Ác mộng
Trong lúc mộng mị Tử Du lại đi vào không gian mờ ảo của giấc mơ, cậu cảm thấy mình đang trôi lơ lửng. Thế giới xung quanh nhòe đi, chỉ còn một ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa như sương mai. Một bóng dáng dần xuất hiện trong màn sương ấy, vừa gần gũi vừa xa lạ, tựa như đã chờ đợi từ rất lâu.
Vẫn như lần trước và nhiều lần trước nữa, Tử Du vẫn không nhìn thấy rõ khuôn mặt người ấy, nhưng chỉ một dáng hình lặng lẽ đứng đó cũng đủ khiến trái tim đập mạnh mẽ như sấm bên tai. Lần này người kia khoác chiếc áo dài màu nhạt, từng bước tiến lại gần, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Đôi mắt ấm áp ấy, tuy không rõ ràng, lại chứa đựng một cảm giác thân thuộc không cách nào lý giải.
Trong mộng, Tử Du không thể nói chuyện, cậu muốn hỏi anh ấy là ai, có phải người yêu tương lai của cậu hay không, vì sao lại thường xuyên đi vào giấc mộng của cậu như vậy.
Dù cố nói thế nào thì cổ họng của Tử Du vẫn không thể phát ra bất kỳ tiếng nói nào, có lẽ cảm thấy cậu đang gặp rắc rối người kia vươn tay đến chạm nhẹ vào má cậu.
Tử Du ngẩn người, nhìn người nọ.
Vẫn đôi mắt đó, đôi mắt dù không thấy rõ nhưng vẫn không che giấu nỗi sự dịu dàng bất tận dành cho cậu, chậm rãi khiến cậu sa vào như một con thiêu thân đâm đầu vào lửa nóng.
Trong giấc mơ, Tử Du như bị cuốn vào ánh mắt ấy, cả thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn mình người đó. Những ngón tay khẽ chạm vào gương mặt, bàn tay khác lại dịu dàng nắm lấy tay cậu, tuy nhẹ nhàng nhưng đầy vững chãi, mang lại cảm giác an yên không ngờ.
Thế nhưng dù cảm giác an tâm dịu dàng tràn ngập mà người kia mang lại cũng không thể thắng nổi một ranh giới vô hình giữa thực và ảo.
Cảm giác chân thật đến mấy cũng chỉ là một thoáng mơ mộng mà thôi.
Thế nhưng dù biết rằng bản thân đang ở trong mơ, dù biết cảm giác chân thật này vốn dĩ được tạo nên bằng một giấc mộng giả dối, thế nhưng Tử Du không tày nào rời mắt khỏi người kia, trái tim dần chìm trong nhịp điệu của cảm xúc mà bản thân không thể giải thích. Cứ thế, cả hai chỉ đứng yên trong tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng ngọt ngào và yên bình.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm bóng hình người kia mờ đi.
Trước đây chưa từng có chuyện này diễn ra trong mộng!
Tử Du hoảng hốt đưa tay với lấy nhưng chỉ còn lại không gian trống rỗng. Hình ảnh ấy dần dần biến mất, nhường lại màn đêm vô tận.
Trong khoảnh khắc ấy, Tử Du bừng tỉnh, lòng vẫn còn lưu luyến hình bóng người kia, dù không biết rõ mặt, nhưng cảm giác thân thương ấy cứ quẩn quanh không rời.
Người nọ là ai? Vì sao lại xuất hiện trong giấc mộng mình nhiều lần như thế?
Vẫn là câu hỏi cũ rích nhưng Tử Du vẫn tự hỏi, cậu muốn tìm đáp án trong mơ thế nhưng lần nào cũng chẳng hỏi được gì.
Cảm giác thân quen này đến từ đâu, vì sao cậu càng ngày càng cảm thấy có thứ gì đó đang len lỏi vượt tầm kiểm soát?
"Tiểu Du, xuống ăn sáng rồi đi học đi con."
Tiếng mẹ cậu từ bên dưới vọng lên, Tử Du đáp lại một tiếng với mẹ sau đó vào phòng vệ sinh.
Khi nhìn thấy bản thân mình trong gương thì cậu sợ giật mình.
