Quà tặng cho người mới
"Thứ linh dược quý giá như vậy, ta phải làm thế nào mới có được?"
【Dùng điểm để đổi.】
Tần Như Thanh cười khổ trong lòng: Đây rồi.
"Vậy... cần bao nhiêu điểm?"
Giao diện trắng toát giống như khuôn mặt lạnh lùng của hệ thống, hiện ra một dãy số.
【Năm nghìn.】
Tần Như Thanh cười gượng: "Vậy, hiện tại ta có bao nhiêu điểm?"
Giao diện lắc lư như gợn nước, mấy con số đầu của số năm nghìn biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một chữ: "0".
Tần Như Thanh: Ha ha.
Nàng biết mà.
Tần Như Thanh thử mặc cả: "Hệ thống, ta với ngươi là một thể, ngươi cũng biết đấy, năm nghìn điểm, ta có bị gϊếŧ cũng không thể gom đủ. Nếu ta không vượt qua được cửa ải này thì kẻ bị cưỡng chế ngủ đông chính là ngươi đấy!"
Giao diện lắc nhẹ, lần này mãi mà không hiện lên chữ nào.
Tần Như Thanh cảm thấy như hệ thống đang thở dài. Hồi lâu, cuối cùng dòng chữ cũng xuất hiện. 【Hai nghìn năm trăm, đây là mức giảm giá tối đa trong phạm vi quyền hạn của ta, chỉ áp dụng một lần.】 Hai nghìn năm trăm? Nàng vẫn không đủ tiền mua!
Tần Như Thanh xoa tay: "Ta nghe nói những người mới như ta khi bắt đầu đều có quà tặng. Vậy... liệu ta có phần nào không?" Lần này, hệ thống im lặng còn lâu hơn.
Tần Như Thanh cất giọng cao hơn: "Hệ thống! Chúng ta là một thể mà! Một thể đấy!" Giao diện vẫn không xuất hiện chữ, Tần Như Thanh nghĩ thầm, chẳng lẽ cần kích thêm chút nữa? Chưa kịp làm gì thì trong đầu nàng bỗng vang lên một tiếng "Đinh". 【Ngài có một phần quà người mới. Xin hãy kiểm tra.】
Ôi trời! Có thật luôn! Hệ thống này đúng là Doraemon! Tần Như Thanh mở quà, thấy bên trong ghi: 【Điểm +500, Trúc Cơ Đan 1 viên, Hồi Huyết Đan 1 viên, Hồi Khí Đan 3 viên...】
Tim nàng đập nhanh hơn một chút. Những thứ khác không nói làm gì, nhưng Trúc Cơ Đan thì nàng biết rất rõ. Trong tiểu thuyết tu tiên thì Trúc Cơ Đan có danh tiếng rất lẫy lừng! Đây chính là linh dược thất phẩm! Chỉ có điều, tuy Trúc Cơ Đan rất tốt, nhưng bây giờ giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
Tần Như Thanh đau khổ nghĩ thầm một câu ngươi và ta vốn không có duyên, rồi nói với hệ thống: "Hệ thống, đồ trong thương thành có thể mua cũng có thể bán đúng không? Ngươi giúp ta xem mấy thứ này đổi được bao nhiêu điểm." Hệ thống nhanh chóng đưa ra đáp án.【 Trúc Cơ Đan 1 viên đổi được 1000 điểm, Hồi Huyết Đan 1 viên đổi được 300 điểm; Hồi Khí Đan 3 viên đổi được 150 điểm... tổng cộng 1525 điểm.】2500 trừ 1525, còn thiếu 975 điểm. Vẫn thiếu gần một nghìn điểm! Ai đến cứu nàng đây!
Tần Như Thanh thử một lần nữa cầu xin hệ thống, nhưng giao diện hệ thống tắt lịm, hoàn toàn giả chết.
Xong rồi, hệ thống không để ý tới nàng nữa!
Tần Như Thanh vò đầu bứt tóc, nàng mới có tám tuổi, chẳng lẽ sẽ phải chết yểu từ đây à?
Cứ thế, nàng dây dưa tới ngày hôm sau.
Trong thời gian này, nàng nghĩ ra đủ mọi cách, kể cả những trò mất mặt như ăn vạ hay van xin đều không cần bàn tới. Nàng còn nghĩ đến cách có vẻ thực tế hơn, đó là bảo hệ thống giao nhiệm vụ cho nàng.
Làm nhiệm vụ xong, chẳng lẽ lại không có thưởng?
Nhưng hệ thống lại bảo nhiệm vụ không phải muốn là có, cần phải kích hoạt, cần có thời cơ.
Chẳng khác gì cái game "Gia Tộc Số Một" vớ vẩn kia! Trong đó, nhiệm vụ cũng phải kích hoạt ngẫu nhiên, mỗi người vì cách quản lý gia tộc khác nhau mà nhiệm vụ kích hoạt cũng không giống nhau.
Hệ thống, sao ngươi không học cái tốt mà lại học cái dở chứ!
Lúc này, Tần Như Thanh đang ngồi phơi nắng ở hành lang, có vài hạ nhân đi ngang qua, thỉnh thoảng cúi chào nàng, miệng gọi: "Ngũ tiểu thư."
