Chiến thắng
Sau khi tỉ số trận đấu đã áp đảo hoàn toàn, Tống Nham không còn gì để mà giãy giụa nữa.
Cho dù bản thân gã không cam lòng đến đâu thì sự khinh địch của gã đã tặng lại cho gã một cái tát của hiện thực, Điền Hủ Ninh đã thắng gã một cách vô cùng thuyết phục.
Khi Tống Nham nhìn về phía của Tử Du, chỉ thấy cậu và Điền Hủ Ninh nói gì đó với nhau hoàn toàn không để tâm đến mọi thứ xung quanh, ánh mắt của hai người chỉ có nhau hoàn toàn không chứa lấy một người nào khác. Còn Triển Hiên tặng cho gã một ánh mắt như xem một tên hề, khiến ngọn lửa giận trong lòng gã càng thêm sôi sục.
Đáng chết!
Tống Nham không cam lòng.
Gã muốn làm gì đó để thay đổi, gã không dừng lại như vậy.
Điền Hủ Ninh như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn Tống Nham. Dù không cam lòng và hận đời thế nào thì đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Điền Hủ Ninh, Tống Nham đành phải tuân thủ theo lời đặt cược, gã không được bám theo làm phiền Tử Du nữa.
Tử Du rất vui vẻ, cũng rất tự hào về Điền Hủ Ninh, người bạn này của cậu quả là văn võ song toàn.
Cậu nhìn Điền Hủ Ninh muốn nói gì đó nhưng lại thấy anh đang nhìn Tống Nham, cậu hỏi: "Sao vậy?"
Điền Hủ Ninh xoa đầu cậu: "Không có gì, đừng để ý đến nó."
Tử Du: "Ò."
Có cho tiền Tử Du cũng không thèm để ý đến Tống Nham, tên đó đem lại cho Tử Du một cảm giác vô cùng khó chịu cứ như gặp kẻ thù ba đời vậy, nên cậu chẳng muốn để ý thêm.
Triển Hiên cầm áo khoác, đi cùng Lưu Tranh về lớp. Điền Hủ Ninh và Tử Du thì ghé xuống canteen mua nước rồi mới vào lớp sau.
...
Hoàng hôn nhuộm màu cam đỏ khắp bầu trời, ánh nắng cuối ngày đổ bóng dài trên con đường. Tiếng bánh xe đạp lộc cộc vang đều theo nhịp, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều tà. Điền Hủ Ninh nhấn bàn đạp đều tay, giữ tốc độ ổn định, phía sau là Tử Du ngồi thăng bằng, tay khẽ bám vào yên xe.
Xe Tử Du hôm nay đã bị hư nên nguyên ngày hôm nay đi học hay đi về cậu đều đi ké của Điền Hủ Ninh.
"Thế nào? Hôm nay màn thi đấu của anh đây không tệ chứ?" Điền Hủ Ninh ngoảnh lại, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng rạng rỡ nụ cười tự tin.
Thật hiển nhiên anh rất vui vẻ vì mình đã chiến thắng trận bóng lúc chiều, chỉ là lúc đó còn đang bực bội vì Tống Nham nên anh mới không khoe khoang với Tử Du.
Tử Du cười mỉm, không buồn trả lời mà chỉ gõ nhẹ vào lưng cậu, cố ý nói dối để cái đuôi của Điền Hủ Ninh không ngẩn quá cao: "Cũng được. Nhưng nếu không phải do Tống Nham hụt hơi ở phút cuối thì chưa chắc cậu thắng đâu."
Quen biết Điền Hủ Ninh đã lâu như vậy rồi Tử Du đương nhiên biết anh có những tật xấu gì, nếu cậu mà khen một câu lợi hại thôi thì cái đuôi công của anh sẽ ngẩng lên tới trời.
Điền Hủ Ninh cười phá lên, dừng xe đột ngột làm Tử Du suýt ngã. "Này, em không tin vào tài năng của anh à? Hôm nay là anh cố tình nhường tí để trận đấu kịch tính hơn thôi! Nếu không thì trận đấu này thằng đó chỉ ra đứng chơi thôi chứ đừng nghĩ cướp bóng, với trình độ gà mờ của nó thì còn khuya."
Thật ra Tống Nham chơi không tệ, không đến mức đó nhưng theo lời của Điền Hủ Ninh thì đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đánh thắng được gã.