Người trong gương vẫn là cậu, vẫn là gương mặt đó thế nhưng lại mang theo nét trưởng thành hơn, quầng thâm dưới mắt dày đặt như lâu ngày chưa ngủ đủ giấc, còn đeo thêm cả mắt kính!
Tử Du hoảng sợ, theo bản năng dụi dụi mắt mình.
Ảo ảnh trong gương đã biến mất như vừa rồi chỉ là một hồi mơ mộng vì chưa tỉnh ngủ.
Trong gương vẫn là cậu, vẫn là cậu chủ nhỏ năm nay mới mười bảy tuổi, quầng thâm dưới mắt tuy có nhưng không đến mức độ kia.
Tử Du lẩm bẩm, vô cùng khó hiểu không biết chuyện gì đang diễn ra.
Chẳng lẽ cậu ngủ mơ đến mức gặp ảo giác rồi?
Bởi vì giấc mơ nhìn thấy người kia không xảy ra thường xuyên nên Tử Du cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nhưng bỗng dưng sau ngày hôm đó đi chơi với Điền Hủ Ninh, cậu như bị trúng tà một tuần phải mơ thấy người nọ bốn năm lần.
Nội dung giấc mơ đôi khi là cái mới cũng đôi khi là những giấc mơ đã mơ qua rồi, đặc biệt là cảnh cưới kia, lặp lại liên tục và rất nhiều lần.
Tử Du liên tục mơ thấy người nọ, tuy không phải ác mộng nhưng thể xác và tinh thần của cậu đều rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt cũng trở nên dày hơn.
Hôm nay nhà Điền Hủ Ninh có việc, Tử Du đi học một mình, bởi vì trạng thái tinh thần không ổn nên cậu cũng không dám tự mình chạy xe mà ngồi xe bus đến trường.
Vừa vào đến lớp cậu đã không nhịn được mà gục ngã trên bàn, cả người đều như cây nấm héo úa.
Khi Triển Hiên vào lớp, đã nhìn thấy Tử Du vừa vào học đã nằm liệt trên bàn thì lấy làm lạ, cậu ta vào chỗ ngồi sắp xếp mọi thứ xong xuôi hết mới quay xuống hỏi Tử Du: "Sao vậy? Mấy ngày nay bị thằng Du ép làm bài tập đến sắp chết rồi hả?"
Khi Tử Du ngóc đầu dậy cho Triển Hiên nhìn thì gương mặt cậu ta lộ vẻ hoảng sợ thấy rõ.
Triển Hiên kinh hãi nắm lấy Tử Du, xoay trái xoay phải mặt cậu để kiểm tra, còn không quên sờ trán sờ tay xem cậu có sốt không.
"Quầng thâm trên mắt cậu thấy ghê quá! Cậu đâu giống bị bệnh đâu sao mà như cả đêm không ngủ thế này?"
Quầng thâm dưới mắt dày đến mức mà nếu có người nói với Triển Hiên rằng Tử Du không ngủ ba ngày thì cậu ta cũng tin.
Bé Du ăn ngoan ngủ kỹ của thằng Ninh đâu rồi? Sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Tình trạng cơ thể của cậu nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn, Triển Hiên càng nhìn càng kinh hãi ba chân bốn cẳng vội chạy đi tìm giáo viên.
Triển Hiên một khi hấp tấp lên thì khó ai mà có thể cản cậu ta lại được, cho dù Tử Du có cố gắng giải thích thế nào thì cũng không kịp tốc độ của Triển Hiên gọi giáo viên đến.
Giáo viên y tế bị Triển Hiên gọi như gọi đò đến lớp, vốn cô chỉ nghĩ cậu ta lo lắng cho bạn nên có hơi nói quá một chút thôi, nhưng khi nhìn thấy cậu cô cũng bị dọa cho hết hồn.
Giáo viên y tế ngay lập tức muốn phê giấy về cho cậu, cô thở dài kéo Tử Du đứng dậy: "Học sinh mấy em cứ ỷ bản thân mình trẻ tuổi mà không biết quý trọng thân thể, em thức khuya thế làm gì? Học hành thì cũng từ từ thôi đừng ép bản thân quá!"
