Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nỗi khổ của thiên tài

Phải nói thật là khi dùng Khải Linh Châu, nàng chỉ cần ngủ một giấc là xong, không hề có triệu chứng gì đặc biệt. Còn khi đổi Trúc Thần Dịch từ hệ thống ra, nàng uống vào chỉ thấy đầu óc sảng khoái, có cảm giác như được khai sáng.

Nhưng Tẩy Tủy Linh Dịch thì khác hoàn toàn. Không phải uống mà phải hòa loãng với nước, thêm một số linh dược khác để trung hòa dược tính rồi ngâm mình trong đó.

Dược tính của loại linh dịch này cực kỳ mạnh mẽ. Dù đã được pha loãng nhưng khi sử dụng vẫn đau như bị ngàn vạn mũi kim đâm xuyên qua da thịt.

Nỗi đau đớn này không cần nói cũng biết khủng khϊếp thế nào. Nghĩ đến việc mỗi ngày đều phải chịu đựng cảm giác này, Tần Như Thanh chỉ thấy mắt tối sầm lại, tương lai thật ảm đạm.

Nàng đành tự an ủi bản thân: Chắc đây chính là nỗi khổ của thiên tài...

---

Theo quy định của gia tộc nhà họ Tần, trẻ con tám tuổi sau khi kiểm tra tư chất xong sẽ phải vào học đường của gia tộc.

Dù vậy, tám tuổi vẫn còn trong giai đoạn dưỡng linh, chưa thể dẫn khí nhập thể nên việc học cũng chỉ là những kiến thức cơ bản.

Tần Như Thanh cứ ngỡ mình còn được tận hưởng thêm chút thời gian vui vẻ của tuổi thơ, nào ngờ ngay ngày hôm sau khi kiểm tra tư chất xong thì nàng đã bị mẫu thân "đóng gói" đưa thẳng tới học đường.

Vừa bước vào cửa, Tần Như Thanh đã va mặt vào một người. Chính là Tần Khải Vinh, người được tam cô cô đưa đến học đường hôm nay.

Cậu bé mũm mĩm nhìn thấy nàng thì hào hứng reo lên: "Muội muội!"

Tần Như Thanh thở dài đáp: "Là Như Thanh."

Cậu bé mũm mĩm cười tươi: "Như Thanh muội muội!"

... Được rồi vậy :)


Bên cạnh đó, tam cô cô Tần Đức Hinh và mẫu thân Lạc Nhàn chỉ trao đổi ánh mắt một cách lạnh nhạt rồi đồng loạt quay đi, không nói thêm câu nào.

Tần Như Thanh cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Phải rồi, hôm qua trong từ đường, dường như mẫu thân và tam cô cô đã có một phen tranh cãi gay gắt. Bây giờ thế này, chắc hẳn vẫn còn dư âm chưa tan.

Nghĩ tới nhiệm vụ phụ của mình, Tần Như Thanh âm thầm nhắc nhở bản thân: Tranh đấu nội bộ không có tương lai đâu! Phải đoàn kết lại mới được!

Thế là nàng nắm chặt tay cậu bé mũm mĩm trước mặt tam cô cô.

Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của cậu, Tần Như Thanh ngước lên nhìn tam cô cô, ngọt ngào nói: "Tam cô cô, cháu sẽ chăm sóc Khải Vinh ở học đường."

Tam cô cô hơi sững lại. Trong mắt bà, đôi mắt to tròn của Như Thanh sáng rực, con ngươi đen láy như chứa cả vầng trăng.

Bà thầm nghĩ: Đại ca thì nhu nhược, Lạc Nhàn lại sắc sảo, nhưng nữ nhi của họ lại chẳng giống ai.

Cũng tốt. Tư chất tốt thế này, nếu giống đại ca thì quá tầm thường, còn giống Lạc Nhàn thì lại thiếu khí chất rộng lượng. Như bây giờ là tốt nhất, lanh lợi, có chủ kiến nhưng vẫn giữ được sự trong sáng.

Khải Vinh thì lại quá đỗi thật thà. Để Như Thanh dẫn dắt cậu, có lẽ sẽ rất hợp.

Nghĩ vậy, tam cô cô buông tay, mỉm cười nói: "Vậy làm phiền con rồi, Như Thanh." Giọng nói dịu dàng đến mức chính bà cũng không nhận ra.

Bà còn nhẹ nhàng dặn dò: "Người dạy các con là nhị trưởng lão. Ông ấy hiền lành nhưng nếu quậy phá trong giờ học thì cũng sẽ không được tha đâu. Nhớ nghe lời, biết chưa?"

Hai đứa trẻ đồng thanh: "Dạ biết!"

Lạc Nhàn nhìn Tần Đức Hinh dặn dò nhẹ nhàng như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Bình thường tam muội luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, hôm nay lại dễ nói chuyện đến thế?

Bà thầm bĩu môi. Bà biết tam muội chẳng ưa gì mình, mà bà cũng không ưa gì tam muội.

Cũng may là Khải Vinh không giống tính mẫu thân mình. Cậu bé miệng ngọt, đôi mắt sáng ngời, là một đứa trẻ thật thà như cái lọ thủy tinh trong suốt vậy.