Dù gì Điền Hủ Ninh cũng không ưa Tống Nham, dìm gã càng nhiều thì anh càng vui.
"Đúng, đúng, đúng, tớ tin cậu mà. Nếu không tin tưởng cậu thì sao dám bảo cậu lên đặt cược với cậu ta chứ." Tử Du giả vờ nói theo, rồi chớp mắt có chút tinh nghịch trêu ghẹo: "Nhưng mà đừng quên cảm ơn tớ. Nếu không có tớ cổ vũ từ bên ngoài thì chắc gì cậu đã sung sức thế."
"Được rồi, được rồi, cảm ơn người hâm mộ cuồng nhiệt của anh nhé!" Điền Hủ Ninh cười lớn, tiếp tục đạp xe.
Tử Du hừ một tiếng, không thừa nhận: "Ai là người hâm mộ của cậu chứ! Anh Điền bớt dát vàng lên mặt mình đi."
Điền Hủ Ninh nghe thế thì muốn dừng xe nhéo má Tử Du, cậu thấy vậy vội vàng ôm chặt lấy eo anh thúc dục anh chạy nhanh, xe đạp do hai người đùa giỡn mà chạy xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Đừng, đừng, đừng. Cậu lo chạy xe đi, người ta mắng cho bây giờ."
Anh giả vờ tức giận: "Lỗi của ai hả? Cái đồ vô lương tâm này."
Tử Du thẳng thắn nói: "Lỗi cậu."
Điền Hủ Ninh: "..."
Anh không nói gì về lỗi của ai nữa tập trung lái xe, dọc đường, hai người trò chuyện không ngừng, từ chuyện trận đấu đến những việc nhỏ nhặt trong lớp. Không khí thoải mái đến mức thời gian như trôi nhanh hơn. Một lúc sau, Điền Hủ Ninh bỗng ngoảnh lại, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch.
"Này, anh đói rồi, em đói không?"
"Ừm, tớ cũng hơi đói." Tử Du không biết anh có định dở trò gì không nên có ngập ngừng khi trả lời.
"Thế thì đi ăn cái gì đó trước khi về nhé!" Điền Hủ Ninh không đợi cậu trả lời đồng ý hay không mà đã bẻ lái về phía một quán ăn ven đường.
Quán bánh xèo nhỏ nằm bên lề đường, thơm lừng mùi bột gạo chiên giòn và nhân thịt nóng hổi. Hai người kéo nhau vào, gọi mỗi người một phần.
Bánh xèo có với lớp vỏ vàng ươm, giòn rụm được làm từ bột gạo pha loãng cùng nước cốt dừa và nghệ. Nhân bánh có tôm, thịt ba chỉ thái mỏng, giá đỗ và hành lá, nấm mèo, và củ sắn. Ăn vào có cảm giác giòn giòn của vỏ bánh lại có vị ngọt nhẹ của nhân, do mới đổ bánh nên bánh vừa nóng vừa thơm, ăn rất ngon.
Tử Du vừa ăn vừa nhìn Điền Hủ Ninh chọc ghẹo cô chủ quán để được thêm rau sống.
Vẻ ngoài anh sáng sủa, là một người tích cực, miệng lại dẻo nên cô bán bánh xèo rất vui khi nói chuyện với anh, cũng rất hào phóng cho họ thêm rau sống.
"Cậu lúc nào cũng lắm trò." Tử Du lắc đầu, nhưng khóe môi không kìm được cong lên.
Cậu rất thích dáng vẻ lúc này của Điền Hủ Ninh, anh trông tràn ngập sức sống và lúc nào cũng tích cực khiến cho người ta vừa vui vẻ vừa có cảm giác ấm áp.
"Còn em thì đôi khi lại nghiêm túc quá." Nhưng lúc nào cũng đáng yêu.
Anh cười đáp trả, ánh mắt hiện lên tia đùa cợt. "Mau ăn nhanh đi, anh còn phải đưa em về nhà nữa. Không khéo mẹ em lại nghĩ anh bắt cóc."
Tử Du không cho là đúng, cậu hừ một tiếng: "Không dám đâu, mẹ tớ nghĩ tớ chạy theo cậu thì có."
Trong mắt bà chỉ có Điền Hủ Ninh là tốt, là con cưng của bà. Còn cậu mới là đứa nhỏ lụm từ bụi chuối đem về nhà nuôi, đừng nói đến chuyện anh bắt cóc cậu, mẹ cậu thà nghĩ cậu bắt cóc anh chứ không tin anh đem cậu chạy đi ăn bánh xèo thế này.
