Công viên
Sau hôm đó, Tử Du cứ ngỡ bản thân mình đang quay lại những lúc ban đầu khi chưa biết xu hướng tính dục của bản thân mình, Điền Hủ Ninh mấy ngày hôm nay không đối xử như một lưu manh với cậu nữa mà chuyển sang thành một người anh trai có trách nhiệm hệt như ngày xưa.
Thế nhưng dù có rung động thật nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn khi Điền Hủ Ninh bất ngờ chạy xe sang rủ Tử Du cuối tuần đi chơi.
Trời thì nắng nóng, Tử Du chẳng muốn rời khỏi cái máy lạnh của nhà mình, cậu vùng vẫy từ chối: “Cậu thích thì đi một mình đi, cuối tuần là thời gian để ngủ nướng!”
Điền Hủ Ninh theo thói quen muốn giơ tay lên nựng má Tử Du nhưng giơ lên nửa chừng lại bỏ xuống, anh vờ ho hai tiếng lấy lại sự bình tĩnh: “Lâu rồi hai mình không hẹn đi chơi lần nào, khó lắm mới có tuần nghỉ nên đi chơi thôi.”
Cậu vốn thủ sẵn chỉ cần anh giơ tay lên là né ngay thế nhưng giữa chừng anh lại bỏ xuống khiến cậu có chút ngơ ngác không biết làm sao.
Cả hai rơi vào một khoảng lúng túng ngượng ngùng, Điền Hủ Ninh thấy Tử Du không nói gì đành phải ra đại chiêu: “Đi đi, anh bao.”
Vừa nghe thấy được bao trò chơi thì cậu đã hớn hở, bỏ luôn suy nghĩ ngượng ngùng vừa rồi lên chín tầng mây: “Được thôi, ngày mai tớ nhất định sẽ đến đúng hẹn.”
Điền Hủ Ninh thấy Tử Du nhận lời thì trong lòng thở nhẹ một hơi, anh cười cười nói rõ thời gian và điểm hẹn cho cậu sau đó mới lái xe chạy đi.
Lúc đi vào nhà cậu nhìn thấy chị gái mình đang đứng trên cầu thang, mặt mày đều viết đầy mấy chữ muốn ghẹo cậu.
Tử Du cảnh giác nhìn chị mình: “Chị định làm gì?”
Chị gái Tử Du chớp chớp mắt cố bày ra vẻ mặt hết sức vô tội: “Chị chỉ đang nhìn em trai mình đang yêu thôi mà, con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Hồn em sắp theo tên nhóc đó rồi, chị đang canh để bắt lại cho kịp.”
Mặt Tử Du đỏ lên, cậu thẹn quá hóa giận nói: “Em không có yêu đương! Em vẫn còn nhỏ đó, cưới gả gì chứ!”
Rõ ràng cậu chưa nói xu hướng tính dục của mình cho chị, cũng không có nói Điền Hủ Ninh là trai thẳng nhưng không hiểu sao chị của cậu như nhìn thấu hết tất cả, nhìn thấu luôn việc cậu yêu thầm anh, nên lần nào thấy cậu với Điền Hủ Ninh cũng ghẹo hai ba câu. Anh thì còn thích đùa lại như một chuyện hài hước thế nhưng Tử Du dám cá chị mình không đơn thuần là đùa.
Chị An nhìn gương mặt đỏ chót của em trai mình mà nhướng mày nhưng biết em út của nhà da mặt mỏng nên chị cũng không đùa gì thêm nữa. Người ta thường nói người ngoài cuộc là người sáng suốt nhất nên chị cũng chỉ mang tâm lý nhìn xem chứ không nhắc quá nhiều, dù gì em trai chị giận lên cũng biết cắn người.
“Được rồi, chị không đùa nữa. Hai đứa là bạn thân trong sáng, thẳng đuột như thước dẻo được chưa?”
Tử Du nghe thế thì bĩu môi: “Chị chẳng có thành ý xíu gì cả.”
Chị An nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình, cũng không hề nhắc Tử Du là thước dẻo dễ bẻ cong.
Nhìn cậu vui vui vẻ vẻ chạy lên lầu, chị lắc đầu bất lực.
Em trai của chị chắc chắn bị người ta ăn sạch sẽ rồi, cỡ Tử Du khó mà thắng thằng nhóc Điền Hủ Ninh.
…
Ngày cuối tuần trời trong xanh trong, miễn cưỡng không gọi là nắng gắt.