Giáo viên y tế trường của bọn họ là một người phụ nữ trung niên, bề ngoài của cô là một người hiền lành vô cùng dễ mến, không học sinh nào không thích cô, ngay cả những đứa quậy nhất trường bình thường cũng không dám hó hé gì với cô.
Bởi vì cô y tế hiền lành với học sinh, thông thường đều đến phòng y tế của trường rất sớm để phòng có chuyện gì xảy ra với học sinh mà không có nhân viên y tế, cô trái ngược hoàn toàn với cô y tế cũ ở cấp hai của Tử Du.
Bốn năm học cấp hai, Tử Du chưa thấy phòng y tế mở thường xuyên bao giờ, vài hôm mở rồi vài hôm đóng, cô y tế có đôi khi cũng chẳng đến trường cũng chẳng biết là đi đâu.
Tử Du cũng rất quý giáo viên y tế hiện tại, cậu rất nghe lời theo cô đi xuống phòng y tế, Triển Hiên phụ trách dọn cặp sách giúp cậu.
Giáo viên y tế đỡ cho cậu nằm lên giường bệnh, Triển Hiên theo sau đó để cặp sách bên dưới giường.
Cô nhìn Triển Hiên, nói: "Em lên lớp trước để chuẩn bị bài vở đi, cô cho bạn em nghỉ một lát rồi gọi điện thoại cho người nhà đến đón bạn ấy."
Nghe cô nói vậy thì có chút không nỡ, cậu ta vẫn muốn chăm sóc bạn mình hơn.
Nhưng Triển Hiên tự biết bản thân mình không giỏi chăm sóc người khác, hơn nữa hiện tại đối với học sinh cấp ba thì việc học là trên hết nên cậu chỉ dặn dò Tử Du nghỉ ngơi cho cẩn thận sau đó chào tạm biệt giáo viên y tế.
Nơi này có giáo viên y tế có bằng có cấp đàng hoàng, cậu ta cũng không sợ Tử Du không được ai chăm lo.
Cô giáo như mẹ hiền, với bề ngoài của giáo viên y tế thì chính xác một trăm phần là một người mẹ siêu siêu tốt.
Nhìn Triển Hiên lanh lợi như vậy giáo viên y tế phì cười, sau đó đi rót nước cho Tử Du.
Gương mặt cậu vừa trắng vừa hồng như da con gái, nếu không phải góc cạnh và yết hầu của nam vẫn có thì giáo viên y tế còn tưởng rằng cậu là nữ.
Bởi vì da trắng nên quầng thâm dưới mắt rất đậm nhìn trông chẳng hợp chút nào với gương mặt đẹp kia.
Cô thở dài, vô cùng nghiêm túc nói với Tử Du: "Em uống nước xong thì đi ngủ một lát, cô liên hệ với chủ nhiệm lớp em gọi phụ huynh em đến đón." Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Tử Du, giáo viên y tế không thể nào liên tưởng nổi đến một người nghiện chơi game rồi thức khuya như con mình nên cô cũng chỉ quy rằng Tử Du đang liều mạng học bài.
"Hiện tại không phải lớp mười hai, em đừng lo lắng mà tự gây áp lực cho bản thân. Phải ngủ đủ mới phát huy tốt được, có biết chưa?"
Bởi vì thế hệ cách nhau quá nhiều, Tử Du không dám nói với cô là mình vẫn ngủ kỹ nhưng do nằm mơ nên mới bị như vậy, nói ra ngay cả cậu còn chẳng tin huống chi là giáo viên y tế.
Thế nên Tử Du chỉ gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ, em biết rồi, cảm ơn cô."
Giáo viên y tế rất thích mấy đứa nhỏ vừa đẹp vừa ngoan thế này nên khi cậu đã hiểu ý cô rồi thì cô cũng không làm phiền nữa.
"Được rồi, em ngủ đi, cô không trò chuyện nữa. Lát nữa nếu người nhà em đến thì cô gọi em dậy."
Tử Du lại ngoan ngoãn cảm ơn giáo viên y tế thêm một lần nữa.
Cậu vứt cốc uống một lần vào sọt rác sau đó leo lên giường.
Hi vọng lần này sẽ ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com