Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Nếu cậu nghĩ mình là biển vậy thì tôi sẽ là gió.


Ngô Bỉ cõng Tô Ngự từ từ bước ra khỏi tầm mắt của biệt thự Ngô gia, đi đến bóng mát của công viên gần đó. "Tô Ngự, bây giờ chúng ta về luôn được không?" 


Tô Ngự nhìn lại, thấy nơi Tiểu Tán muốn sống quả thực rất khác với con ngõ nhỏ nơi cậu ở. Cậu quay lại nhìn Ngô Bỉ, vì gần như toàn bộ sức nặng của cơ thể cậu đều dồn lên Ngô Bỉ, khuôn mặt của Ngô Bỉ đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Tô Ngự dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau cho hắn. 

"Mệt không?" 

Ngô Bỉ rất tận hưởng khoảnh khắc này, nheo mắt tỏ vẻ hài lòng. "Không mệt." 

Tô Ngự cảm thấy thích thú khi nhìn thấy biểu hiện của hắn. "Ngớ ngẩn." 

Ngô Bỉ ngước mắt trái lên, liếc nhìn Tô Ngự và mỉm cười nói. "Tôi rất vui vì là kẻ ngốc được ban phước." 


Tô Ngự dùng hai tay véo lấy tai hắn, tai của Ngô Bỉ vốn lớn hơn tai cậu, thậm chí bây giờ còn bị kéo cho to hơn. "Một thời gian sau, hãy cùng tôi đến biển lần nữa. Tôi nhớ biển." 

Đôi mắt của Ngô Bỉ lập tức dịu đi, ánh mắt hắn nhìn còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng chiều. "Cậu thích biển lắm sao?" 

Tô Ngự mỉm cười gật đầu, tay không ngừng vuốt ve vành tai Ngô Bỉ. "Đúng, tôi yêu "biển" nhất." 


Ngô Bỉ hạ cậu xuống, xoay người lại, nhẹ nhàng vòng tay qua eo Tô Ngự, từ từ đưa mặt lại gần Tô Ngự. "Tại sao cậu lại thích biển đến vậy?" 

Tô Ngự cũng không có tránh né, giương mắt nhìn hắn, tựa như có thể nhìn thấu Ngô Bỉ. "Bởi vì, tôi nghĩ mình là gió." 


Ngô Bỉ nghiêng đầu dùng môi nhẹ nhàng chạm vào môi Tô Ngự, hắn không hôn quá lâu vì muốn biết câu trả lời. "Mối quan hệ giữa cả hai là gì?" 

Tô Ngự ôm vào lòng hắn, hai người ôm chặt lấy nhau, gió thu thổi bay mấy chiếc lá khô rơi trên vai hai người. "70% bề mặt Trái Đất được bao phủ bởi biển, nhưng gió có thể hoàn toàn bao bọc biển. Nếu tôi là gió, khi tôi vui, biển sẽ êm đềm với tôi, khi tôi buồn, biển sẽ dậy sóng vì tôi." 

"OK tôi hiểu." 

Những chiếc lá khô rơi xuống đất, một cơn gió khác thổi qua, lá cây xào xạc, ánh nắng mùa thu xuyên qua khe hở chiếu vào hai người. 


------

Đến tối, khi hai người trở lại con ngõ quen thuộc, nhà họ Tô đã đông nghẹt người. Bọn họ đều là hàng xóm, tới đây giúp đỡ, ngày mai nhà họ Tô mở tiệc, mọi người đều rất nhiệt tình. Đoá Đoá có đôi mắt sắc bén nhất, khi họ xuất hiện ở cuối con ngõ, cô bé giơ súng lên và chạy về phía họ.

"Anh Tô Ngự, anh Ngô Bỉ, hai anh đã về rồi~~" 


Nhìn thấy cô bé vô tư này, cả hai đều mỉm cười. Ngô Bỉ hạ Tô Ngự xuống, Tô Ngự đưa tay về phía Đoá Đoá, muốn ôm cô bé, nhưng không ngờ Đoá Đoá lại chạy về phía Ngô Bỉ trước. Nhìn thấy Đoá Đoá được Ngô Bỉ đón lấy, Tô Ngự trong lòng cảm thấy có chút ghen tị, sau đó nghĩ lại, hóa ra Ngô Bỉ thường xuyên có cảm giác như vậy. Tô Ngự nghĩ, cậu thường xuyên cố ý chọc giận Ngô Bỉ, lần này cứ để hắn làm. Tràn đầy vui mừng, Ngô Bỉ nhấc Đoá Đoá lên cao và vung cô bé hai lần lên không trung. 

"Đoá Đoá, em có nhớ anh không?"  

"Anh đoán xem~" 

Đoá Đoá cười, mái tóc mềm mại bay vòng tròn trong không khí, cô bé rút khẩu súng ra, tiếng click vang vọng khắp con hẻm. Ngô Bỉ quay lại nhìn Tô Ngự, có chút ngạc nhiên. Hắn lẩm bẩm trong lòng: 'Hôm nay sao cậu không tranh Đoá Đoá với tôi, cậu đang níu kéo điều gì sao?' 

