Ship couple
Khi hai người vào lớp thì phần lớn thành viên đã có mặt đầy đủ trong lớp rồi, Điền Hủ Ninh lôi kéo Tử Du về bàn học của hai người, cô bạn ngồi bàn sau vẫn như mọi hôm vẫn trêu chọc hai người bọn họ.
“Ôi, xem vợ chồng son kề vai sát cánh đến lớp này.”
Cô bạn ngồi cùng bàn với cổ nghe vậy thì ngay lập tức hùa theo: “Chuyện thường ngày như cơm bữa ấy mà, ai mà không biết Điền Hủ Ninh giữ vợ yêu như giữ của chứ.”
Điền Hủ Ninh nhường đường cho Tử Du vào trong trước sau đó anh mới ngồi vào chỗ, nghe hai cô bạn bàn sau cố ý méo giọng trêu ghẹo anh làm ra vẻ mặt như buồn nôn: “Hai người ngày nào cũng trêu như vậy không chán à?”
Hai cô bạn bàn sau đồng thanh đáp: “Không nha!”
Tử Du bất đắc dĩ dùng ánh mắt chết lạnh nhìn hai người.
Chuyện Tử Du và Điền Hủ Ninh như hình với bóng là chuyện ai ai cũng biết, nhất là khoảng năm lớp tám lớp chín, hai người bị tách lớp không còn học chung, anh sau khi tan học ngày nào cũng đến lớp đợi cậu cho nên hai người luôn bị trêu là vợ chồng son. Sau này khi lên cấp ba thì biệt danh vợ chồng son đó vẫn còn đó, một phần do bạn cấp hai trêu ghẹo sau đó các bạn khác hùa theo, một phần do Điền Hủ Ninh hay thích xưng hô “anh - em” với Tử Du nên tin đồn hò hẹn hay là kịch bản vợ chồng từ bé gì đó có đủ cả.
Tình trạng chung của trai thẳng là họ không có mấy ý tứ về chuyện này nên họ không có ngại, Điền Hủ Ninh đôi khi cũng hùa theo rất hăng say. Tử Du thì có ngại thật nhưng đó cũng chỉ là lúc đầu thôi, bị ghẹo tận bốn năm nên cậu chai mặt luôn rồi.
Hai người vào chỗ ngồi chưa lâu thì một cậu bạn cao gầy đã chạy vội vã vào, cậu bạn này tên Triển Hiên, ngồi ở bàn trên hai người, bình thường quan hệ của cả ba cũng rất tốt. Triển Hiên vội để cặp sách xuống bàn sau đó thở một hơi như trút được gánh nặng. Điền Hủ Ninh thấy vậy thì hiếu kỳ hỏi: “Mới sáng sớm mày làm gì mà như chạy giặc thế?”
Triển Hiên lấy khăn giấy từ trong cặp ra, lau mồ hôi trên trán rồi thở hồng hộc nói: “Cha nội giám thị nãy giám sát bên lầu khối mười nếu không chạy nhanh thì xíu nữa tao bị tóm vì mang giày không đúng quy định rồi.”
Lúc này Tử Du và Điền Hủ Ninh mới để ý thấy cậu ta đang mang giày trắng sọc.
Trường cấp ba của hai người đang học có quy định nam bắt buộc phải mang giày bata thuần trắng khi học chính khóa, cho dù là giày trắng có sọc xanh đỏ gì cũng không được.
Tử Du hỏi: “Sao hôm nay mang giày này?”
Triển Hiên nghe có người hỏi thì ngay lập tức kể khổ: “Tối hôm qua do bận quá nên tôi ngủ trễ, sáng không dậy nổi nên mơ mơ màng màng mang lộn giày.” Sau đó cậu ta ngay lập tức chửi trường: “Cái trồn lường này nữa, mang bata trắng thì miễn sao có trắng được rồi, còn bày đặt phải thuần trắng, mấy cái cần thì không thấy đâu chứ mấy cái xàm xàm là giỏi.”
Mặc dù có một gương mặt cũng xinh trai, thuộc top những thành phần gương mặt học giỏi đại diện của lớp, kẻ hủy diệt môn văn. Nhìn thì ngoan ngoãn như em trai nhà bên, thế nhưng cái mỏ của Triển Hiên thì không có ai có thể cản được,... à không chỉ có học sinh không cãi lại cậu ta thôi chứ giáo viên vẫn đủ sức phong ấn cái mỏ đó.
