Kiểm tra tư chất
Lạc Nhàn dắt Tần Như Thanh đến đứng chung với nhóm trẻ, sau đó lui ra một bên.
Tần Như Thanh quan sát qua xung quanh, phát hiện trong đám trẻ này, ngoài Tần Khải Vinh cũng thuộc dòng chính như nàng thì những người khác nàng đều không quen. Có lẽ họ là các thành viên được chọn từ nhánh phụ.
Khi thấy nàng, Tần Khải Vinh lập tức mừng rỡ, định chạy đến chỗ nàng.
Tần Như Thanh giật giật mí mắt, trong lòng nghĩ: Đây là trước từ đường đấy, ngươi đừng làm bậy nhé.
May mà cậu bé béo tròn này cũng biết đây là buổi kiểm tra trong tộc, các trưởng lão đều đang nhìn, không tiện làm quá mức. Vì vậy, cậu bé cẩn thận nhích từng bước một lén lút tiến về phía nàng.
Tần Như Thanh: ...
Ngươi thực sự nghĩ rằng mình giấu giếm được người khác sao?
Khi cảm giác được tay áo mình bị kéo nhẹ, mắt Tần Như Thanh không chớp, từ kẽ môi rít ra một câu:
"Làm gì?"
Cậu bé tròn trĩnh nở nụ cười lấy lòng.
Tần Như Thanh ngừng lại một chút, rồi hỏi:
"Chuyện lần trước, ngươi không kể với ai chứ? Tam cô cô có hỏi không?"
"Không." Tần Khải Vinh vội vàng lắc đầu: "Hôm đó mẫu thân không hỏi gì nhiều, chỉ là... bà ấy bày một tụ linh trận trên giường ta, còn bắt ta nằm trên đó, nói rằng không mua được Khải linh châu nên chỉ có thể dùng cách này... Nhưng mấy viên linh thạch đó cộm đến nỗi mông ta đau chết đi được."
Tần Như Thanh nhướng mày. Không mua được Khải linh châu... Chẳng lẽ viên duy nhất xuất hiện trong buổi đấu giá lại bị cha mẹ nàng mua mất?
Tam cô cô vì lỡ mất Khải linh châu mà tiếc nuối và hối hận... Có lẽ bà ấy không ngờ rằng viên Khải linh châu ấy rốt cuộc vẫn dùng trên người con trai bà.
Đúng lúc Tần Như Thanh còn đang suy nghĩ miên man, Tần Đức Minh từ hành lang phía xa chậm rãi bước đến. Ông búi tóc đội mũ vàng, thắt đai ngọc, trông vô cùng tuấn tú.
Phía sau ông là vài vị trưởng lão của nhà họ Tần. Trong đó, người đi chậm hơn một bước, trông già nhất chính là đại trưởng lão, trên tay ông cầm một chiếc tinh bàn cổ xưa.
Bước đầu tiên trong nghi thức kiểm tra tộc là tế tổ.
Mặc dù Tần Như Thanh thường hay tự giễu rằng nhà mình chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng nàng đã từng nghe cha mẹ kể rằng tổ tiên nhà họ Tần cũng từng huy hoàng, thậm chí trong thời kỳ đỉnh cao còn từng xuất hiện một vị Nguyên Anh lão tổ. Nhưng sau này không hiểu sao gia tộc dần suy tàn.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, cha nàng luôn thở dài không thôi. Nhưng nếu hỏi nguyên nhân thì ông lại úp úp mở mở, không chịu nói ra.
Bản thân Tần Như Thanh thì không có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao lúc nàng sinh ra, nhà họ Tần đã suy yếu rồi.
Những dấu tích về thời kỳ huy hoàng của nhà họ Tần có lẽ chỉ còn sót lại trên những bài vị lạnh lẽo trong từ đường.
---
Sau khi tế bái tổ tiên xong, nghi thức kiểm tra tư chất cuối cùng cũng bắt đầu.
Đại trưởng lão tóc bạc trắng, gương mặt nghiêm nghị, là người uy nghiêm nhất trong gia tộc. Ông cầm tinh bàn đo linh căn, ánh mắt lướt nhẹ qua, khiến Tần Như Thanh cảm nhận rõ ràng Tần Khải Vinh đứng bên cạnh khẽ run lên.
"Bắt đầu từ dòng chính trước." Đại trưởng lão nhìn về phía Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh, thản nhiên nói: "Hai người các ngươi, ai lên trước?"
Bị đại trưởng lão nhìn chằm chằm, dù Tần Như Thanh bình thường gan lớn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Thái độ và khí chất của ông khiến nàng không thể không liên tưởng đến thầy giám thị ở trường học.
Hai người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Lúc này, Tần Đức Minh đưa tay che miệng ho nhẹ, định nói để Như Thanh lên trước, nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọng nữ vang lên từ phía dưới.
Đó là Tần Đức Hinh.
Tần Đức Minh là tộc trưởng, nhưng ai cũng biết ngoài lão tổ và đại trưởng lão ra thì người có thực lực mạnh nhất nhà họ Tần chính là Tần Đức Hinh.
"Khải Vinh, con là ca ca, hãy làm gương cho muội muội." Tần Đức Hinh mặc trang phục gọn gàng, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói mang khí thế không cho phép cãi lời.
Thấy vậy, Tần Đức Minh đành nuốt lại lời muốn nói.
Một cuộc đấu ngầm tan biến trong im lặng.
Tần Khải Vinh cắn răng bước đến trước mặt đại trưởng lão.
"Dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trung tâm tinh bàn là được." Đại trưởng lão thản nhiên nói.
Tần Khải Vinh không dám chậm trễ, làm theo ngay lập tức.
Tần Như Thanh hiếu kỳ nhìn, muốn biết tinh bàn sẽ phản ứng thế nào khi nhỏ máu vào.
Chỉ thấy giọt máu ở trung tâm tinh bàn lan dọc theo hoa văn ra bốn phía. Cuối cùng, một góc của tinh bàn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Tư thế lười biếng với hai tay khoanh trước ngực của Tần Đức Hinh lập tức biến mất, cơ thể bà ấy đứng thẳng tắp, đường nét khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ vui mừng.
Đại trưởng lão nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Đơn kim linh căn, linh văn trên trắc linh bàn được lấp đầy hơn một nửa, tiềm lực vô cùng dồi dào, linh khí trong cơ thể sung mãn... Tốt."
Ông mở bừng mắt, nhìn về phía Tần Khải Vinh, khuôn mặt già nua hiện lên chút ôn hòa.
"Ngươi rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com