Tử Du hài lòng với thời tiết thế này, có lẽ ông trời cũng thương xót cho cậu để cậu không thành than đen chỉ sau một ngày đi chơi.
Từ xa xa, Tử Du đã thấy Điền Hủ Ninh đứng đợi ở đầu cổng, mặc dù xung quanh anh có không ít người nhưng nhờ vào ngoại hình nổi bật nên chỉ cần liếc nhìn một cái cậu cũng có nhìn ra anh.
Cậu lén đi đến gần, sau đó vỗ vai anh: "Đợi lâu chưa?"
Điền Hủ Ninh bất ngờ bị vỗ một cái có hơi giật mình, khi thấy người đến là Tử Du thì mày hơi giãn ra, anh cười nói: "Không lâu đâu. Vừa mới tới thôi."
Có lẽ lâu rồi mới đi chơi nên ánh mắt của Tử Du rất sinh động cứ như chứa cả dải ngân hà trong đôi mắt, cậu hơi hơi mỉm cười trông như một mặt trời nhỏ.
“Đầu tiên chúng ta đi đâu đây?” Tử Du hào hứng lôi kéo Điền Hủ Ninh đi vào trong công viên giải trí.
Cậu đứng ở chỗ xe điện, ánh mắt tỏ sáng nhìn anh.
Rõ ràng lúc nãy cậu vừa mới hỏi anh nhưng lại tự mình quyết định cứ như biết chắc kiểu gì Điền Hủ Ninh cũng sẽ chiều mình.
Đương nhiên Điền Hủ Ninh sẽ chiều theo Tử Du thật, anh nhẹ nhàng nói: “Chơi trò này đầu tiên đi, sau đó vượt thác rồi tàu lượn siêu tốc.”
Tử Du vui vẻ gật đầu liên tục.
Cậu không hề để ý rằng khi Điền Hủ Ninh trả lời mình đôi mắt anh chưa từng rời khỏi gương mặt cậu, thậm chí khóa chặt ở đôi môi cậu.
Hai người xếp hàng khoảng hai mươi phút là tới lượt, Tử Du đặc biệt thích trò chơi này bởi vì cậu có thể thoải mái mà đâm Điền Hủ Ninh mà không sợ thể hình của anh, hơn nữa anh cũng sẽ không làm gì được cậu trong lúc này, còn khi chơi xong Điền Hủ Ninh có ghi thù không thì Tử Du cũng không biết nhưng cậu mặc kệ.
Hai người đụng nhau đến hết thời gian nhưng Tử Du vẫn chưa đã thèm, cậu ngước mắt nhìn Điền Hủ Ninh trên mặt viết đầy chữ muốn chơi nữa. Anh đối diện với gương mặt tràn đầy tội nghiệp kia mà bất đắc dĩ, đành kéo tay Tử Du vào xếp hàng thêm một lần nữa.
Tử Du biết mình đã thành công vòi vĩnh được nên cười hì hì đắc thắng trông rất thiếu đòn làm Điền Hủ Ninh có hơi ngứa tay, nhưng anh muốn vỗ mông Tử Du chứ không đơn thuần là nhéo má nữa.
Sau khi chơi xong xe điện lần thứ hai thì điểm đến tiếp theo của Tử Du và Điền Hủ Ninh chính là trò vượt thác, mặc dù có áo mưa thế nhưng ống quần của cả hai vẫn dính nước. Sau khi chơi xong trò này thì cũng đã đến giờ ăn trưa, kế hoạch chơi trò tàu lượn siêu tốc bị gác lại mà chuyển sang đi ăn.
Tử Du ngồi trên bàn ngoan ngoãn chờ Điền Hủ Ninh gọi món, cậu là người đi ké cũng không kén ăn nên cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều nhưng anh vẫn gọi mấy món mà cậu thích ăn, trong lòng Tử Du tặng vội cho Điền Hủ Ninh một điểm đồng thời xóa một món thù mà anh đã làm với cậu trong quá khứ.
Nhìn Tử Du bỏ đồ ăn vào miệng như một con hamster nhỏ khiến Điền Hủ Ninh hơi bất đắc dĩ: “Anh có dành đồ ăn với em đâu, em ăn gấp như vậy làm gì?”
Tử Du uống một ngụm nước cam sau đó giải thích: “Ăn nhanh để còn đi chơi thêm nữa chứ.”
