Chương 1 : Tái Ngộ Trong Men Say
"Đợi đã!"
Một tiếng hô vang vọng cả đấu trường.
"Ê, tiểu Bách Lý!" Ôn Hồ Tửu giật mình, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Bóng dáng quen thuộc thoắt cái đã nhảy vọt lên võ đài, tay áo bay lả lướt.
Bạch y thiếu niên đáp xuống sàn đấu, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã nhào. Vạt áo vương hương rượu, nhưng dáng đi uyển chuyển không hề chật vật. Rõ ràng là khinh công tuyệt thế.
Một khuôn mặt như tạc từ bạch ngọc, đôi má ửng hồng vì rượu, ánh mắt trong veo ngẩng lên, kiêu ngạo không ai sánh.
"Ta... ta cũng muốn lấy kiếm!"
Thanh âm trong trẻo, thái độ cao ngạo như tuyết trắng giữa xuân hồng.
Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày quay đầu lại.
"Tiểu tử ngốc nhà ai đây?"
Hắn không kịp nghĩ, chỉ cảm thấy gương mặt đó như xé rách một tầng ký ức dày đặc... Đứa nhỏ từng nắm tay áo hắn năm nào, giữa chợ lớn Thiên Khải, cười đến trời đất cũng phải ngẩn ngơ.
Một cảm giác quen thuộc khó tả chợt ùa về, ẩn hiện nơi chân mày người thiếu niên. Đặc biệt là đôi mắt ấy... làm sao có thể nhận nhầm?
Diệp Đỉnh Chi đặt kiếm xuống trước người, cố giữ bình tĩnh.
"Xin hỏi các hạ là...?"
Thiếu niên lắc lắc vò rượu, ngửa đầu uống nốt ngụm cuối cùng rồi ném đi lạnh lùng.
"Bách Lý... Đông Quân."
Sau khi nghe thấy tên của thiếu niên, đồng tử Diệp Đỉnh Chi đột nhiên co lại, tay vô thức nắm chặt lấy chuôi kiếm. Lồng ngực hắn như có thứ gì đó đâm mạnh vào hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Bách Lý...." Hắn vô thức mà lập lại cái tên đã giấu kính trong lòng nhiều năm: "Đông Quân."
"Chúng ta có quen nhau sao?" Đông Quân cau mày, giọng nói mơ hồ. Cái tên "Diệp Đỉnh Chi" vẫn chỉ là một người xa lạ trong đầu y lúc này.
Trên Bắc Ly này có được bao nhiêu người dám mang họ Bách Lý chứ? Có bao nhiêu người dám tự xưng Bách Lý Đông Quân?
Khuôn mặt của hài tử trước đây dần dần trùng khớp với thiếu niên trước mắt. Đôi mắt đó, quả nhiên, làm sao có thể nhìn nhầm được!
Bách Lý.....
Bách Lý Đông Quân.....
Vẻ mặt hiện rõ sự vui mừng, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Niềm vui trùng phùng tràn ngập trong tâm trí hắn, nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn không quên rằng mình đang ở nơi nào.
Diệp Đỉnh Chi khẽ cười: "Không quen." Nhưng ánh mắt thì không thể giấu nổi vui mừng.
"Thế nhưng mà...."
Diệp Đỉnh Chi lập tức ngắt lời y: "Ngươi không phải muốn đấu kiếm sao? Kiếm của ngươi đâu?"
Bách Lý Đông Quân sửng sốt hai giây giơ tay lên: "Kiếm của ta .......ừ nhỉ!"
Mờ mịt!
Trống?
Kiếm của ta đâu?
Y vô thức quay lại nhìn cữu cữu chớp chớp mắt.
May thay đệ tử núi Vọng Thành là một người hào phóng lập tức lên tiếng: "Tiểu công tử......ta cho huynh mượn kiếm!"
"Ê ê ê...."
Nói xong lập tức quăng kiếm lên sàn đấu mặc cho Ôn Hồ Tửu ngăn cản, mấy tên nhóc này, đứa này đến đứa khác đều không biết nghe lời trường bối mà.
Đông Quân tiếp lấy kiếm, nhưng vì say rượu, lực không đủ, bị chấn lui mấy bước, suýt ngã. Diệp Đỉnh Chi hốt hoảng, phi thân đỡ lấy.
Ôn Hồ Tửu giơ tay che mặt:
"Trời đất ơi... mất mặt quá... gia môn bất hạnh!"
"Có kiếm rồi này!" Đông Quân cười rạng rỡ với Diệp Đỉnh Chi, giọng ngọt ngào, rồi nấc một cái.