Lạc Nhàn thấy nữ nhi mình chơi thân với Khải Vinh thì rất vui. Trong lúc cao hứng, bà liền chia nửa số linh nhũ đường đã chuẩn bị sẵn cho nữ nhi sang cho Khải Vinh.

"Cầm lấy đi, hai đứa chia nhau một nửa. Đừng ăn hết trong một ngày đấy, và cũng không được lén ăn trong lúc học đâu."

Từ nhỏ Khải Vinh đã bị tam cô cô Tần Đức Hinh quản rất nghiêm khắc. Lúc này được nhận kẹo, cậu bé vui sướиɠ đến nỗi mắt sáng rỡ: "Cảm ơn mợ!"


Lạc Nhàn cười hiền từ: "Ngoan nào! Để mợ bỏ vào túi hộ con."

Chia xong kẹo, cũng đến lúc vào học. Hai đứa trẻ vẫy tay chào mẫu thân rồi cùng nhau bước về phía học đường.

Từ sau nhìn lại, một béo một gầy.

Đứa béo buộc một chiếc mão nhỏ bằng dây đỏ, đứa gầy thì búi hai chỏm tóc xinh xắn, trên chỏm tóc cũng cài hai dải lụa đỏ.

Dải lụa đỏ khẽ lay động theo từng bước chân, khiến bóng lưng hai đứa trẻ trông như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Lạc Nhàn và Tần Đức Hinh nhìn cảnh này, đều mỉm cười mãn nguyện. Ngắm thêm một lúc, hai người thu hồi ánh mắt, không ngờ lại vô tình chạm mắt nhau.

Ánh mắt giao nhau, mang theo chút ngạc nhiên, chút bối rối và một tia ngượng ngùng khó nhận ra.

Hai người vốn như nước với lửa, giờ phút này lại mềm mỏng hẳn đi, đến biểu cảm cũng không biết nên để thế nào.

May mà biểu cảm của Tần Đức Hinh trước nay vốn ít. Theo lời của Lạc Nhàn thì đó là "mặt gỗ". Tần Đức Hinh nhìn bà, thản nhiên nói: "Cảm ơn nữ nhi nhà tẩu đã chăm sóc Khải Vinh."

Lạc Nhàn cười gượng gạo, đáp: "Chuyện nên làm thôi mà!"

Lúc này, Tần Như Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【Giá trị đoàn kết gia tộc +5, tiến độ của nhiệm vụ phụ thứ hai đã được cập nhật. Có muốn xem không?】

Tần Như Thanh ngạc nhiên: "Hả?"

Giá trị đoàn kết gia tộc là gì? Tiến độ của nhiệm vụ phụ thứ hai?

Nàng lập tức nói: "Xem."

Ngay sau đó, nàng thấy ở dưới mục nhiệm vụ phụ thứ hai (Xây dựng bầu không khí đoàn kết trong gia tộc) xuất hiện một thanh tiến độ màu xanh dương, với chỉ số hiện thị là giá trị đoàn kết gia tộc.

Hiện tại, thanh tiến độ đã được đẩy về phía trước, nhích thêm một chút.

Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, hệ thống lại báo: 【Tiến độ nhiệm vụ phụ thứ hai được đẩy mạnh, thưởng thêm 5 điểm.】

Wow! Tiến độ nhiệm vụ phụ đẩy mạnh còn được thưởng điểm nữa!

Trong niềm vui sướиɠ, Tần Như Thanh cũng có chút bối rối. Nàng đã làm gì mà vô tình thúc đẩy nhiệm vụ vậy?

Nhớ lại sự việc vừa rồi, nàng chỉ có thể nghĩ đến việc mình đã nắm tay Khải Vinh và nói với tam cô cô sẽ chăm sóc cậu bé trong học đường.

Có lẽ vì thế mà tam cô cô có ấn tượng tốt hơn với nàng, khiến giá trị đoàn kết gia tộc tăng lên?
Nếu đúng như vậy thì nàng đã biết cách để thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ phụ thứ hai rồi. Có khi sau này còn có thể lợi dụng điều này để "vặt lông" hệ thống một chút nữa.

Không còn cách nào khác, điểm tích lũy của trẻ con thật sự quá ít!

---

Bước vào học đường, Tần Như Thanh quan sát một lượt.

Khác với những lớp học hiện đại, học đường của gia tộc nhà họ Tần dùng bàn thấp giống với kiểu án thư thời Ngụy Tấn, phía dưới trải đệm cỏ bồ, học sinh ngồi xếp bằng lên đó.

Tần Như Thanh chọn một chiếc bàn thấp rồi kéo Khải Vinh ngồi vào bàn bên cạnh mình.

Theo lời mẫu thân nói, những ngày đầu mới vào học đường, bọn họ sẽ được nhị trưởng lão dạy trong một tháng, sau đó mới học cùng với những đứa trẻ khác trong học đường.

Tần Như Thanh thầm nghĩ: Hiểu rồi, đầu tiên là lớp nhỏ để khai tâm vỡ lòng, rồi mới học cùng lớp lớn. Học đường của gia tộc tu tiên cũng hiện đại đấy chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com