Khi cả hai no nê, Điền Hủ Ninh lại đạp xe, lần này là về nhà Tử Du. Trời đã sẫm tối, ánh đèn đường rải vàng từng đoạn đường. Gió đêm mát rượi, cuốn đi cái oi bức của một ngày dài.
Khi đến trước cổng nhà câu, anh dừng xe, đứng chờ cho cậu xuống. "Vào nhà đi. Nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn học."
"Cảm ơn cậu đã chở tớ về." Tử Du bước xuống xe, khẽ nói với anh.
Điền Hủ Ninh mỉm cười, theo thói quen xoa đầu Tử Du một cái: "Ơn nghĩa gì chứ! Mau vào nhà đi, nếu xe không sửa kịp thì nhắn tin anh, ngày mai anh đến đón."
Cậu gật đầu, khẽ vẫy tay, nhìn theo bóng lưng của Điền Hủ Ninh khuất dần sau con đường tối.
Buổi tối hôm đó, Tử Du nằm trên giường, ánh mắt lặng lẽ nhìn trần nhà. Trong lòng cậu không ngừng hiện lên hình ảnh Điền Hủ Ninh cười dưới ánh chiều tà, giọng nói vui vẻ vang lên bên tai.
"Cậu ấy lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ để người khác cảm thấy buồn chán."
Cậu khẽ cười, nhắm mắt, để mặc những cảm xúc ấm áp len lỏi trong lòng.
Nhưng rồi, sự ấm áp ấy nhanh chóng bị thay thế bởi một chút lo lắng mơ hồ. Tử Du trở mình, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng mờ ảo soi rọi qua tấm rèm mỏng, phủ lên căn phòng một sắc bạc lạnh lẽo.
"Cậu ấy tốt như vậy... liệu có phải vì cậu ấy vẫn xem mình như là một đứa em trai chưa lớn không?"
Đưa tay che mắt, cậu thở dài, cảm giác trái tim nhói nhẹ.
Tử Du thích Điền Hủ Ninh từ rất lâu rồi, chính anh là mối tình đầu tiên của cậu, dù trong quá trình tuy có không thích nữa nhưng hiện tại cảm giác rung động này lại một lần nữa xuất hiện.
Tử Du thích cách anh đối xử đặc biệt với mình, khác hoàn toàn so với những người khác. Cậu không trông mong vào sự khác biệt đó xuất phát từ thích giống với cậu vì Điền Hủ Ninh khác cậu, anh không thích con trai.
Lý trí của Tử Du nhắc nhở là cậu nên dừng lại thôi, không nên tiếp tục với tình cảm này.
Trước đó cậu có thể thoát ra một lần rồi thì lần này cũng có thể thoát ra một lần nữa, thoát khỏi những ấm áp trong ánh mắt kia.
Nhưng lần này con tim cậu lại kháng nghị, lúc trước có lẽ có thể không thích nữa là do hai người vẫn còn quá nhỏ, không yêu đương được.
Nhưng hiện tại cả hai đều sắp mười tám tuổi rồi, sắp đến độ tuổi trưởng thành và Điền Hủ Ninh lại đối xử tốt với cậu còn hơn cả lúc xưa khiến cho trái tim của cậu có chút không chịu được.
Tử Du chỉ có một điều mong ước nhỏ nhoi là Điền Hủ Ninh có thể giữ chút đặc biệt này dành cho cậu lâu một chút, tốt nhất là anh chuyển sang có tình cảm đặc biệt hơn với cậu cũng được.
Dù biết là chuyện đó rất mong manh nhưng Tử Du vẫn hy vọng nó có thể xảy ra, dù gì hai người cũng đã đồng hành với nhau từ nhỏ, có tình cảm với nhau cũng rất dễ. Chỉ là vướng mỗi chỗ Điền Hủ Ninh là trai thẳng, anh không thích con trai mà thôi.
Tử Du nằm trên giường, mệt mỏi úp mặt vào gối.
Điền Hủ Ninh quả thật là một con yêu tinh đầu thai, chỉ có mỗi anh là làm tâm trí của cậu không yên ổn liên tục như thế này.
Chắc chắn kiếp trước anh chính là hồ ly tinh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com