Ngô Bỉ ôm Đoá Đoá và đi về phía Tô Ngự, rúc vào tai Đoá Đoá khi hắn bước đi. "Anh trai Tô Ngự của em hẳn là đang ghen tị. Sau này nhớ phải nói, người em nhớ nhất chính là cậu ấy." 

Đoá Đoá nháy mắt với hắn với vẻ mặt như muốn nói: "Em hiểu."

"Anh Tô Ngự, anh Ngô Bỉ nói với em, người anh ấy nhớ nhất mỗi ngày chính là anh~" 

Xứng đáng là MVP, câu nói này ngay lập tức khiến cả hai bay bổng. Tô Ngự ôm Đoá Đoá, nhẹ nhàng véo mũi cô bé. "Đừng bắt chước anh trai Ngô Bỉ. Cậu ấy nghịch ngợm lắm. Đừng bắt chước cậu ấy." 

Đoá Đoá ngẩng đầu kiêu hãnh, tiếng cười của ba người lan khắp con ngõ.


Khi họ mới bước vào sân nhà họ Tô, sân nhà đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên sân có sáu bảy chiếc bàn lớn, mỗi chiếc bàn có một màu sắc và hình dáng khác nhau. Những bộ bàn ghế này đều là mượn của hàng xóm, trong ngõ này, dù nhà nào tổ chức tiệc tùng thì mọi người cũng cùng nhau làm việc, gom góp chỗ này chỗ kia. Đối với Tô Ngự mà nói, đây chính là bầu không khí nhân văn nhất, loại yến tiệc này thật sự mang theo phúc lành của mọi người.


Cô Châu từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Đoá Đoá đang nằm trong vòng tay Tô Ngự, liền vội vàng chạy tới. 

"Đoá Đoá, nhanh xuống đi. Chân của anh Tô Ngự vẫn còn bị thương, con đừng làm cho anh bị nặng hơn." 

Đoá Đoá rất nghe lời, trèo qua người Ngô Bỉ và quay lại nhìn cô Châu. "Mẹ, mẹ không cần sợ nữa đâu~"  

Cô Châu nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, sau đó nhìn Tô Ngự. "Hôm nay, các cháu có vui không?" 


Cô Châu biết hai người vừa tới gặp Tiêu Tán, cũng biết Tô Ngự không muốn nhắc đến mẹ của cậu trước mặt cô, cho nên cũng không dám hỏi thêm. Nhìn thấy cô Châu như vậy, Tô Ngự có chút xấu hổ, sờ sờ sau đầu. 

"Cô Châu, hôm nay tụi cháu đến nhà Ngô Bỉ và gặp mẹ cháu." 

Cô Châu nghe xong có chút buồn, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại và mỉm cười gật đầu. 

"Bà ấy bảo cháu và Ngô Bỉ chuyển đến đó." 


Cô Châu nghe xong trợn to hai mắt, nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn, đang định quay người đi tìm lão Tô. Tô Ngự đưa tay nắm lấy tay cô, chậm rãi nói như gió xuân, xoa dịu trái tim đang hoảng loạn của cô Châu. 

"Ngô Bỉ và cháu đã trực tiếp từ chối họ, bởi vì chỉ có nơi này mới là nhà của tụi cháu, đây là nơi duy nhất có cảm giác như ở nhà." 


Cô Châu hai mắt lập tức đỏ lên, cô giơ tay lên che miệng, trái tim đang lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng rơi xuống đất. Trong lòng cô vui mừng nhưng cổ họng lại bị nghẹn, muốn nói nhưng không thể, chỉ có thể gật đầu liên tục. Lúc này, Tô Chí Cương bước ra khỏi phòng, nhìn thấy họ đang đứng ở cổng. Ông bước đến chỗ họ với những bước đi vô tư. 

"Này, mọi người đang nói về cái gì thế?" 

Khi ông quay lại và nhìn thấy đôi mắt cô Châu đỏ hoe, tim ông đập loạn xạ. Chỉ trong khoảnh khắc đó, hàng trăm suy nghĩ lóe lên trong đầu ông.

'Con trai, vợ mới của ba con còn chưa kết hôn mà bây giờ con lại làm cho cô ấy buồn?' 

'Con không đồng ý cho ba cưới cô ấy sao? ĐƯỢC RỒI?' 

'A~~! ! ! Có phải ngày mai ba không thể tổ chức một bữa tiệc đúng không?' 

'A~~! ! ! Người vợ mà tôi sắp kết hôn đã bị con trai tôi làm cho tổn thương ~~! ! !' 


Ông nhìn Tô Ngự với vẻ mặt xám xịt, như một đứa trẻ tội nghiệp. "Con trai, con có hối hận không?" 

Tô Ngự không biết ông đang nghĩ cái quái gì, liền cười khổ nhìn ông. "Ba, ba đang nói cái gì vậy? Ngày mai ba có tiệc cưới, đừng nói nhảm."

Cô Châu nhéo thật mạnh cánh tay Tô Chí Cương, nháy mắt với ông. Tô Chí Cương không hiểu. 

"Em có hối hận về điều đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com