Âm mưu
Mùa thu chớm tàn, mùa đông lạnh lẽo đã đến gần. Mới đó mà đã hết một kỳ học của năm mười một, chuẩn bị chuyển sang chương trình học của học kỳ hai. Điều đó cũng có nghĩa là chương trình học bắt đầu nặng hơn và những học sinh lớp mười một cũng nên tìm hiểu thêm về ban mà bản thân muốn học, chỉ vài tháng nữa thôi lớp bọn họ phải tách ra vì chia ban xã hội, tự nhiên.
Trong không khí vội vã lớp học, không khí thi đua của học sinh, thành tích học tập của Tử Du dần trở nên nổi bật, khiến mọi người không thể không chú ý. Cậu vốn là một học sinh bình thường, nhưng nhờ vào sự giúp đỡ tận tình của Điền Hủ Ninh và sự chăm chỉ của bản thân, Tử Du đã có những tiến bộ rõ rệt.
Hiện tại, đối với cậu các bài kiểm tra không còn là nỗi ám ảnh nữa, mà thay vào đó là sự tự tin, kết quả ngày càng cao. Điều này khiến không chỉ thầy cô mà cả bạn bè trong lớp đều phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Điền Hủ Ninh rất tự hào về cậu, dù gì thành tích của Tử Du cũng là do anh phụ đạo. Thấy bản mặt ngông nghênh đó của anh, Triển Hiên rất nghĩa khí tặng cho một ánh mắt khinh bỉ nhưng đồng thời cậu ta và Lưu Tranh cũng rất vui trước sự tiến bộ này của Tử Du.
Tuy nhiên, không phải ai cũng vui mừng trước sự thay đổi này. Tống Nham, một người cũng có thành tích bình thường tuy có chút thành tích ở môn vận động thế nhưng chưa đủ nổi bật ở trong một lớp tràn đầy người giỏi đặc biệt là có Điền Hủ Ninh, như nhân vật chính trong truyện xé sách bước ra.
Ghen tị, uất hận, tức giận rồi ghen ghét. Ghét Điền Hủ Ninh vì anh nổi bật, nhưng không có gì trên đời là anh không biết, ghét Tử Du vì cậu không biết điều, không biết quý trọng sự chú ý của gã dành cho cậu, thậm chí là thân thiết với Điền Hủ Ninh, không xem gã vào mắt.
Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng cảm giác hận thù trong lòng gã ngày càng lớn dần.
Gã không cam tâm chỉ là một người thường, gã được cưng chiều từ nhỏ, thứ gã ghét chắc chắn phải biến mất.
Ngày hôm đó, như thường lệ, Tử Du và Điền Hủ Ninh vẫn cùng nhau đi xuống nhà xe, cả hai cùng nhau lấy xe đạp đi về.
Hai người đi cạnh nhau, thì thầm to nhỏ, đến tận nhà xe cũng không tách nhau ra.
Bởi vì mối quan hệ của cả hai dường như đã thăng tiến lên nên dạo gần đây cả hai người chỉ còn đi chung một chiếc xe đạp.
Những lời trêu ghẹo của bạn bè cùng lớp chỉ có tăng chứ không có giảm, tuy cả hai vẫn không nói gì nhưng không khí ngọt ngào hơn đầu năm vào học rất nhiều.
Nhiều bạn nữ đã suy đoán rằng cả hai người đã đính hôn rồi nhưng vì sợ ảnh hưởng đến học tập ở trường nên không công khai.
Khi Điền Hủ Ninh nghe được lời này chỉ biết dở khóc dở cười nhưng anh cũng không có ý định vạch trần sự thật.
Anh càng muốn lời đồn lớn hơn một chút, như vậy những kẻ không có mắt kia mới không bám lấy Tử Du của anh.
Điền Hủ Ninh đưa Tử Du đi về, nhìn bóng dáng hai người trên xe đã khuất dạng Tống Nham ghen ghét vô cùng.
Dựa vào đâu gã lại là người thua cuộc cơ chứ!
Những đứa con gái ngu ngốc kia không lo học tập chỉ toàn nghĩ chuyện không đâu, gã có gì thua kém mà chỉ luôn chăm chăm ủng hộ Điền Hủ Ninh?