Điền Hủ Ninh lạnh lùng vô tình cắt đứt ảo tưởng của Tử Du: “Ăn xong chúng ta đi dạo rồi nghỉ trưa không đi chơi liền đâu. Hay em muốn nôn hết mấy thứ mình ăn ở trên tàu lượn hả?”
Nghe Điền Hủ Ninh nói như vậy Tử Du mới nhớ đến việc ăn xong sẽ ói, cậu “ò” một tiếng sau đó ngoan ngoãn ăn chậm lại. Điền Hủ Ninh thấy cậu ngoan như vậy trong lòng có hơi ngứa ngáy như có một cọng lông vũ rơi nhẹ ở đầu tim khiến anh có chút khó chịu, muốn ghẹo cậu thêm.
Mấy ngày nay anh kiềm cảm giác ghẹo Tử Du ở trong lòng, nghẹn đến mức anh muốn biến thành quả bom bất cứ lúc nào cũng muốn phát nổ luôn rồi. Thế nhưng hiện tại mới là bước đầu của kế hoạch thôi, anh chưa dám chắc sẽ thành công nên cũng không dám làm gì quá nổi.
Tử Du không hề biết bản thân đang bị cuốn vào một âm mưu to lớn của Điền Hủ Ninh, sau khi ăn xong thì cậu lập tức đi theo anh dạo qua vườn trồng cây cỏ của công viên giải trí này.
Công viên giải trí này ngoài có khu vui chơi còn có vườn nghỉ mát thế nên rất thu hút khách, nhưng vì không phải ngày lễ mà chỉ là cuối tuần nên người đi chơi cũng không quá đông.
Tử Du và Điền Hủ Ninh dạo một hồi sau đó đi vòng đến một xe bán kem, nhìn thấy xe bán kem bỗng Tử Du thấy miệng mình có hơi lạt. Cậu nhìn sang anh với đôi mắt sáng rực, Điền Hủ Ninh nhướng mày sau đó vẫn đi đến mua kem.
Tử Du lại cười hì hì đi đến ghế đá cạnh đó chờ anh.
Xe kem không quá đông người, Tử Du nhìn Điền Hủ Ninh đứng đó chờ lấy kem mà trong lòng bỗng dưng có chút cảm xúc kỳ lạ.
Không phải cảm xúc rung động mà giống với cảm giác lâu lắm rồi mới thấy lại nên có chút bùi ngùi khó tả.
Cậu quả thật đã tránh né đi chơi chung với Điền Hủ Ninh, lần cuối hai người đi công viên quả thật rất lâu rồi, lâu đến mức cậu nhìn thấy cảnh Điền Hủ Ninh mua kem cho mình mà có cảm giác như trải qua rất nhiều năm mới gặp lại vậy.
Thế nhưng nào đến mức đó chứ, hai người vẫn là bạn bình thường mà, sao cậu cảm thấy bản thân cứ như một ông cụ già ngồi nhớ lại kỉ niệm đẹp trong quá khứ vậy?
Tử Du lắc lắc đầu, lắc bay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi.
Cậu nhìn Điền Hủ Ninh cầm hai cây kem vani đi về chỗ mình, nhẹ mỉm cười nhận lấy, cũng không quên cảm ơn người ta.
Điền Hủ Ninh mắng yêu cậu: “Chỉ biết sai khiến anh, còn em thì ăn không làm.”
Tử Du bị mắng như vậy đã quen, cộng thêm gần đây Điền Hủ Ninh không chơi lưu manh nữa nên gan cậu cũng lớn hơn, thậm chí không xấu hổ nói: “Em biết anh thương em nhất mà, hôm nay làm việc tốt ngày sau anh Ninh sống lâu trăm tuổi.”
Thấy bộ dáng ngứa đòn của cậu, Điền Hủ Ninh hận không thể tét mông cậu nhưng cuối cùng anh chỉ xấu xa cắn một miếng lớn trên cây kem của Tử Du làm cậu tức giận đến trừng mắt anh, giấu cây kem đi cũng ngồi cách xa anh.
Điền Hủ Ninh kéo cổ áo Tử Du lại, đổi cây của mình sang cho cậu: “Trả em, trả em. Ngồi xa như vậy làm gì, xích vô đây.”
Tử Du nhận cây kem của anh, hừ một tiếng sau đó mới miễn cưỡng ngồi gần lại. Chỉ là trong lòng không bình tĩnh như bề ngoài.
Cậu cảm thấy Điền Hủ Ninh nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ thật sự đổ anh nữa mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com