Triển Hiên có học lực cao hơn Tử Du nên khi cậu ta nói bận ngủ trễ thì Tử Du ngay lập tức nhận định rằng cậu ta học nhiều đến mức ngủ trễ, cậu an ủi: “Cậu cực khổ rồi.”
Học sinh giỏi đúng là không dễ dàng gì, ai nấy đều phải cố gắng hết mình cả.
Điền Hủ Ninh không nhẹ nhàng như bạn thân của mình, anh không khách khí cười nhạo: “Cậu ta mà bận cái chó gì, có bận chơi game thì có.”
Tử Du kinh ngạc quay sang nhìn Điền Hủ Ninh: “Sao cậu biết?”
Điền Hủ Ninh thành thật nói: “Tối qua anh chơi chung với nó mà em.”
Tử Du: “...”
Là do cậu quá xem thường học sinh giỏi, người ta chơi game tới khuya mà thành tích học tập vẫn không thay đổi gì, chỉ có cậu là dở thôi.
Triển Hiên còn chưa cảm nhận được ấm áp từ Tử Du thì đã bị Điền Hủ Ninh tát cho một gáo nước lạnh, cậu ta giả vờ đau tim ôm ngực kêu rên, nhưng cái mỏ thì không chịu thua kém ai: “Lại đây mà xem người này tấn công trái tim tôi, con vợ thì ngoan xinh yêu còn thằng chồng thì như chó dại.”
Tử Du còn muốn nói gì đó nhưng nghe xong câu sau của Triển Hiên nhất thời im miệng, quả nhiên Điền Hủ Ninh ngay lập tức mắng mỏ lại.
Điền Hủ Ninh cười lạnh: “Triển Hiên ngoan ngồi im, lát nữa ba ba cho cục xương.”
Triển Hiên hừ lạnh: “Tiếng ẳng nhiều quá, nghe không hiểu.” sau đó cậu ta ngay lập tức quay sang Tử Du: “Mỏ cậu ta như này mà cậu vẫn chơi chung lâu dữ vậy?”
Tử Du thầm suy nghĩ: “Mỏ cậu cũng có thua kém ai.” nhưng cậu còn chưa kịp nói suy nghĩ trong đầu ra thì đã có một tiếng nam sinh vang lên trước.
“Bởi chịu được nên người ta mới tên là Tử Du, còn cậu là Triển Hiên.”
Người mới vào lớp là một nam sinh điển trai không thua kém gì Điền Hủ Ninh, mắt phượng hẹp dài cùng với nốt ruồi ở đuôi mắt tăng thêm phần quyến rũ yêu mị, mặc dù cậu ta là con trai nhưng lại xinh đẹp còn hơn cả hoa khôi của khối.
Nam sinh này tên Lưu Tranh là bạn cùng bàn với Triển Hiên, học sinh giỏi môn Anh của tỉnh, cậu ấy còn chuẩn bị thi Quốc Gia, đây là niềm tự hào của tất cả các giáo viên môn Anh ở trường.
Triển Hiên không phục bĩu môi, cậu ta còn muốn nói thì gì đó thì tiếng chuông vào giờ học đã vang lên, thân là học sinh gương mẫu Triển Hiên cũng không tiếp nói chuyện nữa mà lấy sách ra chuẩn bị cho tiết đầu tiên.
Sau khi học xong ba tiết thì đến giờ giải lao, Triển Hiên rủ Tử Du và Lưu Tranh xuống mua nước, còn vì sao không rủ Điền Hủ Ninh thì do anh bị cô chủ nhiệm gọi đi lên văn phòng có việc mất rồi.
Ba người xuống canteen, mỗi người cầm một chai nước lên lớp riêng Tử Du cầm hai chai vì cậu mua giúp Điền Hủ Ninh. Ba người đến cửa lớp học thì bất ngờ thấy một nữ sinh lạ mặt đứng trước cửa lớp như đang tìm một ai đó, cả ba nhìn nhau sau đó Triển Hiên - người giỏi giao tiếp tiến đến bắt chuyện.
Triển Hiên mỉm cười lịch sự: “Chào bạn, bạn tìm ai á?”
Bạn nữ này cũng nhận ra Triển Hiên nên cũng không ngại gì nói: “Mình tìm Tử Du á, cậu có biết cậu ấy đi đâu không á?”