Diệp Đỉnh Chi bất lực lắc đầu.
"Sao vẫn ngốc như trước đây vậy."
"Vậy thì... để ta cho đệ thấy mấy năm nay ta đã tiến bộ ra sao."
Hắn mỉm cười, định ra tay thì thiếu niên kia lại ngắt lời.
"Này... đợi đã... sao ta thấy ngươi quen lắm nhỉ?"
Đông Quân cố gắng mở to mắt, chớp chớp để nhìn rõ hơn.
Lòng Diệp Đỉnh Chi lại rộn lên một cảm xúc kỳ lạ. Hắn bỗng muốn trêu y một chút.
"Bách Lý Đông Quân ngươi đang lôi kéo làm quen ta sao, đây như là chiêu trò bắt chuyện với các tiểu cô nương ấy, nhìn cho rõ ta là nam nhân."
Tiểu Bách Lý say rượu cau mày như đang cố gắng giải mã ý nghĩa trong lời nói của Diệp Đỉnh Chi: "Ngươi có ý gì hả?"
Sau đó hắn ngừng trêu chọc y, thiếu niên say rượu, ngạo nghễ, chẳng biết kiếm thuật lại bắt đầu trận tỉ thí với cao thủ đệ nhất đang ẩn danh.
Bách Lý Đông Quân bước lên võ đài, mượn kiếm trong tay mà đứng không vững, chỉ né tránh mấy chiêu rồi lượn quanh như yến lượn gió xuân, khiến người dưới đài vừa lo vừa buồn cười.
Ôn Hồ Tửu dưới khán đài không dám nhìn thẳng. Hắn đưa tay che mắt, khẽ thở dài.
"Ôi trời đất ơi... đừng để ai nhận ra ta, mất mặt quá..."
Bên cạnh, Vương Nhất Hành lại vô cùng phấn khích, ra sức lay vai hắn.
"Ê ê ê! Nhìn kìa, lợi hại ghê chưa!"
Ôn Hồ Tửu hít sâu, thầm mắng.
"Cái tên này, sao không biết lớn nhỏ là gì vậy hả?"
Lại nhìn lên sàn đấu.
"Lợi hại gì chứ! Tiểu tử kia chỉ biết chạy..."
Trên đài, sau vài chiêu, Diệp Đỉnh Chi cũng hơi mất kiên nhẫn, trầm giọng hỏi.
"Ngươi không xuất kiếm?"
Bách Lý Đông Quân cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, nghiêm túc đáp.
"Ta... không biết kiếm thuật?"
Diệp Đỉnh Chi sững người. Đúng là tên ngốc này, chẳng chịu luyện tập, như năm xưa...
Hắn khẽ lắc đầu, vung kiếm cắt qua vạt áo đối phương, định kết thúc trận đấu nhanh gọn, tránh để y thua quá mất mặt.
Bên dưới, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Mọi người đều cho rằng nên đuổi tiểu tử say rượu này khỏi sàn đấu.
Diệp Đỉnh Chi không muốn làm tổn thương Đông Quân, chỉ âm thầm thở dài.
"Chắc chắn là lười luyện kiếm như năm đó rồi..."
Năm đó, tiểu Bách Lý thường xuyên nhân lúc phụ thân không để ý lén trốn khỏi nhà đi chơi, nhiều lần lôi kéo Diệp Đỉnh Chi đi theo mình, đi khắp thành Thiên Khải nghe kể chuyện, dạo chợ, trèo lên cây đào trước cổng thành, những ngày tháng vô ưu trong trí nhớ Diệp Đỉnh Chi, không gì sánh bằng.
Bách Lý Đông Quân khi còn nhỏ so với tiểu cô nương còn nhỏ hơn, so với búp bê sứ thì lại càng xinh đẹp hơn, nhưng tính tình lại ngông cuồng là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất Hầu phủ, gì cũng dám làm.
Diệp Đỉnh Chi lúc còn là Diệp Vân nhiều lần giục tiểu Bách Lý luyện kiếm, nhưng đối phương lại không nghe lời, y dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay áo hắn, lớn tiếng nói: "Đệ là Bách Lý Đông Quân! Ai dám ức hiếp đệ? Hơn nữa cho dù có người dám, không phải vẫn có huynh đó sao, Vân ca!"