Trong thế hệ cùng trang lứa thuộc dòng chính của nhà họ Tần tổng cộng có năm người. Nàng là con gái út của tộc trưởng, thuộc đại phòng, nhưng cũng là người nhỏ tuổi nhất nên được xếp hạng chót.
Khi Tần Như Thanh đang nghĩ rằng có lẽ mình không còn được ngắm mặt trời thêm bao nhiêu lần nữa thì một bóng dáng tròn tròn đột ngột lọt vào tầm mắt nàng.
Tần Khải Vinh!
Đây chính là con trai út của tam phòng nhà họ Tần, con trai của tam cô cô của nàng!
Cảm xúc của Tần Như Thanh đối với Tần Khải Vinh cực kỳ phức tạp. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là cậu chỉ hơn nàng có đúng một tháng tuổi, nhưng chính vì một tháng này mà nàng phải chịu cảnh xếp hạng làm út!
Cậu nhóc tròn trịa như một quả cầu lăn đến gốc cây đa trăm năm trong sân, sau đó ngồi xổm xuống.
Cậu cầm một cành cây nhỏ, bắt đầu chọc chọc thứ gì đó dưới gốc cây. Không cần nhìn thì Tần Như Thanh cũng biết: nếu không phải đang nghịch bùn thì chắc chắn là đang nhìn kiến bò.
Tần Như Thanh chán nản quan sát, hoàn toàn không có ý định bước tới. Dù nàng và cậu cùng tuổi, nhưng tâm lý nàng đã vượt qua cái giai đoạn ngồi nhìn kiến từ lâu rồi.
Khoan đã... cùng tuổi?
Tần Khải Vinh cũng tám tuổi, nghĩa là cậu cũng sẽ tham gia buổi kiểm tra tư chất của gia tộc!
Tần Như Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy. Trong đầu nàng liền hỏi hệ thống:
"Hệ thống, ngươi nói xem nếu dùng viên Khải Linh Châu đó cho cậu ta thì liệu có tác dụng không?"
Hệ thống vốn đang giả chết lần này lại trả lời nàng:
【Có tác dụng. Tư chất của đứa nhỏ này không bằng ngươi, nhưng cũng được xem là khá. Nếu dùng viên Khải Linh Châu vạn năm này, tư chất của cậu ta có thể tăng thêm một bậc.】
Tần Như Thanh im lặng, trong lòng hơi phân vân.
Hệ thống lại chủ động lên tiếng:
【Ngươi định đưa Khải Linh Châu cho cậu ta dùng sao?】
Tần Như Thanh hỏi ngược lại:
"Nếu Khải linh châu thật sự làm tư chất của cậu ta tăng lên thì ta có được thưởng không?"
Hệ thống: 【Có.】
Tần Như Thanh còn chưa kịp nói gì, trong đầu bỗng vang lên một tiếng "đinh."
【Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: "Hậu bối xuất sắc" – Nâng cao tư chất cho thành viên gia tộc Tần Khải Vinh.】
Quả nhiên! Đôi mắt Tần Như Thanh sáng rực. Viên Khải linh châu này không phải vô dụng mà còn rất có ích!
Nàng nhìn về phía thân hình tròn trịa dưới gốc cây đa, cao giọng gọi:
"Vinh cầu nhi! Qua đây!"
Dưới gốc cây đa, bóng dáng mũm mĩm ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhìn quanh một lượt, thấy Tần Như Thanh, đôi mắt đen láy của cậu bé liền sáng lên, rồi hí hửng chạy về phía nàng.
Trên khuôn mặt Tần Như Thanh vẫn giữ nụ cười hiền hòa, nhưng vừa nghe thấy thằng nhóc này cất tiếng: "Muội muội!"
Nụ cười trên mặt nàng lập tức đông cứng. Nàng nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm nghị: "Không được gọi ta là muội muội!"
"Vì sao chứ? Ngươi rõ ràng là muội muội mà!"
"Chỉ nhỏ hơn một tháng thôi, không tính!"
Một tháng chênh lệch quả thật khiến Tần Khải Vinh bối rối trong giây lát. Cậu bé nghiêm túc dùng ngón tay bụ bẫm của mình để đếm kỹ càng, cuối cùng vẫn cố chấp nói: "Không, muội muội chính là muội muội, dù chỉ nhỏ hơn một ngày cũng là muội muội."
Tần Như Thanh: "..."
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, thầm niệm trong lòng: Ta không chấp nhặt với trẻ con, không chấp nhặt với trẻ con.
Nàng vội chuyển chủ đề: "Ngươi ngồi ở dưới gốc cây làm gì vậy?"
Tần Khải Vinh thật thà đáp: "Ta đang xem kiến."
Biết ngay là vậy mà.
Đôi mắt Tần Như Thanh đảo qua một vòng, rồi nàng bỗng kéo Tần Khải Vinh đến ngồi cạnh lan can, giọng điệu đầy bí ẩn: "Này, Vinh Cầu Nhi, ta có một thứ tốt muốn cho ngươi..."
Tần Khải Vinh học theo bộ dáng của Tần Như Thanh, ghé đầu lại gần, hạ giọng hỏi: "Thứ gì vậy?"
Tần Như Thanh nhìn quanh bốn phía, tay vừa đặt lên túi trữ vật thì lại khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com