Cầm lấy chiếc cặp, gã quay lưng bước đi, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, cảm giác ghen ghét đã chiếm lấy toàn cơ thể gã.
Tống Nham không thích kẻ nào thì chắc chắn kẻ đó phải biến mất! Còn thứ mà gã chiếm không được thì gã sẽ đập nát nó để không có bất kỳ ai có được thứ mà gã không có được!
Trong lòng Tống Nham có suy nghĩ gì thì chẳng có ai biết ngoài gã, anh và cậu cũng chẳng quan tâm đến gã nữa. Hiện tại cả hai đang ghé vào quán ăn quen thuộc, cùng nhau ăn tối rồi dạo chơi trước khi về nhà.
Thời gian của một học sinh cấp ba là để học tập và kết bè bạn không phải là thời gian để suy nghĩ viển vông về vấn đề nào đó lệch khỏi thường thức thông thường.
Thời gian trôi qua của năm mười một rất nhanh, học sinh bắt đầu chọn ban để bắt đầu tiến hành chia lớp.
Triển Hiên và Lưu Tranh đều là học sinh học lệch môn xã hội thế nên đành phải chia tay Tử Du và Điền Hủ Ninh.
Tử Du quả thật không giỏi toán thế nhưng cậu thật sự có chút không nỡ xa Điền Hủ Ninh, biết cậu nghĩ như thế nên Điền Hủ Ninh cũng đồng ý vẫn sẽ tiếp tục kèm cậu môn toán cùng nhau làm bạn cùng bàn với cậu năm mười hai.
Triển Hiên trêu hai người: "Tôi và bạn cùng bàn của mình còn không biết có học cùng lớp không mà hai anh sao chắc chắn cùng bàn nhanh thế."
Điền Hủ Ninh vô cùng thiếu đánh nói: "Giải thưởng anh nhiều, anh xin hiệu trưởng là được duyệt."
Triển Hiên: "..."
Đệt, ghen tị quá!
Điền Hủ Ninh không nói điêu, anh là học sinh giỏi nhất trường của khối bọn họ. Thành tích nổi bật, đạt nhiều học bổng và giải thưởng, chuyện xin xỏ chung lớp này không phải chuyện lớn huống hồ chi hiệu trưởng cũng biết Tử Du là nam, không sợ hai người bọn họ yêu sớm ảnh hưởng đến học tập. Cho dù yêu sớm thì sao, nếu ảnh hưởng đến học tập thì Điền Hủ Ninh đã tuột vốc từ lâu rồi!
Triển Hiên buồn rầu chào tạm biệt hai người rồi đi về.
Cậu và anh cũng chào Lưu Tranh sau đó về nhà, chuẩn bị ăn cơm tắm rửa tối lại đi chơi với nhau.
Tối đó, tại công viên giải trí quen thuộc.
Vòng đu quay ở công viên rất lớn, tốc độ cũng không nhanh, lồng của Tử Du và Điền Hủ Ninh cũng từ từ lên cao, phía dưới là công viên rộng lớn với những ánh đèn lung linh, và những tiếng cười nói xa xăm. Ngồi trong chiếc cabin kín, hai người như tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có không gian nhỏ hẹp, yên tĩnh với âm thanh nhẹ nhàng của gió.
Tử Du nhìn xuống dưới, cảm giác ngỡ ngàng pha lẫn một chút hồi hộp khi độ cao tăng dần.
Dù cậu yêu thích những trò mạo hiểm nhưng vẫn không quen với độ cao của cáp treo. Bên cạnh cậu, Điền Hủ Ninh vẫn thoải mái dựa lưng vào ghế, tay vô thức chạm vào kính cửa sổ như muốn chỉ cho Tử Du một điều gì đó.
"Qua nghỉ hè là chúng ta lên lớp mười hai rồi, sắp đến năm chúng ta mười tám tuổi rồi." Điền Hủ Ninh bắt đầu nói, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài.
Tử Du khẽ gật đầu: "Mười tám tuổi, có thể lấy bằng lái, cũng sắp thi đại học rồi."
Không khí trong cabin trở nên trầm lắng sau câu nói của Tử Du. Dù chỉ đơn giản nhắc đến chuyện tương lai, nhưng cậu lại cảm thấy có một chút gì đó ngậm ngùi. Điền Hủ Ninh vẫn im lặng nhìn ra bên ngoài, dường như đắm mình trong ánh đèn vàng nhạt từ công viên phía dưới.