"Xem ra ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Diệp Đỉnh Chi vừa định tìm lời để kết thúc trận chiến. Về phần thanh kiếm nếu tiểu Bách Lý thích thì tìm lý do đưa cho y vậy, dù sao mục đích đến đây lần này đã đạt được.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Bách Lý Đông Quân chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, ánh mắt trở nên trong trẻo: "Ta nhớ ra rồi....ta biết kiếm thuật!
Y tung người nhảy lên, kiếm như du long, bước chân như hoa sen. Y nhảy múa trong gió tất cả các thanh kiếm ở Kiếm Lâm dường như đều run lên vì phấn khích
"Kiếm thuật này..." Những người dưới khán đài đều khinh hãi, người không biết thì kinh hải vì vẻ đẹp của nó, người biết thì kinh hải vì xuất thân của nó.
Ôn Hồ Tửu lắc đầu lia lịa: "Không thể nào! Không thể nào!"
Con mắt của Vương Nhất Hành vẫn dõi theo Bách Lý Đông Quân lên lên xuống xuống, giọng nói đầy kinh ngạc cảm thán.
"Rất có thể! Chỉ có bộ kiếm pháp trong truyền thuyết mới có thể tiêu sái tự nhiên như vậy, trên đời chỉ truyền lại ba kiếm, ta may mắn từng được thấy, rất giống với ba kiếm khởi đầu của Bách Lý công tử. Nhưng hắn đang dùng kiếm chiêu hoàn chỉnh! Không ngờ cuộc đời ta còn có cơ hội được thấy kiếm pháp trong truyền thuyết này!"
Y lại lại đẩy Ôn Hồ Tửu một cái: "Ta đã nói rồi mà trong rất lợi hại, thuật Vọng Khí của núi Vọng Thành ta sao có thể sai được."
"Đúng là kiếm pháp trong truyền thuyết?" Ngụy Trường Phong hạ giọng hỏi phụ thân. Còn Ngụy Đình Lộ cũng ngây ngốc: "Ta như thấy được người đó...khi còn trẻ."
Trường bào phất phới, kiếm khí bừng bừng, cuồng ngạo như tiên nhân hàng thế. Chỉ trong giây lát, mọi người như thấy được kiếm tiên trẻ tuổi một người một kiếm ngăn trước mặt Phá Phong Quân dũng mãnh nhất thế gian.
Dưới đài một im lặng, không dám thở mạnh. Trên khán đài, Bách Lý Đông Quân xoay người giữa hoa đào rơi, từng bước như nhảy múa, từng nhát kiếm như họa mây trời.
Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý Đông Quân nhảy múa trong cánh hoa, trong lòng tràn ngập vui sướng, tựa hồ không ngờ hôm nay lại có nhiều kinh hỉ như thế.
Cuộc thi kết thúc với kết quả hòa nhau, mọi người đều vỗ tay trong đó tán thưởng, có kinh hãi, có bất ngờ nhưng họ đều có chung một ý nghĩ trận đấu hôm nay nhất định vẻ nổi danh khắp giang hồ.
Diệp Đỉnh Chi nhìn theo bóng dáng tuấn tú giữa mưa hoa đào, lòng ngập tràn vui sướng. Không ngờ, nhiều năm không gặp, tiểu Bách Lý lại lợi hại đến vậy.
Ánh mắt hắn lặng lẽ lướt qua thân thể thiếu niên. Gầy thật. Càng nhìn càng thấy vòng eo ấy... chắc chắn chỉ cần một tay là có thể ôm gọn.
"Khụ."
Hắn ho khan, nhịn không được liếc nhìn thêm lần nữa.
Dù không nhận ra bộ kiếm pháp kia là gì, nhưng sau khi nghe mọi người nghị luận, hắn cũng hiểu rõ.
Hôm nay, mục đích đã đạt được.
"Ta vốn đến đây chỉ là muốn lấy kiếm, lập danh tiếng, không ngờ lại gặp được ngươi....."
Diệp Đỉnh Chi khẽ nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi thiếu niên trước mặt.
Đông Quân nghe vậy thì hơi ngớ ra. Lời nói kia... có phần kỳ lạ.
Y còn chưa kịp hỏi, Diệp Đỉnh Chi đã mỉm cười, nói lảng đi.
"Còn có kiếm pháp thú vị như vậy."
Bách Lý Đông Quân cũng đã lâu không gặp được người thú vị như vậy, đột nhiên hỏi.
"Rượu?" Đông Quân đột nhiên như nhớ ra điều gì, ngơ ngác nhìn quanh: "Rượu của ta đâu?"
Ôn Hồ Tửu ném bầu rượu trong tay mình lên đài.
Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp nhận, đã tiện tay chộp luôn một bầu rượu chưa khui của một vị huynh đài nào đó gần bên.
