân trái để đi.


"Ngô B..." 


Cậu còn chưa kịp goi tên thì đã thấy Ngô Bỉ hung hăng lau nước mắt rồi chạy về phía nhà vệ sinh. Bàn tay đưa ra của Tô Ngự cứng đờ tại chỗ, Ngô Bỉ lúc này bộc lộ sức mạnh bùng nổ có chút quá đáng. Tô Ngự vừa đi tới cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy Ngô Bỉ đang lẩm bẩm một mình ở bên trong. 


"Mẹ, con thật sự có thể bảo vệ được Tô Ngự sao?" 

"Cho đến hôm nay, con không biết phải giải quyết vụ tai nạn xe do anh trai mình gây ra như thế nào." 

"Mặc dù Tô Ngự chưa từng nhắc tới, nhưng con biết, chuyện này con sẽ không bao giờ có thể bỏ qua, con không thể bỏ qua." 

"Con sợ, con thực sự rất sợ" 


Tô Ngự nhìn bóng lưng Ngô Bỉ, ngơ ngác đứng ở đó. Trong nhà vệ sinh, tiếng nước nối tiếp nhau vang lên, Ngô Bỉ không ngừng dùng nước rửa mặt, như thể nước có thể gột rửa hết sợ hãi trong lòng. Nước lạnh tạt vào mặt Ngô Bỉ, theo đường cong trên mặt hắn, từ từ nhỏ xuống bồn rửa.


Tích tắc. 

Tích tắc. 

Tích tắc. 


Tiếng giọt nước rơi chồng lên tiếng giây bước đi, âm thanh đó đánh vào trái tim Tô Ngự. Ngô Bỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Đôi mắt hắn đỏ hoe, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi vừa thoát ra, vẻ mặt dần dần chuyển sang đau đớn. Hắn cúi đầu, ấn hai tay vào hai bên bồn rửa, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.


"Đừng sợ, có tôi ở đây." 


Một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy eo Ngô Bỉ. Thân thể cứng ngắc của Ngô Bỉ lập tức thả lỏng, hắn từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng nõn. Sợ Tô Ngự lo lắng, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái bình thường, nhếch khóe miệng, đưa tay nắm lấy tay Tô Ngự. "Tại sao cậu ở đây?" 


Tô Ngự tựa đầu vào lưng hắn, nhẹ giọng nói, nhưng lời nói của cậu rất rõ ràng. "Ngô Bỉ, mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tôi cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ cậu. Chúng ta đã hứa luôn ở cùng nhau, lần này không ai được phép nuốt lời." 


Ngô Bỉ giả vờ thoải mái, ngồi xổm xuống và cõng Tô Ngự ở phía sau. "Vậy thì thống nhất, ai nuốt lời sẽ là chó con." 


Nói xong, hắn đang định bế Tô Ngự về phía phòng bệnh, Tô Ngự lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của Ngô Bỉ. Ngay lúc cậu muốn tận hưởng khoảnh khắc đẹp đẽ này, Ngô Bỉ bắt đầu huýt sáo, lúc này Tô Ngự mới nhớ ra mục đích đi vào nhà vệ sinh. 


"Đừng huýt sáo nữa! Nhanh thả tôi xuống đi, tôi muốn đi vệ sinh" 


Ngô Bỉ sửng sốt, 'Hả, cậu không phải cảm nhận được sự khó chịu của tôi nên mới đi theo tôi sao? !' 


Nhìn sang một bên, mặt Tô Ngự bắt đầu đỏ bừng, tựa hồ đã nhịn rất lâu, Ngô Bỉ quyết định tha cho cậu đi vệ sinh, sau này tính sổ.


Tâm trạng thăng trầm dần dần lắng xuống giữa những âm thanh lạch cạch. Một lúc sau, hai người trở lại phòng. Tô Ngự nằm ở trên giường, trong tay cầm một cuốn tiểu thuyết, nhưng căn bản không đọc. Cậu quay lại liếc nhìn Ngô Bỉ, hắn đang cúi đầu vùi đầu vào đống bài kiểm tra, nhưng cách hắn gãi đầu cho thấy suy nghĩ của hắn cũng giống như chính cậu, và hắn đã bay rất xa. Cậu nhấc chân trái lên và đá nhẹ vào đùi Ngô Bỉ. 


"Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu không viết." 


Ngô Bỉ quay người lại, nhẹ nhàng thở dài. "Cậu không phải cũng như vậy sao? Lâu như vậy rồi, không thấy cậu lật trang."


Tô Ngự chỉ vào một đoạn, nói nhảm. "Tôi chỉ thích phần này, đang đọc thuộc lòng nó."


Vừa nói, cậu vừa tháo kính ra, đặt lên bàn cạnh giường, nhìn thẳng vào Ngô Bỉ. "Ngô Bỉ, anh họ cậu lại gây rắc rối cho cậu à?" 


Ngô Bỉ nhảy lên giường, đến gần Tô Ngự và nắm lấy tay cậu. "Anh ta nói anh ta không liên quan gì tới việc cậu bị đánh, cậu thấy có đáng tin không?" 


Tô Ngự cúi đầu mỉm cười, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra, toàn thân tỏa sáng. "Anh ta không phải nói rồi sao? Anh ta là một tên lưu manh nho nhã, nếu đã ra tay, thì nhất định sẽ giết tôi. Chuyện này khẳng định không phải anh ta làm ra." 


Ngô Bỉ có chút bối rối, bây giờ còn ai ra tay với Tô Ngự nữa? Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Mạc Nhân Hoà, hắn ngước mắt lên nhìn vào mắt Tô Ngự, hắn còn chưa kịp nói chuyện thì Tô Ngự đã lắc đầu. 


"Cậu hai cậu có lẽ cũng biết chuyện này rồi, không thể ngăn cản ông ta được." 


"Vậy là cậu đã ngầm thừa nhận?" 


"Sau khi thi giữa kỳ xong, tôi sẽ đến nhà cậu, tôi nghĩ sự thật sẽ sớm lộ ra." 


CPU trong đầu Ngô Bỉ sắp bốc khói, hắn không hiểu nó có ý nghĩa gì. "Cậu không thể nói thẳng ý cho tôi được sao?"


Tô Ngự giơ ngón trỏ ra, đặt vào môi mình, nhướng mày nhìn Ngô Bỉ và mỉm cười. "Bí mật chính là để không thể hiểu được?" 


Ngô Bỉ tức giận đến mức quay người lại, liên tục giật tóc. "Vậy là cậu đã biết kế hoạch của bọn họ, còn để bọn họ đánh?" 


Tô Ngự nhìn lên trần nhà, dưới ánh nắng không có ánh sáng nào có thể chiếu ra ngoài. "Điều cấm kỵ nhất trong việc câu cá là tính nóng nảy. Nếu lúc đó tôi bỏ chạy, lần sau chắc chắn sẽ không bị đánh nhẹ nhàng như vậy." 


"Cậu đã nhảy vào dù biết rằng có nguy hiểm. Cậu đã bao giờ nghĩ xem nếu là tôi thì sẽ như thế nào chưa?" 


Tô Ngự đưa tay ra, túm lấy quần áo của hắn, đặt đầu Ngô Bỉ lên đùi cậu. Ngô Bỉ mím môi, ánh mắt lóe lên, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt muốn cầu cứu nhưng lại phát hiện xung quanh không có ai chịu ra tay giúp đỡ. Tô Ngự đau lòng nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của hắn, vuốt đi vuốt lại nhiều lần.

"Đây không phải là chuyện tốt với tôi sao? Tôi biết rõ mà." 

"Nhưng tôi không biết, tôi sợ, cậu biết đấy, tôi thực sự rất sợ." 


Ngô Bỉ gần như hét lên, đôi mắt lại đỏ hoe. Trong lòng Tô Ngự thắt lại, trước đây Ngô Bỉ đã bảo vệ cậu quá nhiều lần, lần này cậu muốn bảo vệ Ngô Bỉ. Cậu ôm chặt đầu Ngô Bỉ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn. 


"Ngô Bỉ, đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu." 


Ngô Bỉ nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi trong lòng hồi lâu mới tiêu tán, hắn không hiểu tại sao mình lại phải đối mặt với tất cả những chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com