Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thanh Thanh, muội nhất định sẽ giỏi hơn ta!

Tần Như Thanh nhìn thấy khi tam cô cô cô nghe được mấy chữ "đơn kim linh căn" thì nét căng thẳng trên mặt bà cuối cùng cũng giãn ra.

Đơn kim linh căn đấy! Lần này Tiểu Vinh đã thật sự làm rạng danh gia tộc rồi! Xem ra viên Khải Linh Châu kia cũng không phải vô dụng.

Cảm nhận được ánh mắt tán thưởng từ mọi người xung quanh, Tần Khải Vinh ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước xuống. Trước khi Tần Như Thanh lên, cậu nhóc mập ú còn hăng hái động viên:

"Thanh Thanh, muội nhất định sẽ giỏi hơn ta!"

Tần Như Thanh khẽ kéo khóe môi, chẳng nói gì. Nàng chỉ thầm cầu nguyện: "Cầu trời cho Trúc Thần Dịch mà hệ thống cung cấp không phải hàng dỏm."

Nếu hôm nay kết quả kiểm tra tư chất không đạt được như hệ thống đã nói, e rằng cái mạng nhỏ của nàng cũng khó mà giữ được.

Bước đến trước mặt đại trưởng lão, Tần Như Thanh hít sâu một hơi. Với niềm tin rằng "chuyện gì tới cũng phải tới", nàng nhanh chóng cầm lấy ngân châm, đâm vào đầu ngón tay rồi nhắm tịt mắt, để máu nhỏ xuống trắc linh bàn.

Chư vị thần tiên trên cao, tín nữ nguyện đem hết vận may cược vào lần này!

Nhất định phải được, nhất định phải được!

Phía dưới, Lạc Nhàn khi thấy nữ nhi bước lên thì căng thẳng đến mức phải ôm chặt lấy ngực. Tần Đức Minh cũng không giấu nổi vẻ lo lắng trên mặt.

Chỉ thấy một giọt máu của Tần Như Thanh vừa chạm vào trắc linh bàn, huyết tuyến lập tức lan ra theo đồ văn với tốc độ kinh người. Rất nhanh, toàn bộ hoa văn trên trắc linh bàn được lấp đầy. Sau đó, luồng huyết tuyến kia như khí thế cuồn cuộn lao thẳng đến các khối linh thạch thuộc tính.
Đầu tiên, nó dừng lại ở khối linh thạch hỏa thuộc tính, khiến khắp trắc linh bàn bùng lên một màu đỏ rực.

Tần Đức Minh còn chưa kịp vui mừng thì màu đỏ kia đột nhiên vụt tắt, nhường chỗ cho ánh sáng xanh lục từ khối linh thạch mộc thuộc tính tỏa ra. Tần Đức Minh giật mình thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Thanh Thanh là song linh căn hỏa mộc?"

Dù song linh căn không nổi trội bằng đơn linh căn, nhưng hỏa mộc linh căn lại vô cùng phù hợp với con đường đan tu. Mà nhà họ Tần vốn là một gia tộc nổi danh về đan dược.

Tần Đức Minh ngầm gật đầu hài lòng. Dù sao, song linh căn cũng đã là một kết quả rất tốt rồi. Cùng lúc ấy, khuôn mặt của Lạc Nhàn cũng ánh lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Hai phu thê đều có chung một suy nghĩ.

Thế nhưng, khi niềm vui còn chưa kịp lan tỏa trên mặt thì ánh sáng xanh lục trên trắc linh bàn lại bất ngờ tắt ngúm, nhường chỗ cho ánh sáng đỏ rực lần nữa. Tiếp theo đó, trắc linh bàn như gặp trục trặc, ánh sáng đỏ và xanh cứ liên tục thay phiên nhau lóe lên mà không thể nào ổn định.

Sắc mặt của Tần Đức Minh và Lạc Nhàn lập tức tái mét.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?"

Người tỏ ra bình tĩnh nhất lại là đại trưởng lão. Ông nhìn chằm chằm vào trắc linh bàn, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc và trầm ngâm. Sau một hồi, ông mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo sự thận trọng:

"Tình huống của con bé rất đặc biệt, lão phu không thể phán đoán."

Tần Đức Minh sốt ruột hỏi:

"Vậy... vậy phải làm sao? Có phải Thanh Thanh đã gặp vấn đề gì không?"

Đại trưởng lão lắc đầu. Ánh mắt ông vẫn dán chặt vào trắc linh bàn, lông mày nhíu lại như đang do dự điều gì. Cuối cùng, ông mới mở miệng, chậm rãi nói:

"Ý của ta là... mời lão tổ ra mặt giám định!"

"Mời lão tổ?"

Mọi người đồng loạt kinh hãi. Chỉ là kiểm tra tư chất thôi, sao lại cần đến lão tổ ra tay?

Khi nhìn thấy trắc linh bàn nhấp nháy luân phiên giữa ánh đỏ và xanh, trong lòng Tần Như Thanh đã dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Đây là ý gì? Muốn đỏ thì cứ đỏ, muốn xanh thì cứ xanh, nhấp nháy liên tục như đèn giao thông thế này là sao?"

Khi đại trưởng lão đề nghị mời lão tổ ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Như Thanh lập tức sụp xuống.

Đại trưởng lão là ai chứ? Trong gia tộc, ngoài lão tổ ra thì ông là người có tu vi cao nhất. Nếu đến cả ông cũng không nhìn ra kết quả từ trắc linh bàn, chẳng lẽ nàng thật sự có vấn đề gì?

Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết kiếp trước của nàng lập tức phát huy tác dụng, não bộ tự động xây dựng hàng loạt tình huống kịch tính.

Ví như nàng không phải con ruột nhà họ Tần, mà là đứa trẻ được nhặt về... Thậm chí còn mang huyết mạch yêu tộc, thế nên trắc linh bàn mới bị mất kiểm soát. Sau đó nàng sẽ bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi gia tộc và bước lên con đường tìm kiếm thân thế, báo thù thiên hạ...

Trời ạ! Không thể nghĩ tiếp được nữa!

Ở một bên, Lạc Nhàn nghe thấy lời mời lão tổ thì vô cùng lo lắng, vội vàng nói:

"Đại trưởng lão, từ biểu hiện của trắc linh bàn, chẳng phải Thanh Thanh là song linh căn Hỏa Mộc sao? Sao lại cần phải kinh động đến lão tổ?"

Đại trưởng lão lắc đầu, chỉ đáp ngắn gọn:

"Không phải Hỏa Mộc linh căn." Nhưng lý do vì sao cần mời lão tổ thì ông không giải thích thêm.

Nhị trưởng lão thoáng vẻ nghi hoặc, cất giọng:

"Ta còn nhớ khi nãy, huyết tuyến của đứa trẻ này vừa nhỏ xuống đã lập tức lan đầy trắc linh bàn. Đây là dấu hiệu linh căn cực kỳ thuần khiết. Nếu không phải trắc linh bàn phát ra hai màu sắc thì ta còn nghĩ rằng nó là Thiên linh căn nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com