"Huynh đệ, cho ta mượn!"
Một người thú vị như vậy, đương nhiên phải uống rượu cùng mới được.
Cánh hoa vẫn rơi lả tả, hai người ngồi giữa võ đài, cạn chén trong tiếng gió nhẹ thổi và ánh mắt sững sờ của cả võ trường.
Uống xong, Đông Quân loạng choạng đứng dậy. Rượu vào bụng không biết bao nhiêu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Y bước về phía Diệp Đỉnh Chi.
Khoảng cách chỉ còn hai bước thì lảo đảo ngã về phía trước.
Diệp Đỉnh Chi phản xạ theo bản năng, đưa tay ra đỡ. May mắn tiểu thiếu gia cũng sợ té, hai tay vội ôm lấy vai hắn.
Diệp Đỉnh Chi nhanh tay ôm eo y vừa giữ lại, vừa... xác nhận: đúng là một tay ôm vừa thật.
Lúc này, Bách Lý Đông Quân đang tựa cả người vào hắn, mềm như bông, chẳng buồn đứng dậy.
"Ngươi..." Bách Lý Đông Quân lầm bầm, một tay đặt lên vai hắn, tay kia... chỉ thẳng vào mặt hắn: "Chúng ta... thật sự chưa từng gặp mặt sao?"
Diệp Đỉnh Chi cúi đầu, ánh mắt rơi đúng vào gương mặt gần trong gang tấc kia. Đôi môi thiếu niên ướt át, đôi má đỏ hây hây, hai vành tai cũng phủ sắc hồng.
"Ngươi thật gầy." Hắn thầm nghĩ, đầu óc như bị đánh một chưởng.
Tiểu thiếu gia dựa sát, hơi thở phả vào cổ hắn, ánh mắt mơ màng nhưng lại chăm chú vô cùng.
Dưới khán đài mọi người lại bắt đầu nghị luận. Mặt khác, Ôn Hồ Tửu vẫn còn sốc trước sự việc lúc nãy, còn đang bận giới thiệu bản thân, hắn nhìn qua Vương Nhất Hành và những người xung quanh: "Ngoại tôn nhà ta đó.....ngoại tôn nhà ta đó!" Vương Nhất Hành vương tay cho hắn một chữ nhất.
Trên khán đài, đôi môi ẩm ướt lướt qua cằm của Diệp Đỉnh Chi, hắn hít một hơi thật sâu, liếm liếm môi, nhìn ánh mắt xa lạ của những người phía dưới. Hắn cố nâng cằm, yết hầu khẽ động, đỡ lấy Bách Lý Đông Quân muốn y đứng vững hơn.
"Ta đang hỏi ngươi đó! Sao không trả lời?" Đông Quân cau mày, bất mãn nắm cổ áo hắn.
"Không... ta không biết ngươi." Diệp Đỉnh Chi lúng túng, hơi nghiêng người định kéo khoảng cách. Nhưng không ngờ...
Một cú cúi đầu đột ngột.
Môi của thiếu niên đụng vào yết hầu hắn, để lại cảm giác tê dại khó nói nên lời.
Trời xanh mây trắng, ban ngày ban mặt ở đây có nhiều người như vậy, tên tiểu tử này có biết xấu hổ không hả?
"Đừng nhúc nhích!" Bách Lý Đông Quân hét khẽ. Có lẽ vì Diệp Đỉnh Chi giãy dụa quá rõ ràng khiến y mất hứng.
Người bị quát cứng đờ. Mặt đỏ bừng, không dám động, chỉ cẩn thận điều hòa hơi thở.
Y lại dán mặt vào cổ hắn, hít sâu một cái.
"Mùi...mùi gì thế?"
"Hả?"
"Ngươi....thơm quá."
Diệp Đỉnh Chi chết sững. Cơ bắp toàn thân như co rút, môi giật giật như muốn nói gì đó nhưng không thành lời.
"Ngươi giấu rượu trong người đúng không?" Bách Lý Đông Quân chẳng chịu buông, càng ôm càng chặt.
"Không có....không có mà...ngươi ngoan ngoãn buông ra trước đã, ta mời ngươi uống rượu, được không..... ê...đừng!"
Diệp Đỉnh Chi đành hạ giọng dỗ dành. Một tay vừa đỡ lấy eo y sợ y ngã, tay kia gỡ bàn tay đang siết cổ áo mình, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Mà tiểu thiếu gia thì say đến hồ đồ, không nghe lọt một chữ. Trong tiềm thức chỉ cảm thấy người này ấm áp, thân thuộc, đẹp trai lại chỉ thua mình một chút thôi.