"Chúng ta sẽ chọn trường nào nhỉ?" Tử Du cất tiếng hỏi, phá vỡ không gian yên tĩnh giữa họ. Anh quay lại, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt hơi lấp lánh dưới ánh đèn phản chiếu.
"Em muốn chọn trường nào?" Điền Hủ Ninh hỏi ngược lại.
Tử Du im lặng một chút, rồi cậu bật cười. "Tớ cũng chưa nghĩ ra. Có lẽ là trường nào gần nhà... hoặc có lẽ là trường nào cậu chọn." Cậu nói nhẹ nhàng, như thể vừa đùa vừa thật, nhưng không khỏi cảm thấy một chút ngượng ngùng.
Gần đây cậu không còn mơ giấc mơ về đám cưới lãng mạn kia, ngược lại thì mơ thấy Điền Hủ Ninh. Thậm chí còn mơ thấy tương lai anh sẽ trông như thế nào, thân quen ra sau.
Cậu bỗng dưng phát hiện sau lần ngủ chung đó hoặc trước đó nữa cái lần mà cậu đi công viên cùng với Điền Hủ Ninh sau nhiều năm tránh tiếp xúc riêng thì có lẽ cậu vẫn rung động với anh một lần nữa.
Ngay cả việc học chung trường khác lớp cậu cũng không chịu được, làm sao chịu nổi cảnh cả hai khác thành phố đây.
Điền Hủ Ninh nhướng mày, bất ngờ hiện lên trong ánh mắt. "Nếu vậy, chúng ta phải chọn trường thật cẩn thận rồi." Anh nói, giọng trầm ấm pha chút trêu chọc, nhưng đồng thời cũng có chút gì đó chân thật.
Anh vốn nghĩ bản thân không nên bắt ép Tử Du quá, cậu đã chọn ban tự nhiên vì anh rồi nếu sau này vào một đại học cần số điểm cao thì cậu phải nỗ lực gấp đôi người bình thường.
Như vậy quá áp lực cho Tử Du, anh cũng đau lòng.
Thế nhưng hiện tại Tử Du nói như vậy, trái tim anh vẫn ấm áp. Cảm giác ngọt ngào như chìm vào vại đường, khiến anh yêu thích không muốn rời khỏi.
Tử Du quay sang nhìn anh, ánh mắt của cậu trở nên mềm mại hơn. "Ninh Ninh, nếu tớ nói muốn đi cùng cậu mãi mãi, cậu có cảm thấy phiền không?"
Câu hỏi ấy dường như chạm vào một góc khuất trong lòng Điền Hủ Ninh. Anh im lặng trong giây lát, ánh mắt hơi dao động, rồi nhìn sâu vào đôi mắt của Tử Du.
"Không, anh sẽ không bao giờ phiền vì có em bên cạnh được. Muốn còn không được nữa là." Anh khẽ đáp, giọng trầm ấm, như lời hứa hẹn giữa không gian riêng biệt này.
Tử Du hơi cúi đầu, cậu cười nhẹ nhưng tim lại đập nhanh một cách lạ kỳ.
Câu sau của anh có phải là có ý như cậu nghĩ không? Điền Hủ Ninh liệu có phải cũng có ý với cậu chứ không phải xem cậu là em trai bằng tuổi cần chăm sóc đúng không?
Tử Du không thể nào biết được Điền Hủ Ninh nghĩ gì trong đôi mắt đen của anh, nhưng cậu vẫn không có lá gan để hỏi.
Huống chi, sắp tới học phải đối mặt với kỳ thi đại học, cả hai không thể lơ là vào thời gian này.
Giữa không gian nhỏ hẹp ấy, cả hai chìm vào trong cảm giác yên bình và ấm áp, như thể chỉ có họ tồn tại giữa bầu trời đêm và những ánh đèn lung linh phía xa.
Khi cabin từ từ quay lên đến đỉnh, họ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố trải dài dưới chân, những ánh đèn lấp lánh như những vì sao xa xôi. Không ai nói thêm lời nào, chỉ lặng yên nhìn ngắm thế giới bên ngoài, như muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com