Triển Hiên với vẻ mặt vừa kinh ngạc xen lẫn kinh dị nhìn về phía Tử Du đang đứng kế Lưu Tranh, bạn nữ theo cái quay đầu của Triển Hiên cũng nhìn thấy Tử Du, vẻ mặt hiện lên chút vui mừng.
“Tử Du, mình hẹn bạn nói chuyện xíu được không?”
Tử Du không quen bạn nữ này nhưng trong ấn tượng của cậu thì phần lớn nữ sinh sẽ không thích hình mẫu con trai hay em trai hàng xóm như cậu nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Triển Hiên và Lưu Tranh hai người bốn chai nước đi vào chỗ ngồi, nhìn Tử Du đi theo nữ sinh kia về sân sau của trường, cậu ta không nhịn được lo lắng: “Có khi nào Điền Hủ Ninh bị cấm sừng rồi không?”
Lưu Tranh đang uống nước nghe vậy muốn phun hết nước trong miệng ra, anh bất đắc dĩ nói: “Cậu suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Triển Hiên nói: “Mặc dù tôi hay chửi thằng Ninh thật nhưng mà dù gì cũng là anh em chơi game với nhau, con vợ bỏ chồng theo gái thì tôi cũng phải lo lắng hộ bạn chứ!” sau đó như nghĩ đến gì đó cậu buồn bã nói: “Quên nữa, vụ vợ chồng này cũng do tụi mình ship chứ hai cha nội đó có công khai xu hướng tính dục đâu. Aaaaaa, trời ơi tại mấy mẻ béo bành kia viết mấy cái truyện gì gì đó của hai người họ chi mà tôi sắp không phân biệt được thật giả rồi.”
Triển Hiên phát điên ôm đầu gào thét xong sau đó quay sang ôm Lưu Tranh vờ khóc hu hu hu, Lưu Tranh sờ đầu an ủi cậu ta: “Yên tâm đi, Tử Du không có thích bạn đó đâu.”
Triển Hiên nghe thế thì ngay lập tức sống lại: “Thật không? Sao cậu biết?” Còn chưa để Lưu Tranh trả lời thì cậu ta đã tự mình suy nghĩ xong đáp an rồi: “Cũng đúng, Tử Du không thể nào yêu đương với người mình mới gặp lần đầu được, là do tôi tự mình suy nghĩ nhiều rồi. Nói không chừng hai người chỉ trò chuyện gì đó chơi chơi thôi chưa chắc là đi tỏ tình.”
Mặc dù một cặp nam nữ đi trò chuyện lén lút thì cũng mờ ám lắm nhưng Triển Hiên quyết định lạc quan, trai thẳng ship cp như cậu cũng chẳng dễ dàng gì. Triển Hiên thở dài.
Lưu Tranh chỉ mỉm cười mặc kệ cho Triển Hiên suy nghĩ linh tinh.
Ai trong lớp hay cả ngoài lớp gì cũng rõ quan hệ giữa Tử Du và Điền Hủ Ninh chỉ là do họ trêu ghẹo, hủ nam hủ nữ ship cp thì không nói nhưng đa số đều không coi là thật vì Điền Hủ Ninh từng thừa nhận rằng anh là trai thẳng trên trang cá nhân của mình.
Lưu Tranh thì không rõ Điền Hủ Ninh thế nào nhưng anh biết Tử Du cũng giống như mình, đều thích con trai. Vậy nên Tử Du chắc chắn sẽ không nhận bất kỳ lá thư tình nào của nữ sinh hay là lời tỏ tình gì đó, đều là người thuộc giới với nhau nên Lưu Tranh nhìn ra rất rõ, chỉ có trai thẳng như Triển Hiên mới không biết chiếc thuyền của mình đã có một người là gay real, nhưng thuyền chìm hay cập bến thì phụ thuộc vào hai chính chủ có thích nhau không thôi.
Điền Hủ Ninh vào lớp thì thấy bàn mình trống không trông khi Lưu Tranh và Triển Hiên đã vào lớp, anh hỏi: “Tử Du đâu rồi?”
Lưu Tranh quạt gió thêm củi: “Nãy có bạn nữ nào đó hẹn đi ra sân sau nói chuyện rồi, giống đi tỏ tình lắm.”
Nghe anh nói như vậy Điền Hủ Ninh không do dự xoay người rời đi, hướng đi đó đúng là đi ra sân sau trường thật.
Triển Hiên ngay lập tức tặng anh nút like: “Lợi hại.”
Lưu Tranh chỉ cười nhận lấy lời khen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com