Y chớp mắt nhìn đôi môi đang lảm nhảm của đối phương, đột nhiên mắng: "Ngươi nói nhiều quá, ồn ào quá!"
Tai nạn xảy ra trong tích tắc.
Ngay khi Diệp Đỉnh Chi còn đang lúng túng tìm cách thoát khỏi tình thế éo le, thì Bách Lý Đông Quân đột ngột nghiêng đầu, đặt môi lên môi hắn.
Không ai trong võ trường kịp phản ứng.
Hoa đào đang rơi cũng như khựng lại trong không trung.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây...
Trên đài, hai người... đang hôn nhau.
Dưới khán đài, có tiếng ai đó đánh rơi bầu rượu.
"Đùng!"
Rồi mọi âm thanh như bị rút cạn. Một làn gió thổi qua, mang theo vài cánh hoa khô, và một cơn bão thầm lặng quét qua lòng người.
Ôn Hồ Tửu há hốc miệng.
"Khoan khoan khoan... cái quái gì vậy?!"
Vương Nhất Hành thì gần như phát cuồng.
"A a a!!! Ta đã bảo rồi! Có tình cảm thật mà! Lúc đánh nhau đã thấy rồi! Cái này là kiểu 'tương ái tương sát' kinh điển đó!"
Hắn quay sang đấm vào lưng Ôn Hồ Tửu, giọng rưng rưng đầy xúc động.
"Ngươi xem! Ngươi xem! Nụ hôn đầu giữa trời hoa đào, ánh nắng, kiếm khí, rượu và vận mệnh! Này là thiên duyên đó huynh ơi!!"
"Huynh cái đầu ngươi chứ huynh."
Ngụy Trường Phong lặng lẽ ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ như đang tự hỏi.
"Vậy có được tính là... cưới hỏi chưa?"
Phụ thân hắn – Ngụy Đình Lộ – đã trợn trắng mắt, hộc máu tại chỗ, thoi thóp nói với con trai: "Kiếm trang của ta sắp bị Hầu gia san bằng thành bình địa rồi."
Trở lại trên đài.
Diệp Đỉnh Chi dường như cũng say, đôi môi ấm áp chạm vào khiến hắn không thể cử động, mu bàn tay đang ôm Bách Lý Đông Quân nổi lên gân xanh.
Cuối cùng, tên tiểu tử ngu ngốc này còn liếm môi hắn những hai lần. Lưng Diệp Đỉnh Chi cứng đờ, chưa kịp phản ứng, răng cắn chặt hàm.
Bách Lý Đông Quân liên tục nấc hai tiếng, nghiêng đầu, ngủ đi trong vòng tay của Diệp Đỉnh Chi.
Sống lâu như vậy, Diệp Đỉnh Chi lần đầu thấy bất lực và xấu hổ như vậy.
Ôn Hồ Tửu trong nháy mắt lập tức bay lên sàn đấu cướp người biến mất trước mặt mọi người. Diệp Đỉnh Chi còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã trống trơn.
Diệp Đỉnh Chi vẫn đứng trên đài, tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt phức tạp đến mức không thể gọi tên. Một hồi sau, hắn xoay người rời khỏi võ đài, không nói một lời.
"Thế là... chạy rồi." Vương Nhất Hành thì đang... cười như điên.
"Ha ha ha ha! Tình yêu giang hồ! Đúng là... cẩu huyết cực phẩm! Phải ghi lại! Ghi lại hết!"
Hắn lật tung tay áo, rút ra sổ tay, hí hoáy ghi.
"Ngày... tháng... năm... Võ đài hoa đào, thiếu niên bí ẩn thi triển kiếm pháp tuyệt thế, sau đó trong cơn say rượu cưỡng hôn một nam tử tuyệt sắc, tạo nên bước ngoặt lớn cho nhân duyên võ lâm. Chỉ mong... lần sau là 'hôn có ý thức'!"
————————————————
Tiểu kịch trường
Ôn Hồ Tửu: toi toi rồi, lần này chết rồi, Hầu gia sẽ lột da ta ra mất, hay ta tự độc chết mình luôn cho rồi.
Vương Nhất Hành: Ể, cái áo này của ngài rất ngầu nha, ta cũng muốn có một cái, thêu ba "đánh chết ngươi" thế nào.
Ôn Hồ Tửu: Tên nhóc này, đừng nghỉ lão tử không biết, ngươi đang châm chọc ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com